Em Chồng, Anh Đừng Qua Đây - Khả Hân

Chương 148: Theo đến tận trường




Khả Hân bước xuống lầu nhìn thấy Lâm Vĩ Phong đang ngồi ở bàn ăn, một tay cầm tách trà còn bốc khói tay còn lại thông thả lật xem tạp chí kinh tế. Khả Hân đi đến ngồi bên cạnh, quản gia Thuần và dì Ba đều gật đầu mỉm cười với cô.

Cảm giác bình yên thoải mái này đúng là hiếm thấy ở nhà họ Lâm, Khả Hân nhìn cả bàn ăn chỉ có hai người bọn họ, hỏi:

“Anh Vĩ Thành đâu rồi? Anh ấy vẫn ăn trong phòng sao?”

“Anh ấy chưa dậy.” – Lâm Vĩ Phong đặt tờ báo và tách trà xuống bắt đầu động đũa.

‘Không lẽ là chờ mình xuống mới ăn đó chứ?’, trong đầu cô chợt lóe lên suy nghĩ này.

“Còn nhìn gì nữa, ăn nhanh đi.”

“Ờ… ờ.” – Khả Hân gật đầu, cúi đầu xuống ăn không dám nhìn Lâm Vĩ Phong nữa.

Khả Hân sợ ánh mắt lúc này của cô sẽ bị Lâm Vĩ Phong trêu ghẹo giống như lần đầu cô xuống ăn sáng ở nhà này. Anh bảo cô nhìn anh với ánh mắt tràn ngập sắc xuân say mê anh. Khả Hân bây giờ không phải vì vẻ hào nhoáng của anh mà bị thu hút cô thật sự là bởi những quan tâm anh dành cho cô.

Yêu thích sự đẹp trai chẳng qua là nhất thời, ngưỡng mộ tài năng cũng không dài lâu nhưng sự rung cảm từ sâu thẳm trái tim mới không dễ dàng thay đổi.

Hai người ăn xong thì đi ra ngoài sân trước, Khả Hân nhìn quanh không thấy tài xế Tiến Trung, quay sang hỏi quản gia:

“Không phải Tiến Trung đưa tôi đến trường sao?”

Quản gia Thuận cười cười không đáp, chỉ ra hướng chiếc xe Ferrari đang khởi động.

Khả Hân vốn tưởng Lâm Vĩ Phong nói đưa cô đến trường là nói đùa, không ngờ anh làm thật.

Lâm Vĩ Phong nhìn thấy cô vẫn còn đứng đó lề mề, hạ kính xe nghiêng đầu ra nói:

“Còn đứng đó làm gì, muốn tôi mời cô lên xe nữa sao?”

Khả Hân nhanh chóng chạy qua lên xe.

Suốt một đường đi hai người cũng không nói với nhau câu nào, Lâm Vĩ Phong vẫn luôn đeo tai nghe nói chuyện công việc với thư ký. Khả Hân biết công việc của anh vẫn luôn bận rộn, tập đoàn của Lâm Vĩ Thành quản lý hiện tại cũng phải do Vĩ Phong lo liệu.

Lâm Vĩ Phong dừng xe trước cổng trường, Khả Hân muốn nói cảm ơn nhưng thấy anh vẫn còn đang nói chuyện nên ngoan ngoãn tự xuống xe. Lâm Vĩ Phong đột nhiên tháo tai nghe ra, gọi cô lại:

“Chỗ đỗ xe của trường cô ở đâu?”

“Hả?” – Khả Hân cảm thấy mình nghe không hiểu lắm câu anh vừa nói – “Sao anh lại hỏi chỗ đỗ xe?”

“Cô muốn tôi để chiếc xe này ở trước cổng trường à? Tôi không muốn trở thành tâm điểm ngày mai.”

“Nhưng… nhưng sao anh phải đỗ xe ở đây, anh định đợi tôi sao?”

Lúc Khả Hân nói ra câu Khả Hân thấy bản thân đang suy nghĩ một chuyện rất hoang đường nhưng Lâm Vĩ Phong lại dùng một gương mặt như đang nói ‘chuyện này còn cần phải hỏi?’ để đáp lại cô.

“Anh không cần đợi tôi đâu, anh cứ làm việc đi, khi nào tan học tôi tự về cũng được.”

“Nhiều lời, chỉ tôi chỗ đỗ xe.”

Lâm Vĩ Phong trước nay vẫn luôn là người quyết liệt như vậy, anh đã muốn làm gì thì không cần ai nói ra nói vào nữa.

Khả Hân chỉ chỗ đỗ xe cho anh sau đó cũng không quan tâm nhiều nữa vội vàng chạy vào phòng học điểm danh. Khả Hân đặt bài luận của mình ở trước mặt nhưng lại không đọc nổi chữ nào. Cô đưa tay đặt trên ngực mình, ngăn cho trái tim tiếp tục đập loạn.

