Khả Hân đứng ở trên lầu bị tiếng đập bàn của anh dọa sợ, cô bước đến đặt tay lên nắm cửa của phòng điều trị, do dự một lúc vẫn bỏ xuống. Việc cô vào trong đó kể mọi chuyện với Vĩ Thành chưa chắc là một ý kiến hay. Nếu anh xúc động muốn xông ra ngoài, Lâm Dương Minh kia không biết sẽ dở trò gì nữa.
Lâm Vĩ Phong quan tâm nhất chính là an toàn của Vĩ Thành, giữ cho Vĩ Thành không sao mới là việc nên làm nhất.
“Vì sao tao không dám? Di chúc đã nêu rõ, mày cả đời này cũng không được động vào chuyện làm ăn của Lâm thị. Lâm Vĩ Thành giờ đã là kẻ tàn phế, tao chính là người thừa kế danh chính ngôn thuận.”
Lâm Vĩ Phong thật sự muốn đi đến xé rách cái miệng của ông ta ra, để xem ông ta còn nói những lời này nữa được không.
“Lâm thị là của anh trai tôi, Lâm Vĩ Thành chính là chủ tịch duy nhất của nó.”
“Nhưng giờ nó đã là một tên tàn phế… A… nóng… nóng!”
Lâm Vĩ Phong không để Lâm Dương Minh nói hết câu dứt khoát nhấc ấm trà lên ném về phía ông ta. Ông ta châm chọc anh, anh coi như chó sủa bên tai nhưng nếu có người dám mắng anh trai anh thì chính là tự tìm đường chết.
Lâm Dương Minh vô cùng từng giận, mặt ông ta dường như đã bị bỏng một mảng lớn, nóng rát vô cùng. Ông ta cũng không kiêng dè gì nữa, nói hết thông tin mình vừa biết:
“Mày đừng hòng che giấu tao, tao biết là nó không qua khỏi rồi. Cách đây không lâu nó còn nhập viện trong tình trạng nguy kịch, có khi chết rồi không chừng.”
“Ai dám nói bệnh nhân của tôi chết?” – Ngô Bạch Mai từ ngoài cửa bước vào, một thân áo blouse trắng vô cùng hút mắt.
“Cô là bác sĩ của Lâm Vĩ Thành sao? Mau nói đi, có phải nó hiện tại chỉ có thể sinh hoạt ở trên giường là một tên vô dùng hay không?”
Ngô Bạch Mai nhìn thẳng vào mặt Lâm Dương Minh, nghiêm túc nói từng chữ:
“Anh Vĩ Thành hiện tại hồi phục rất tốt, đi lại giao tiếp sinh hoạt bình thường.”
Lâm Vĩ Phong khẽ gật đầu, rất hài lòng với câu trả lời này của cô. Quản gia Thuận đối với cô cũng tăng thêm thiện cảm, không chỉ tài giỏi lại mạnh mẽ, trước những tình huống này không hề chùn bước.
“Vậy tại sao nó không xuống đây? Tại sao nó không ra đây gặp tao? Tụi mày đừng nói dối nữa.”
“Vì sao anh ấy phải gặp ông?” – Lâm Vĩ Phong đứng dậy tiến gần đến đối diện với ông ta – “Ông chẳng qua là con kền kền đói khác chờ ăn xác thối mà thôi, anh ấy sao phải gặp loại như ông?”
Khả Hân ở trên thật sự muốn vỗ tay hét lên ‘Nói hay lắm’, bây giờ cô mới biết bình thường Lâm Vĩ Phong nói mấy lời trêu chọc cô là nhẹ nhàng thế nào.
“Da của Vĩ Thành vô cùng nhạy cảm với ánh sáng, việc anh ấy không ra khỏi phòng trị liệu là bình thường. Với tư cách là bác sĩ của Vĩ Thành, nếu tôi biết anh ấy phải tiếc xúc với ông thì tôi cũng không đồng ý.” – Ngô Bạch Mai không mặn không nhạt ở một bên mắng ông ta thêm mấy câu.
“Tụi mày được lắm, tao đã triệu tập cuộc họp hội đồng rồi, để xem hôm nay mày có phải quỳ xuống dâng Lâm thị cho tao hay không!” – Lâm Dương Minh chỉ vào mặt Vĩ Phong gào lên.
“Tiễn khách.” – Lâm Vĩ Phong không có tức giận chỉ đơn giản ra hiệu cho bảo vệ lôi Lâm Dương Minh đi.
Khả Hân từ trên lâu vội vã chạy xuống, cẩn thận quan sát bàn tay của Lâm Vĩ Phong. Khi nãy anh đập xuống bàn rất mạnh, cô lo anh bị thương.
“Cảm ơn bác sĩ cũng xin lỗi vì đã để cô thấy chuyện không hay. Sau này chắc chắn nơi này không để cho những kẻ như vậy bước vào nửa bước.”
