Em Chỉ Rung Động Khi Yêu Anh

Chương 55: Sóng gió




Thái độ gần đây của Ngải Tịch đã dần bình tĩnh lại, cô không cáu gắt cũng không lạnh nhạt với Hắc Mộc Thần nữa.

Một hồi hoan ái qua đi..

Ngải Tịch mềm nhũn cả thân người ra nằm áp sát vào Hắc Mộc Thần, anh thỏa mãn mà vuốt ve mái tóc thơm ngát mùi hương nữ tính của cô. Cả hai thân thể trần trụi dính chặt vào nhau, nhất là nơi tròn trịa mềm mại của Ngải Tịch cứ cọ cọ vào người anh làm cho vật không xương bên dưới vừa mới nghỉ ngơi thì liền bị dục vọng cao trào thức tỉnh, ngay lập tức ngẩng cao đầu. Hơi thở nóng rực của anh phả ra chiếm lấy hoàn toàn cái mũi của Ngải Tịch.

Hắc Mộc Thần định có ý đen tối thêm nữa thì Ngải Tịch lên tiếng lười biếng: " Thần..anh có giấu em chuyện gì không? ".

Anh sững sờ với câu hỏi của cô, nhất thời im lặng, đến khi cô ngẩng đầu lên từ vòm ngực anh, chăm chú nhìn Hắc Mộc Thần anh mới trả lời: " Anh có thể giấu em chuyện gì chứ?! ". Câu trả lời của anh không hề lộ ra chút sơ hở nào, vẫn bình tĩnh như không có chút lay động nào trong đôi mắt anh.

Ngải Tịch không chớp mắt nhìn anh: " Vậy sao? ".

Anh không trả lời cô mà lật người cô lại, Hắc Mộc Thần nắm quyền chủ động trên người cô. Ngải Tịch hết hồn nhìn anh, vừa định nói thì đã bị nụ hôn của anh chiếm lấy, đầu lưỡi trơn bóng của anh tách nhẹ hai hàm răng cô ra rồi đưa lưỡi vào quấn quýt với cái lưỡi kia của cô. Bàn tay không ngừng chu du khắp cơ thể ướt đẫm mồ hôi do trận kích tình vừa để lại, chạm đến hai bầu ngực khẽ nắn bóp, nhào nặn đủ mọi hình dáng tự do. Sau một hồi mân mê thỏa mãn thì ngón tay thon dài của Hắc Mộc Thần lại từ từ trượt xuống chậm dần, chọn đúng nơi tư mật rồi vuốt ve thích thú.

Một hồi khi Hắc Mộc Thần đã thở hổn hển mới buông cô ra rồi cất giọng:

" Em muốn anh giải thích khi đang ở trên giường à? Vậy thì nó sẽ không vui đâu! ". Hắc Mộc Thần thông minh chuyển đổi chủ đề rồi nhấn mạnh chữ ' nó '.

Ngải Tịch ỉu xìu nhìn anh: " Anh tha cho em được không? Em mệt chết được..".

Bộ dạng Hắc Mộc Thần làm ra vẻ ngây thơ: " Sao em lại mệt vậy? ".

Cái câu hỏi vô vị của anh khiến Ngải Tịch bực bội trừng mắt nhìn anh, bàn tay noãn nà đi thẳng từ bụng anh xuống, chạm đúng vật không xương nóng hổi đã ngẩng cao đầu từ lâu thì liền táo bạo nắm lấy: " Còn không phải của anh quá to à? ".

Vật nam tính của anh bị Ngải Tịch gắng giữ lấy mà càng hưng phấn muốn nhanh chóng được chạm ngay đến đỉnh cao của tình dục ngay lập tức. Hành động của cô càng khiến Hắc Mộc Thần bật cười, anh ngậm lấy vành tai cô rồi yêu chiều nói: " Bởi vì khi chạm vào em nó mới to! ".

Gương mặt Ngải Tịch ngượng hơn quả cà chua chín. Bỗng phân tích lại lời của Hắc Mộc Thần rồi đánh vào ngực anh một cái: " Ý anh là anh chạm qua nhiều người rồi? ".