Cô tự hỏi trong lòng có phải Lâm Vĩ Phong biết được giao ước của cô và con trai hay không, nếu không tại sao trong mấy ngày nay lại đột nhiên đối tốt với cô như vậy?

Lâm Vĩ Phong đi dạo một vòng quanh sâu trường, không khí ở trường đại học dường như rất lâu rồi anh mới trải nghiệm lại. Thời điểm anh tốt nghiệp cũng là chuyện của 6,7 năm trước. Đó cũng là khoảng thời gian anh gặp Lâm Tuyết Dung, đối với anh đó chỉ là một câu chuyện thoáng qua, Lâm Tuyết Dung trong câu chuyện đó cũng là một người rất mờ nhạt.

Nếu không phải cái tên của cô ta sau này luôn xuất hiện bên cạnh anh trai Vĩ Thành anh cũng xém quên mất. Lâm Vĩ Phong không muốn thừa nhận bọn họ từng quen biết chẳng qua là vì anh không có chút tưởng nhớ nào đến cô ta. Lý Tuyết Dung lại một mực cho rằng anh có tật giật mình, trong lòng có cô ta nên mới giấu diếm Vĩ Thành.

“Đàn anh, anh ở khoa nào vậy, có thể cho em xin chụp ảnh không?” – Dòng suy nghĩ của Lâm Vĩ Phong bị cắt đứt khi có mấy nữ sinh can đảm chạy đến bắt chuyện với anh.

Dù sao thì một người như Lâm Vĩ Phong đi lang thang ở sân trường đại học ngoài gây chú ý ra thì còn gây gì được nữa. Lâm Vĩ Phong nhìn mấy cô nữ sinh này, cũng cỡ tuổi của Khả Hân, trong mắt bọn họ đều lấp lánh trái tim nhìn anh. Lâm Vĩ Phong cau mày không vui, vì sao Khả Hân lại không giống bọn họ, có chồng ưu tú như anh lại không bao giờ chịu thưởng thức.

Lâm Vĩ Phong dứt khoát đưa tay chặn lại camera điện thoại của bọn họ, trầm giọng hỏi:

“Cho hỏi Khoa Mỹ Thuật Công Nghiệp đi đường nào?”

“Anh đến khoa đó làm gì? Anh có bạn gái học khoa đó sao?” – Mấy cô gái tò mò hỏi.

“Không phải.”

Bọn họ nghe thấy lời phủ định của anh thì hai mắt sáng lên, bọn họ nghĩ rằng mình vẫn còn hy vọng.

“Không phải bạn gái, là vợ.”

“…”

Lâm Vĩ Phong không hề bận tâm lời nói của mình có tính sát thương như thế nào lại tiếp tục bồi thêm một câu:

“Xem ra là các cô không biết rồi, tôi tự mình đi tìm vậy.”

Khả Hân nhìn đồng hồ đã hai tiếng trôi qua, cô không biết bây giờ Lâm Vĩ Phong đang ở đâu.

‘Không phải là bị lạc chứ? Không, không, không, anh ta sao mà lạc được’, cô lấy điện thoại ra định nhắn cho anh một tin nhưng ngẫm kỹ thì lại cất điện thoại vào.

Lâm Vĩ Phong chắc là đang ngồi ở một chỗ yên tĩnh nào đó tiếp tục giải quyết công việc từ xa. Khi nào cô báo cáo xong thì ra gọi cho anh cũng không muộn, không cần làm phiền anh.

Hôm nay chỉ có một mình Khả Hân báo cáo, lúc Khả Hân đang đứng trên bục giảng chuẩn bị cho phần trình bày của mình thì Lâm Vĩ Phong từ cửa bước vào.

“Cậu tìm ai? Không giống sinh viên, người nhà của bạn nào trong lớp?” – Không đợi Khả Hân kịp phản ứng giáo sư đã lên tiếng trước.

Lâm Vĩ Phong không hề cảm thấy chút khó xử nào, vô cùng tự tin mỉm cười gật đầu nói:

“Giáo sư quả thật tinh tường.”

Khả Hân vẫn đang đứng trên bục giảng, cô siết chặt hai tay, không dám lên tiếng, thở cũng không dám thở mạnh.

“Ai là người nhà của anh bạn ngoài kia thì lên tiếng đi, thầy sẽ cho ra ngoài gặp một chút.” – Giáo sư quay lại nhìn một lượt sinh viên trong phòng.

“Nếu em thất sự là người nhà của người ta thì hay quá nhưng em không phải.” – Một nữ sinh không ngần ngại lên tiếng.