“Không có gì, chuyện nên làm, tôi lên xem Vĩ Thành.” – Ngô Bạch Mai đáp lại Vĩ Thành đơn giản rồi nhanh chóng đi lên lầu.
“Chuyện ông ta nói là thật sao? Hội đồng quản trị gì đó sẽ gây bất lợi cho anh và anh Vĩ Thành hả?”
“Ông ta còn lâu mới uy hiếp được tôi.” - Trước câu hỏi của cô, anh chỉ đành nói dối để cô an tâm.
Thái độ của Lâm Dương Minh vừa rồi chứng tỏ một điều, ông ta thật sự có bằng chứng lần đó Vĩ Thành do anh đóng giả cùng Khả Hân đến tập đoàn. Mấy ông già cổ đông chắc chắn sẽ ép anh phải đưa Vĩ Thành ra mặt giải quyết.
Tình trạng Vĩ Thành vừa khá lên, không thể cứ đến gặp bọn họ, chuyện này chính là một bài toán không có lời giải. Dù cho Vĩ Thành lúc này có đủ sức khỏe đi gặp đám người đó Lâm Vĩ Phong cũng không đành lòng.
Khả Hân đứng nhìn Lâm Vĩ Phong lái xe rời đi một chút cũng không an tâm. Cô đứng đó suy nghĩ thật lòng cuối cùng chạy vội lên phòng điều trị mở cửa xông vào.
Lâm Vĩ Thành nhìn thấy Khả Hân thì rất bất ngờ, xoay mặt vào trong, tránh để cô nhìn thấy. Ngô Bạch Mai thấy cô vào đến tận đây cũng đoán được hẳn là vì chuyện vừa nãy.
“Anh Vĩ Thành, em không sợ, em thật sự không sợ. Anh không cần tránh né em.”
“Em vào đây có chuyện gì?”
“Lâm Dương Minh vừa đến đây, ông ta nói có bằng chứng chuyện Vĩ Phong đóng giả anh, hôm nay mở cuộc họp gì đó muốn ép Vĩ Phong trao lại quyền hành cho ông ta.”
Lâm Vĩ Thành liếc nhìn Ngô Bạch Mai, muốn xác nhận thông tin Khả Hân vừa với nói.
“Cô ấy nói không sai, tôi cũng có chứng kiến sự việc.”
Lâm Vĩ Thành liền biến sắc, tỏ ra vô cùng gấp gáp, không cần ai đỡ cũng dùng sức ngồi dậy:
“Lúc này nghe thấy bên ngoài có tiếng cãi nhau còn tưởng là Vĩ Phong và Khả Hân. Tại sao bây giờ mới nói với anh, anh phải đến tập đoàn.”
“… Không được.” – Khả Hân ra sức lắc đầu, cô muốn nói cho Vĩ Thành biết tìm hướng giải quyết giúp đỡ Vĩ Phong chứ không phải để anh đích thân đến đó – “Anh không thể đi, Vĩ Phong không cho đâu.”
“Anh không thể nhìn đám người đó gây khó dễ Vĩ Phong, nó chịu đủ bất công rồi.”
Ngô Bạch Mai tiến đến đỡ lấy Vĩ Thành, cô gật đầu với Khả Hân, ý bảo chuyện này hoàn toàn có thể. Khả Hân vội vàng chạy ra ngoài gọi quản gia Thuận:
“Mau lấy xe lăn của anh Vĩ Thành đến đây.”
Ngô Bạch Mai chuẩn bị vô cùng cẩn thận mới để Lâm Vĩ Thành rời khỏi phòng trị liệu. Quản gia Thuận đích thân làm tài xế hộ tống đại thiếu gia, nhị thiếu phu nhân và cả bác sĩ Bạch Mai đến tập đoàn Lâm Thị. Phía sau bọn họ còn có hai chiếc xe bảo vệ.
Khả Hân trong lòng vẫn thấy không ổn, luôn quan sát tình trạng của Lâm Vĩ Thành.
“Nếu anh thấy bất kỳ chỗ nào không ổn phải nói ngay với bác sĩ, điều quan trọng nhất với Vĩ Phong chính là anh.”
“Đừng lo, có tôi ở đây, sẽ không sao đâu.” – Bạch Mai lên tiếng trấn an mọi người.
“Thuận, gọi luật sư đến tập đoàn trước đi.”
Quản gia ngay lập tức nghe theo sự phân phó của Lâm Vĩ Thành.
Lúc này ở trong phòng họp của tập đoàn Lâm thị, Lâm Dương Minh ném cho mỗi cổ đông một xấp tài liệu hình ảnh dày cộm. Bên trong đều là hình ảnh, bài phân tích, video tất cả đều chứng minh chuyện Lâm Vĩ Phong vẫn luôn giả dạng Vĩ Thành, còn Vĩ Thành thật sự đã trở thành người không cứu chữa nổi.
