Đêm qua Khả Hân ngủ ngon hơn bình thường có lẽ vì trong lòng không còn thấy khó chịu, cũng có thể là vì bữa cơm Lâm Vĩ Phong mang đến rất vừa miệng. Kim Chi thấy Khả Hân đặc biệt có tinh thần hơn thường ngày không nhịn được trêu ghẹo:
“Hôm qua chị đi hóng gió hay là đi gặp ai đó?”
“Em lại nói linh tinh rồi.” - Khả Hân vừa nói vừa chuẩn bị bài vở để đến lớp.
“Em không thèm vạch trần chị thôi, có ai đi hóng gió mà đỏ mặt chứ.” - Kim Chi bĩu môi nói.
Khả Hân cười không đáp, lúc cô ngồi vào trong lớp chuẩn bị mở túi xách ra mới nhớ đến bên trong đó có thứ gì. Khả Hân giật mình ôm chặt túi xách, giấu nó xuống bàn, cũng may là cô chưa mở ra.
Bạn học bên cạnh thấy cô có hành động lạ, nghiêng đầu sang hỏi:
“Khả Hân, bà có sao không? Mấy hôm trước bà không khỏe, giờ đỡ hơn chưa?”
“Khỏe… khỏe rồi, cảm ơn bà nha.” - Khả Hân gượng gạo đáp.
Khả Hân nhìn xuống bụng mình, thiếu chút nữa cô đã quên chuyện liên quan đến nó. Khả Hân đắn đo một lúc quyết định sáng mai sẽ thử, dù sao học xong cũng đến giờ trưa, cô cũng không có can đảm thử thai tại trường học.
Buổi trưa, Kim Chi đi sang lớp của Khả Hân rủ cô đến căn tin, cô thấy bụng của mình đã khỏe trở lại nên đồng ý với Kim Chi. Khả Hân cũng muốn thử lại xem, có phải cô thật sự ốm nghén hay không.
“Em lấy cho chị mấy món mà hôm trước chị ăn không được ấy.”
Kim Chi nhìn cô khó hiểu, hỏi:
“Nếu ăn không được thì sao còn lấy ạ?”
“Em cứ lấy đi, chắc hôm đó bụng chị không khỏe thôi, hôm nay có thể ăn được rồi.”
Kim Chi gật đầu đã hiểu, không lâu liền bày ra trên bàn ăn của cô và Khả Hân đầy những món ăn thơm ngon. Lần này không đợi đến gắp lên xem, Khả Hân vừa ngửi nhẹ mùi thôi đã che miệng nôn khan.
“Ọe…” - Khả Hân bịt chặt miệng, bọn họ đang ở giữa nhà ăn, cô không thể gây sự chú ý cho mọi người.
Kim Chi cũng nhận thấy cô thật sự không ổn nên vội vàng dịu Khả Hân đến nhà vệ sinh. Khả Hân cũng không quên cầm theo túi xách, cô nói Kim Chi ở bên ngoài đợi mình.
Khả Hân bước vào trong vệ sinh, cô hít sâu một hơi, cố ngăn lại cơn buồn nôn của mình. Khả Hân mở túi xách ra chọn bừa một hộp que thử thai lên đọc hướng dẫn, cô từng bước một làm theo chỉ dẫn.
“Chị Khả Hân, chị có sao không?” - Kim Chi thấy Khả Hân mãi chưa ra, lo lắng gõ cửa.
“Chờ… chờ chị một lúc.”
Que thử thai phải để 5 - 10 phút mới hiển thị kết quả chính xác được, Khả Hân cầm chặt que trong tay, miệng luôn lẩm bẩm mấy chữ ‘một vạch, một vạch, phải một vạch.’
“Khả Hân! Chị có cần em vào không?”
Kim Chi lo lắng đập cửa, Khả Hân sợ Kim Chi sẽ không đợi được xong vào không còn cách nào khác đành đem que bỏ vào trong túi xách, giả vờ bấm nút xả nước rồi bước ra.