Mọi người đều cười lớn sau đó không ngừng bàn tán rốt cuộc anh chàng đẹp trai này là của ai trong lớp.

“Không ai nhận thật sao?” – Giáo sư lần nữa hỏi lại sau đó quay ra nói với Lâm Vĩ Phong – “Xem ra cậu nhầm lớp rồi, ở đây không có người cậu cần tìm.”

Lâm Vĩ Phong cũng không có phản bác lại lời giáo sư mà từ từ đưa ra trước mặt một chiếc cặp laptop. Khả Hân lúc này mới tái mặt, trong lòng cô thì cứ đinh ninh bài luận nằm trong USB cô hay mang theo bên mình nhưng đó là bài luận chưa hoàn chỉnh, trong laptop của anh đêm qua cô dùng mới là bản cuối cùng.

Khả Hân khóc không ra nước mắt, trước ánh nhìn ngỡ ngàng ngơ ngác của giáo sư và các bạn đi đến trượt mặt Lâm Vĩ Phong nhận lấy laptop.

“Anh tìm chỗ nào ngồi đi đừng đứng đây nữa.”

“Khi nào xong, tôi muốn chúng ta kịp về nhà ăn trưa.”

Khả Hân muốn tránh né Lâm Vĩ Phong càng làm trái ý cô, mấy chữ về nhà ăn cơm kia, anh cố tình nói to cho tất cả mọi người đều có thể nghe thấy.

Khả Hân nhìn xuống quanh chân mình xem có cái hố nào không, cô muốn chui xuống đó, lấp đất lại, tự chôn bản thân luôn. Lâm Vĩ Phong gật đầu với giáo sư một cái xem như cháo rồi xoay người rời đi.

Tất cả bạn học đều há hốc mồm nhìn Khả Hân, cô là người không có gì nổi bật nêu không phải nói là mờ nhạt. Vậy mà Khả Hân lại có thể lẳng lặng tìm cho mình một anh đẹp trai như vậy không những thế vừa nhìn đã biết là người rất có tiền.

“Không phải Khả Hân là bạn gái của anh Khánh Nguyên sao?”

“Khánh Nguyên phó hội trưởng hội sinh viên hả? Trái một anh phải một anh, cô ta đúng là biết chơi thật đó.”

Những lời bàn tàn không hay ngay lập tức vang lên ở khắp nơi trong lớp học, Khả Hân cũng không thể giải thích, cô biết lúc này im lặng mới là tốt nhất.

“Sinh viên của tôi từ lúc nào lại thích bàn tán đời tư của người khác như vậy? Chuyện riêng của em ấy không đến lượt người ngoài cuộc chúng ta xen vào, nếu có nhiều thời gian rảnh như vậy thì cũng làm bài luận nộp cho tôi đi.”

Khả Hân vô cùng bất ngờ khi thấy giáo sư bênh vực cô, cô còn sợ giáo sự sẽ có ác cảm với mình, dù sao thì cũng nhờ Phan Khánh Nguyên gửi gắm cô với giáo sư. Sau đó Khả Hân báo cáo rất thuận lợi, cô và giáo sư cũng trò chuyện rất nhiều. Đến khi sinh viên trong lớp rời đi hết, ông mới cười hiền hỏi:

“Xem ra là Khánh Nguyên trồng cây si em rồi.”

“Tụi em chỉ là bạn tốt.” – Khả Hân nhẹ giọng đáp.

“Mau thu dọn rồi về ăn cơm trưa đi, người ta đợi cả một buổi rồi.” – Giáo sư cười cười, ông là người từng trải, chỉ cần nhìn thoáng qua đã biết rốt cuộc trái tim Khả Hân hướng về ai.

Khả Hân đi ra ngoài thật sự nhìn thấy Lâm Vĩ Phong vẫn luôn ngồi ở ghế đá cạnh lớp học. Cảm giác có một người đợi mình tan học này lần đầu cô biết, dù cho cô đã học đến đại học. Lâm Vĩ Phong đứng dậy đi đến vươn tay cầm lấy túi xách của cô, sau đó hai người sánh bước đi trên hành lang.

Phan Khánh Nguyên biết hôm nay Khả Hân báo cáo nên anh ta đã đứng đợi cô ở đây, không ngờ lại để cho anh chứng kiến được cảnh hai người kia cùng đi bên nhau. Không ganh tị chính là nói dối, vị trí bên cạnh Khả Hân vốn dĩ là của anh ta, anh ta không cam tâm.

Gương mặt Phan Khánh Nguyên bỗng trở nên âm trầm, anh ta lấy điện thoại ra, gọi cho một người, Lâm Dương Minh.

“Tôi có thứ có thể đánh bại Lâm Vĩ Phong, ông hứng thú không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.