Lâm Vĩ Phong mở máy nghe điện thoại, bên kia truyền đến giọng nói vô cùng khốn khổ của Lê Thời.
“Anh Phong à, em nhớ anh lắm.”
Lâm Vĩ Phong lập tức trầm mặc, nghiến răng đáp lại:
“Tôi cũng nhớ cậu lắm.”
Lâm Vĩ Phong vừa nghe chữ nhớ kia là đủ hiểu Lê Thời lại có chuyện với Lý Tuyết Dung nữa rồi. Lê Thời theo Lâm Vĩ Phong bốn năm, từ lúc tập đoàn Phong Đỉnh vừa mới lên thị trường, là một trong những người anh tin tưởng nhất. Lê Thời suy nghĩ đơn giản, chính trực trung thành, đó cũng là một trong những điểm Lâm Vĩ Phong nhìn trúng ở cậu ta.
Nhưng mà thế quái nào có một người phụ nữ cậu ta cũng quản không nổi, năm lần bảy lượt tìm anh đến trợ giúp. Không quá 24h đồng hồ là cậu ta lại gọi cho anh vì Lý Tuyết Dung, cô ta hiện tại đã bị xích nằm một chỗ rồi, thật sự có ba đầu sáu tay hay sao?
Khả Hân nghe chữ ‘nhớ’ kia của Lâm Vĩ Phong thì cả người hơi nghiêng về phía anh tò mò muốn biết đó là ai. Người nào mà có thể khiến anh nói nhớ, không lẽ là cô gái Emma từ nước ngoài mới được mời về công ty? Cô gái đó từ dung mạo cho đến tài năng đều rất xứng với Lâm Vĩ Phong.
Khả Hân nghĩ đến đây không khỏi chua xót, người phụ nữ như vậy mới có thể đứng cạnh người như anh. Chỉ là Khả Hân không hiểu sao Lâm Vĩ Phong sắc mặt lại khó coi như này, nói chuyện với tình nhân sao lại giống như sắp giết người thế kia.
Lâm Vĩ Phong cúp máy rất nhanh, cũng không có nói thêm lời nào. Anh đứng dậy vươn tay nghịch mấy sợi tóc mai của cô, khớp ngón tay giống như vô tình cọ nhẹ qua mặt cô. Anh thích dáng vẻ ngoan hiền mỗi khi anh nghịch tóc của cô, Khả Hân lúc này giống như chú mèo con thích dính người.
Khả Hân bĩu môi giương mắt nhìn anh, thấy anh mãi không định dừng lại động tác chủ động kéo tóc của mình trở về. Nếu anh đã có người mình nhớ rồi thì còn chơi trò ái muội với cô làm gì.
“Ở nhà ngoan, có chuyện thì gọi cho tôi, đừng chạy lung tung.”
Câu dặn dò này Khả Hân đã nghe nhiều lần lắm rồi, lần nào anh ra ngoài cũng căn dặn câu này. Rốt cuộc là anh xem cô như đứa nhỏ hay là xem cô như vật nuôi trong nhà? Đường đường là phu nhân danh chính ngôn thuận được cưới về, mà suốt ngày bị em chồng không cho ra khỏi nhà.
Lâm Vĩ Phong đi rồi, Khả Hân liền trở nên yên lặng cô lẳng lặng nhìn chằm chằm vào chén thịt của mình, anh gắp cho cô 4 miếng thịt nạc vậy là anh đã ăn 4 khối mỡ. Đổi lại là Khả Hân cô cũng thật sự ăn không nổi. Khả Hân gắp một miếng thịt cho vào miệng, thật sự rất ngon nhưng so với lúc có Lâm Vĩ Phong ngồi bên cạnh thì không ngon bằng.
“Phu nhân, nếu cô không thích ăn mỡ thì cứ lấy đĩa bỏ phần đó đi, cô cứ ăn nạc thôi.” - Dì Ba quan sát nãy giờ biết cô không thích ăn mỡ, sợ cô còn câu nệ khách sáo nên lên tiếng.
“Con no rồi, nãy giờ con cũng ăn nhiều thịt rồi.” - Khả Hân cười đáp.