Kim Chi nhanh chóng tiến tới đưa tay đỡ lấy Khả Hân:
“Chị không ra chắc em gọi người phá cửa mất.”
“Không có gì đâu, chị đau bao tử thôi.” - Khả Hân tìm cớ chống chế.
Kim Chi thấy tình trạng này của Khả Hân cũng đã mấy ngày rồi, không yên tâm đề nghị:
“Hay mình đi bác sĩ, để bác sĩ khám qua rồi cho thuốc cũng yên tâm hơn.”
“Không cần.” - Khả Hân vừa nghe đến hai chữ bác sĩ thì kịch liệt lắc đầu.
“Thật sự không cần sao?”
“Không cần, chị ổn rồi.” - Khả Hân gật đầu chắc nịch.
Kết thúc tiết học buổi chiều, Khả Hân ôm theo túi xách muốn mau chóng về ký túc xá xem kết quả thì bị Kim Chi chặn lại ở cổng.
“Em thấy thức ăn căn tin thật sự không hợp với chị rồi, em đưa chị ra ngoài ăn.”
Khả Hân trong lòng vô cùng cảm động trước sự quan tâm mà Kim Chi dành cho mình nhưng cô chỉ đành lắc đầu từ chối:
“Chị muốn về ký túc xá trước, em mua cho chị một phần cháo trắng là được.”
“Chị Khả Hân, chị có muốn em nói với Lâm Vĩ Phong không?
“Nói cái gì?” - Khả Hân giống như có tật giật mình vừa nghe Kim Chi nhắc đến nói cho anh thì cả người cô liền căng thẳng.
“Thì em nói chuyện bao tử chị không khỏe, chị ăn cơm anh ta mang đến rất ngon miệng còn gì, bảo anh ta mang đến nhiều hơn.” - Kim Chi lúc này thật sự không hề nghĩ đến chuyện Khả Hân có thai nữa.
“Không cần đâu, đừng làm phiền người ta như vậy, Vĩ Phong còn phải chăm sóc cho anh Vĩ Thành.” - Khả Hân nhẹ giọng nói.
Khả Hân quay về ký túc xá, khóa chặt cửa rồi mới từ từ mở túi xách ra, hai tay cô có chút run lên cẩn thận kéo que thử thai ra. Nếu là một vạch Khả Hân chắc chắn sẽ ăn mừng một bữa lớn còn nếu là hai vạch, nếu… nếu là hai vạch, không cần nghĩ nữa, cô xong đời rồi.
Chuông điện thoại bất ngờ vang lên, khiến động tác của Khả Hân dừng lại. Cô rút tay ra khỏi túi xách đi đến nghe điện thoại, là Lâm Vĩ Phong gọi, bảo cô xuống cổng nhận thức ăn.
Khả Hân cúp máy xoay người nhìn túi xách, có phải là ông trời đang trêu đùa cô không, Lâm Vĩ Phong sớm không đến muộn không đến, lại cứ đến ngay lúc này. Khả Hân cầm theo túi xách đi xuống lầu, chuyện này cũng không chỉ có phần của cô, anh cũng có phần, hai người nên cùng xem kết quả mới đúng.
Lâm Vĩ Phong giống như hôm qua bày sẵn thức ăn trong xe đợi cô, Khả Hân vào xe ngồi xuống, hai mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào túi xách trong tay.
“Sao sắc mặt so với hôm qua còn tệ hơn nữa?” - Giọng Lâm Vĩ Phong đầy vẻ không vui.
“Đều là do anh hại đó.” - Cô bĩu môi, không phải do anh thì giờ cô có ăn không ngon ngủ không yên hay không?
“Do tôi? Cô nhớ tôi đến hao gầy à?” - Lâm Vĩ Phong vươn tay nâng cô lên, cong môi nói.
“Anh bớt ảo tưởng đi.” - Khả Hân gạt tay anh ra - “Tôi có chuyện muốn nói với anh đây.”