Lâm Vĩ Phong cau mày nhìn sắp tài liệu này, vô cùng chi tiết, cả báo cáo nghiên cứu của chuyên gia khoa Bỏng. Người như Lâm Dương Minh không thể làm ra một chuyện tỉ mỉ như thế, rốt cuộc là ai đã giúp ông ta?
“Vĩ Phong, chuyện này chúng tôi cần một lời giải thích từ cậu.” – Một cổ động lên tiếng.
“Chủ tịch đã để lại di chúc không cho cậu can thiệp vào bất kỳ sự vụ nào của tập đoàn. Chúng tôi vẫn luôn mắt nhắm mắt mở là do Vĩ Thành đã tạm trao quyền cho cậu. Nhưng nay sự việc đã thành ra như vậy, cậu cũng nên cho chúng tôi một lời giải thích.”
Lâm Vĩ Phong có chút buồn chán nhìn mấy ông già gió chiều nào ngã theo chiều nấy rồi lại nhìn sang Lâm Dương Minh đang vênh váo vô cùng đắc ý.
“Lâm thị là của ai?”
“Tất nhiên là của nhà họ Lâm.” – Lâm Dương Minh lên tiếng.
“Chủ tịch Lâm thị nên là ai?”
“Tất nhiên là chủ tịch Vĩ Thành.” – Lần này đến lượt mấy cổ đông lên tiếng.
“Tôi cũng chưa từng nói muốn ngồi vào vị trí đó, anh Vĩ Thành hiện tại cần tĩnh dưỡng, tôi thay anh ấy xử lý chút việc của Lâm thị, mấy người lại phản đối? Rốt cuộc mấy người có nhớ kỹ đây là tập đoàn của nhà ai, chiếc ghế chủ tịch này là của ai hay không?”
Từng chữ Lâm Vĩ Phong phát ra, đánh thép vô cùng, dù cho cha anh không cho anh một chút cổ phần nào của Lâm thị thì anh cũng họ Lâm, là em trai của Lâm Vĩ Thành.
“Vĩ Thành hiện giờ không cò khả năng tiếp quản nữa, mày ở đây nói như vậy chẳng khác nào muốn nuốt trọn tập đoàn.” – Lâm Dương Minh đứng dậy chỉ thẳng vào mặt anh – “Anh tao có liêng thiêng ở trên trời chắc chắn sẽ tức đến sống lại vì một đứa con hoang như mày dám chiếm lấy tập đoàn.”
Mọi người có mặt trong phòng đều đồng loạt hít một ngụm khí lạnh, dù là trở mặt đi chăng nữa cũng không nên nói đến chuyện Lâm Vĩ Phong là con riêng. Tuy bọn họ đều muốn ép anh rời khỏi tập đoàn Lâm thị nhưng bọn họ cũng không định đắc tội với Phong Đỉnh.
“Vậy thì ông ta cũng nên sống lại đến xem em trai ruột bức ép con trai của mình ra sao?”
“Mày! Mày!” – Lâm Dương Minh cứng miệng không nói nên lời.
“Vĩ Phong, rốt cuộc tình trạng Vĩ Thành ra sao? Nếu thật sự khỏe lại thì đưa cậu ấy đến đây, chúng tôi tuyệt đối không nói thêm nửa lời.” – Cổ đông lớn tuổi nhất ở đó lên tiếng – “Tôi đã theo cha hai cậu hơn hơn ba mươi năm rồi, chỉ cần Vĩ Thành còn minh mẫn, tôi tuyệt đối không để ai khác chiếm mất cái ghế chủ tịch này.”
“Vậy nghĩa là nếu anh Vĩ Thành chưa khỏe lên được thì ông sẽ đồng ý đến Lâm Dương Minh ngồi vào đó?” – Lâm Vĩ Phong lạnh giọng mỉa mai lại.
Đám người ngồi ở đây mở miệng là nhân nghĩa, gắn bó mấy mươi năm nhưng thật ra đều vì lợi ích của bản thân mà thôi.
“Nếu các người muốn đem Lâm thị dâng cho Lâm Dương Minh thì đừng trách tôi đem Lâm thị hủy đi.”
“Cái gì?”
“Không được làm vậy!”
Lâm Vĩ Phong đứng dậy, nhìn từng người từng người trong phòng đang hốt hoảng vì câu nói của anh. Nếu Lâm thị rơi vào tai Lâm Dương Minh, dù cho có khiến công ty Phong Đỉnh phải chôn cùng Lâm thị, anh cũng không tiếc.
“Lâm thị chỉ có thể là của anh tôi, Lâm Vĩ Thành.”
“Nhưng nó bây giờ đã thành kẻ vô dùng rồi!”
“Ai nói tôi vô dụng vậy?”