“Phu nhân, cô cũng thấy nhị thiếu gia rồi đó, tuy luôn lạnh lùng nhưng trong lòng lại vô cùng quan tâm để ý đến cô.”
“Dì Ba, nếu dì đã thấy Vĩ Phong tốt như vậy hay là dì xem có tiểu thư nhà nào còn độc thân giới thiệu cho Vĩ Phong đi.” - Khả Hân biết dì Ba lại sắp đem cô và anh gộp lại một chỗ để nói nên vội chuyển chủ đề.
“Cái gì? Phu nhân muốn tìm người cho nhị thiếu gia xem mắt?” - Dì Ba kinh ngạc.
“Không được sao? Khi nãy dì cũng nghe Vĩ Phong nói mà, anh Vĩ Thành cũng nghĩ đến chuyện này rồi, con cũng nên quan tâm một chút.” - Cô dù sao cũng là chị dâu, người sau này Vĩ Phong cưới cũng sẽ cùng cô sống chung dưới một mái nhà, nếu là người vui vẻ hiền lành một chút thì sẽ dễ sống hơn, không nên tính tình ngang ngược như Vĩ Phong.
“Phu nhân, nhị thiếu gia đang dần có thiện cảm với cô, cô đừng có làm mấy chuyện dư thừa này.”
“Cái gì là dư thừa chứ? Nam lớn dựng vợ gái lớn gả chồng, tuổi của Vĩ Phong cũng không còn nhỏ nữa.” - Khả Hân không biết sao bản thân càng nói càng chua xót.
“Nhị thiếu gia đã có người phụ nữ của mình rồi.”
“Là ai…” - Khả Hân giống như chết lặng đi - “Là cô Emma sao?”
“Nếu tôi nói chính là phu nhân, phu nhân có tin không?”
Dì Ba nói xong mới biết là mình đã quá lời rồi, dì Ba vội vàng bưng chén dĩa đi thẳng vào nhà bếp không cho Khả Hân có cơ hội hỏi lại.
Khả Hân thật sự không hiểu nổi câu nói vừa rồi, tựa như Lâm Vĩ Phong từng hỏi cô ‘Tôi nói tôi ghen, cô có tin không?’. Dì Ba lại hỏi cô ‘người phụ nữ của Vĩ Phong chính là cô, cô có tin không?’. Khả Hân muốn tin chứ, cả hai câu cô đều muốn tin, nhưng lại không dám tin cũng tin không được.
Lâm Vĩ Phong đi đến nhà kho thì chứng kiến cảnh Lê Thời ngồi một bên nhìn chằm chằm Lý Tuyết Dung mà cô ta thì nằm trên giường gương mặt đỏ tực không ngừng rên rỉ.
Lâm Vĩ Phong bước nhanh đến một tay nắm lấy cổ áo Lê Thời một tay túm lấy chiếc ghế bên cạnh gào lên:
“Cậu ngủ với cô ta?”
Lâm Vĩ Phong tự thấy mình quá mức sơ ý, đem một hồ ly dụ người cùng một người đàn ông khỏe mạnh bình thường để chung một chỗ. Lê Thời vừa muốn đánh trả thì nhìn lại người đến là Lâm Vĩ Phong mới buông lỏng nắm đấm của mình, khổ sở nói:
“Anh Phong, oan cho em rồi, em thật sự không có lá gan đó. Hơn nữa đây là người phụ nữ của anh Vĩ Thành, không chạm vào vợ của anh em, nguyên tắc này em vẫn nằm lòng.”
Lâm Vĩ Phong buông cổ áo Lê Thời ra, trong lòng cũng nhẹ nhõm:
“Nếu muốn phụ nữ, thì cứ đi quán bar mà tìm, chỉ có người phụ nữ này không thể động được.”
Lâm Vĩ Phong quan sát sắc mặt Lý Tuyết Dung, dường như là không khỏe, anh định đi qua vươn tay sờ trán của cô ta xem thử. Nhưng nhớ lại người phụ nữ này lúc nào cũng muốn leo lên người anh, Lâm Vĩ Phong có chút bài xích thu tay lại.
