Cả hai người cùng nhau rượt đuổi như hai đứa trẻ mới lớn đầu, khi đã chạy không nổi nửa Hắc Mộc Thần và Ngải Tịch bèn thở hổn hển rồi ngồi tựa vào ghế sofa. Cô nhìn qua gương mặt anh bám đầy bụi bẩm thì không khỏi bật cười. Sắc mặt anh xám xịt, trên vầng tráng hiện rõ ràng ba vết đen xì.
Ngải Tịch càng nhìn vẻ mặt tức tối này của anh thì càng ôm bụng cười lớn hơn nữa, Hắc Mộc Thần xị mặt ra rồi cất giọng bực bội: " Còn cười nữa có tin tôi bịt miệng em lại không? ".
Cô không những không sợ hãi còn cười ha ha thêm vài tiếng rồi lè lưỡi ra trêu anh: " Chắc em sợ anh?! ".
Câu nói của cô vừa dứt Hắc Mộc Thần liền thọt tay cù lét cô khiến Ngải Tịch cười muốn chảy nước mắt van xin anh: " Nhột..nhột quá! Đừng..ha ha..nhột..ha ha..Dừng lại đi mà..nhột quá.. ".
Hắc Mộc Thần càng cù lét cô càng hưng say mà không để ý đến tư thế hiện tại giữa cô và anh quá mức ám muội, hai thân thể áp sát vào nhau nằm trên sofa mà anh đang giữ quyền chủ động đặt cô dưới thân, thong thả cất trọng trả đũa: " Còn cười nữa không hả? ".
" Không..không cười nữa. Xin anh đấy..đừng cù lét nữa, em sắp lộn ruột rồi ha ha..". Ngải Tịch lắc lắc đầu đau ruột mà nói.
Khóe môi Hắc Mộc Thần cong lên đắc ý, dừng ngón tay lại đang cù lét bên eo cô do đột nhiên khoảng cách lúc này giữa gương mặt anh và Ngải Tịch đang rất gần nhau, bốn mắt trong khoảnh khắc này mà cùng lúc giao nhau, tận trong con ngươi có thể nhìn thấy được hình ảnh của đối phương. Ngay giây phút này Ngải Tịch cảm nhận được hơi thở nóng rực của Hắc Mộc Thần đang hòa cùng với cô mà nhè nhẹ phả ra khiến lồng ngực cô vô thức phập phồng.
Ngải Tịch hơi đỏ mặt vì cô nghe được tiếng tim mình đang đập liên hồi, muốn vùng dậy nhưng hai cổ tay lại bị Hắc Mộc Thần áp sát xuống sofa, hoàn toàn chế ngự được cô. Ngải Tịch ngập ngừng nói: " Anh buông em ra trước đã..".
" Ngải Tịch! ". Hắc Mộc Thần đột nhiên chăm chú nhìn cô rồi cướp lời gọi tên cô. Đôi mắt anh lúc này sáng rực như sao trời long lanh đối diện với cô. Anh ngẫm nghĩ một lát rồi kiên định nói.
" Chúng ta..bắt đầu lại được không? ". Lời nói của anh hơi có chút lắp ba lắp bắp thốt ra.
Cả thân người Ngải Tịch cứng đờ, cô cảm nhận được cơ thể cô đang run rẩy từng hồi từng hồi, trái tim đang xao động liên tục mà đập loạn nhịp không kiểm soát. Cả đầu óc trống rỗng hẳn ra. Ngải Tịch và Hắc Mộc Thần còn có thể bắt đầu lại được sao? Có thể không khi giữa cô và anh đã có quá nhiều hiểu lầm chồng chất chưa giải thích được mà lại bắt đầu lần nữa..
Chưa nói đến những vết thương anh đem lại trên thân xác cô nữa, tuy đã mờ nhạt đi nhưng vẫn còn là vết sẹo sâu trong lòng Ngải Tịch khiến cô muốn quên đi thì càng không thể quên nổi mà cứ dằn vặt nhớ mãi những kí ức không tốt đẹp đó.
Nhất thời cô im lặng mà nhìn anh không chớp mắt..
Vừa định mở miệng thốt ra thì Hắc Mộc Thần đã kìm lòng không đậu mà áp xuống gương mặt kề cận Ngải Tịch rồi dịu dàng chiếm lấy đôi môi anh đào của cô. Đầu lưỡi trơn bóng của anh len lỏi vào làn môi cô rồi cạy hai hàm răng Ngải Tịch ra đưa lưỡi vào khuấy động khoang miệng cô.
" Ư..ưm..".