“Ăn xong rồi nói.” - Lâm Vĩ Phong lại đưa một muỗng canh đến bên miệng Khả Hân.
Cô nhìn thức ăn rồi lại nhìn anh, dù sao cũng đói cả một ngày, trời đánh tránh bữa ăn. Khả Hân quyết định ăn no bụng trước rồi mới nhắc đến chuyện kia.
Hai người cũng giống như hôm qua, ăn uống với nhau rất vui vẻ, dù trong không gian xe chật hẹp nhưng cảm giác bọn họ lại hòa hợp đến lạ.
“Anh cứ chạy đến đây ăn cơm thế này, không thấy phiền sao?”
Lâm Vĩ Phong lắc đầu, còn vươn tay xoa đầu cô:
“Không phiền, cô rất ngoan, lúc ăn không có gây rối.”
“Lâm Vĩ Phong! Anh coi tôi là thú cưng hả?”
Lâm Vĩ Phong nhún vai không nói nữa, so với những chuyện anh phải đối mặt mỗi ngày thì Khả Hân chính là người cho anh cảm giác dễ chịu nhất. Hai người ăn xong, Lâm Vĩ Phong cũng không quên gọt táo cho Khả Hân tráng miệng.
Cô nhìn hai tay gọt táo thành thục của anh lại nhìn lên gương mặt anh tuấn đầy nét từng trải, cô không biết tình yêu là gì, cô cũng chưa từng yêu. Nhưng nếu tình yêu giống người ta hay nói thì có lẽ cô đã phải lòng người đàn ông trước mắt rồi.
“Vĩ Phong, vì sao anh không cho tôi ly hôn?”
“Tôi nói còn chưa rõ sao?” - Lâm Vĩ Phong cau mày, động tác cắt đôi quá táo có chút mạnh bạo.
“Nếu tôi hiểu đúng những gì anh đã nói thì tôi càng phải ly hôn chứ.” - Khả Hân rủ mắt, Lâm Vĩ Phong nói anh cần cô nhưng nếu cô muốn ở bên cạnh anh thì không thể dùng thân phận chị dâu em chồng này được.
“Cô cứ ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của tôi, qua một thời gian nữa tôi sẽ giải thích tất cả cho cô.” - Lâm Vĩ Phong đưa cho cô một lát táo.
Khả Hân cầm trong tay nhìn không ăn, cô mím môi nhìn xuống bụng nói:
“Tôi sợ mình không đợi được.”
Lâm Vĩ Phong cảm nhận được hôm nay Khả Hân có chút kỳ lạ, anh cũng không biết vấn đề ở đâu. Anh lần nữa đưa tay vuốt tóc cô, thói quen thích nghịch những lọn tóc này anh vẫn không bỏ được.
“Tôi không cho phép cô nghĩ linh tinh nữa.”
Khả Hân nhìn sâu vào đôi mắt anh, cô cố kiếm tìm hình bóng mình trong đó, có lúc Khả Hân tưởng chừng đã tìm được rồi nhưng sau đó cô chỉ thấy một vùng tối thăm thẳm.
“Anh có muốn nghe chuyện tôi định nói khi nãy không?”
“Hôm khác đi, tôi phải vào bệnh viện thăm anh Vĩ Thành rồi.” - Lâm Vĩ Phong quay mặt đi, cái nhìn trực diện đó của Khả Hân giống như muốn nhìn vào tận nơi sâu nhất trong anh.
Lâm Vĩ Phong thấy sợ, anh vẫn luôn sợ, nỗi sợ không thể nắm bắt được cô.
Khả Hân gật đầu bước ra khỏi xe, khi đi được mấy bước cô đã đứng lại mở túi xách ra nhìn vào trong, kết quả của que thử thai hiện ngay trước mắt. Khả Hân vội vàng quay đầu lại nhưng chiếc xe của Lâm Vĩ Phong đã vụt đi mất.
Kết quả là hai vạch.