“Anh Phong, em có thể xin một chuyện không, anh đừng khóa chân của cô ta lại nữa, em đảm bảo cô ta không chạy thoát đâu.” - Lê Thời cẩn thận đề nghị.
“Không khóa cô ta chẳng lẽ khóa cậu lại?” - Lâm Vĩ Phong hừ lạnh, anh biết Lê Thời thương hoa tiếc ngọc nhưng anh thì không.
“Anh Phong, thà anh giết cô ta đi chứ cứ để cô ta mỗi ngày như vậy thật sự sống không bằng chết, vết thương ở cổ chân bị khóa lại nhiều ngày vẫn không lành được, sắp thối rửa luôn rồi.”
Lâm Vĩ Phong tất nhiên là muốn giết Lý Tuyết Dung, anh hận cô ta như vậy cũng vì anh trai nhưng vẫn là vì anh trai mà phải để cô ta toàn mạng. Lâm Vĩ Phong không trách Lê Thời. Dù sao thì một người đàn ông mỗi ngày nhìn thấy một cô gái yếu đuối chịu dày vò bên cạnh mình cũng sẽ sinh ra thương hại.
“Tôi chính là muốn nhìn cô ta sống không bằng chết đó, nếu mà chân không lành được thì cứ để nó thối rữa đến chết đi, cũng coi như giải thoát cho cô ta.” - Lâm Vĩ Phong lạnh nhạt đến cùng, không có một chút thương xót nào.
Lê Thời thấy Lâm Vĩ Phong kiên định như vậy cũng không dám nói tới chuyện đó nữa nhưng Lý Tuyết Dung thật sự không ổn.
“Anh Phong, cô ta mê mang nửa ngày rồi giống như là phát sốt vậy, nếu anh còn muốn giữ mang cô ta thì không thể bỏ mặc đâu.”
Lâm Vĩ Phong cau mày nhìn người đang nằm đằng kia:
“Mê man nửa ngày? Tại sao không gọi cô ta dậy?”
“Em gọi rồi chứ nhưng cô ta không dậy, cứ nằm đó mê sảng gọi… gọi tên anh, nhìn người giống như sắp bóng cháy đến nơi.” - Lê Thời thành thật khai báo.
Lâm Vĩ Phong tiến lại gần Lý Tuyết Dung, miễn cưỡng đặt tay lên trán cô ta xem sao. Đúng như Lê Thời nói, nóng vô cùng, thật sự bị sốt đến mê sảng rồi. Ngay lúc này Lý Tuyết Dung đột nhiên nằm chặt tấm đệm bên dưới, vô cùng khổ sở mà cầu xin ai đó:
“Đừng làm vậy… đừng làm hại Vĩ Phong, đừng… đừng lấy mạng của anh ấy… con cầu xin mà…”
Lâm Vĩ Phong lập tức giữ chặt hai vai của Lý Tuyết Dung gặng hỏi:
“Là ai? Người muốn làm hại Vĩ Phong là ai?”
“Không thể nói… không thể nói… anh ấy không phải là đối thủ của người đó. Tôi không muốn anh ấy chết, tôi không thể nói.” - Lý Tuyết Dung giống như vẫn còn chìm trong ác mộng, nước mắt cũng chảy ra.
Lâm Vĩ Phong buông cô ta ra, cô ta không giống như giả vờ, nếu những lời Lý Tuyết Dung nói là thật thì người đứng đằng sau rốt cuộc có thế lực cỡ nào?
“Còn đứng đó làm gì? Mau cởi xích chân cho cô ta, đưa đi bệnh viện.”
“Hả? À, em biết rồi.” - Lê Thời từ khi canh giữ Lý Tuyết Dung tới bây giờ còn chưa dám chạm vào cô ta, cậu cẩn thận hết sức tháo chỗ xích chân ra, càng nhìn càng thấy đau lòng.
Nhà kho là nơi ẩm ướt, vết thương nhiễm trùng lại càng dễ sinh sôi vi khuẩn mới dẫn đến Lý Tuyết Dung bị sốt cao đến mức này