Hơi thở nóng rực của Hắc Mộc Thần nhè nhẹ phả ra, nụ hôn anh trở nên dịu dàng hẳn, không còn cuồng bạo chiếm lấy như trước nữa. Trong nụ hôn này chỉ có sự âu yếm và quấn quýt ấm áp..
Lúc đầu Ngải Tịch còn hơi phản kháng lại anh nhưng dần dần đã bị nụ hôn dịu dàng của Hắc Mộc Thần làm cho mê đắm mà lún sâu vào không thoát ra được, cô khẽ nhắm lại hàng mi cong dài tận hưởng nụ hôn có chút ngọt ngào sau bao ngày tháng đau khổ giữa cô và anh rồi lắng nghe nhịp thở ấm áp.
Cứ coi như đây là lần cuối cùng Ngải Tịch kiên quyết yêu anh đi, cô sẽ không hối hận cũng không trách anh về những việc Hắc Mộc Thần đã làm ra cho cô. Tuy vết thương vẫn còn giữ lại trong lòng nhưng cô thật sự không thể phản kháng lại trái tim đang xôn xao mà khuấy động tâm can vì Hắc Mộc Thần được.
Tình yêu này Ngải Tịch đã quá lún sâu rôid, không cách nào có thể dứt ra được nữa. Nếu đã như vậy cô chỉ còn cách mà giữ lấy nó thật chặt quyết không buông tay.
Nhận được sự đáp lại của cô Hắc Mộc Thần nhếch môi hài lòng, đưa lưỡi vào rồi tiến sâu hơn. Bàn tay anh không hề yên phận mà lả lướt chu du theo đường cong gợi cảm của Ngải Tịch, dừng ở nơi mềm mại liền thò tay vào áo cô rồi phủ bàn tay tham lam lên trái đào tròn trịa đang được bao bọc trong áo ngực. Cảm giác mân mê nụ hoa nhỏ như vậy thật sự rất kích thích và gợi tình..
Nụ hôn dần trở nên nóng lên rồi triền miên, đến khi hơi thở Ngải Tịch đã hổn hển Hắc Mộc Thần mới lưu luyến buông môi cô ra, dùng ánh mắt tràn đầy dục vọng nhìn cô khiến Ngải Tịch vô thức bị chìm đắm, hơi khó khăn nói: " Thật sự có thể làm lại từ đầu? ".
Hắc Mộc Thần gật đầu chắc nịch không chút do dự, cảm nhận được sự không yên tâm và hồi hộp trong lòng Ngải Tịch thì khẽ đặt lên vầng trán cô một nụ hôn nhẹ, anh buông ngực cô ra rồi để hai tay anh và cô đan chặt vào nhau, Hắc Mộc Thần nhìn cô rồi cất giọng đầy thâm tình.
" Anh có thể bỏ qua tất cả chuyện trong quá khứ, chỉ cần em thật lòng thật dạ ở bên cạnh anh mãi mãi. Đừng rời xa anh, được không? ".
Giọt lệ nóng bỏng của Ngải Tịch vô thức chảy dài trên khóe mắt khi anh cất ra những lời nói đầy ấm áp và dịu dàng. Đã lâu lắm rồi cô mới nhìn thấy được bộ dạng này của anh.
Ngải Tịch nhắm lại hàng mi cong dài mặc Hắc Mộc Thần đau xót hôn lên vệt nước mắt của cô, khi anh rời đôi môi ra thì giọng nói nghẹn ngào của Ngải Tịch vang lên.
" Hắc Mộc Thần! Anh thật sự không để tâm đến quá khứ nữa? ".
Nụ cười khẽ dịu dàng trên môi Hắc Mộc Thần nở ra, anh nhìn cô đầy mê mị rồi nghiêm túc nói.
" Đúng vậy, anh không muốn nhắc lại quá khứ nữa. Mọi chuyện đã qua cứ để nó qua đi, chúng ta hãy trân trọng hiện tại và tương lai, anh chỉ muốn yên ổn hạnh phúc với em mãi mãi ".
Nghe lời nói đầy tình cảm của anh mà Ngải Tịch vô thức trào trực nước mắt ra, cô choàng hai tay lên cổ Hắc Mộc Thần, nói khẽ một câu: " Được! ", vừa dứt lời cô liền chủ động dâng tặng đôi môi ngọt ngào hôn thật sâu lên môi anh.
Khóe môi Hắc Mộc Thần cong lên hài lòng rồi nâng gáy cô lên tạo ra nụ hôn càng sâu càng kích tình..
( Đừng vội mừng vì đã ngọt nhé, đây chỉ là màn dạo đầu cho hồi ngược gây cấn sắp diễn ra^^).