Hắc Mộc Thần vội thanh minh: " Ý của anh là..nó chỉ to với mỗi mình em mà thôi! Nếu như chạm phải người phụ nữ khác có lẽ sẽ nhỏ bằng hạt tiêu đấy! ".

Gương mặt anh đầy sự mê muội mà nhìn cô khiến Ngải Tịch vừa ngượng ngùng vừa vui sướng trong lòng nhưng cái miệng nhỏ lại nhổ ra mấy câu tinh nghịch: " Thần đại ca à! Em thật sự không biết cái tính lưu manh của anh đã tăng thêm một bậc rồi, rốt cuộc là anh có bẩm sinh hay đã học từ ai đấy! ".

Hắc Mộc Thần dở khóc dở cười với điệu bộ này của cô: " Từ em mà ra! Nếu em không mê người như vậy làm sao tính lưu manh của anh lại tiến bộ vượt bậc như vậy? ".

Chắc Ngải Tịch điên lên với anh mất! Cô nói một câu anh nói một câu, vừa đủ khí thế áp bức cô.

Cái miệng nhỏ của Ngải Tịch lại chu lên: " Vậy anh có cần cảm ơn em luôn không? ".

Câu này nghe qua cũng được đấy chứ nhỉ! Nghĩ nghĩ vậy Hắc Mộc Thần gật đầu ủng hộ: " Nếu em đã nói như thế thì ân tình này anh phải báo đáp em thật chu đáo nhỉ? ". Vừa nói xong vật không xương thoát khỏi bàn tay cô rồi chạm đúng nơi tư mật thẳng thừng đâm mạnh vào.

" A..ưm..". Ngải Tịch cong thân hình mảnh mai lên chào đón anh.

Trong phòng ngủ lại lần nữa lưu lại dấu vết một trận hoan ái mê muội..

...

Biệt thự Tần gia.

Người đàn ông đứng trước cửa sổ khẽ lắc lắc ly rượu vang trên tay, ánh mắt anh đăm đăm nhìn về màn đêm yên tĩnh bao trùm, qua ánh trăng có thể thấy rõ ràng được đôi mắt vô cùng lạnh lẽo của anh, không hề chứa một tia ôn hòa nào trong đó. Cả gương mặt cương nghị đường nét rõ ràng của anh càng làm nên vẻ huyền bí và mê hoặc.

Tiếng gõ cửa thư phòng phá hỏng bầu không khí tĩnh lặng lúc này. Tần Khuyết lười biếng cất giọng: " Vào đi! ".

Người bước vào là Lãnh Cung. Anh ta kính trọng nói: " Đại ca! Mọi việc đều đã được bắt đầu! ".

Tần Khuyết không quay người lại nhưng cất giọng lạnh nhạt: " Được! Hắc Mộc Thần ngày mai nhất định sẽ nhận được món quà lớn từ tôi! ". Nói rồi anh uống cạn ly rượu vang, sau đó cái ly bị Tần Khuyết vứt mạnh xuống sàn nhà không thương tiếc, thủy tinh văng ra tứ tung..

...

Sáng hôm sau.

Nét mặt của Hắc Mộc Thần thì vô cùng hào hứng sau khi tối qua đã được giao hòa với nơi tâm hồn của Ngải Tịch, tinh thần anh tràn đầy hào hứng. Nhưng trái ngược lại với anh là gương mặt bí xị của Ngải Tịch, cô vừa giận dỗi anh về tối qua lại càng có cảm giác gì đó bất an trong lòng sắp xảy ra.

Hắc Mộc Thần giữ lấy gương mặt cô rồi hỏi: " Em sao vậy? Sao mới sáng sớm mà đã ỉu xìu thế!? ".

Cô nhìn anh rồi cất giọng: " Chắc tối qua mệt quá nên như vậy đấy..nhưng mà dường như em cảm nhận được cái gì đó không ổn..".

Nụ hôn nhẹ từ môi anh đặt lên trán cô cưng chiều, Hắc Mộc Thần ấm áp nói: " Đừng suy nghĩ nhiều! Đi thôi! ". Ngải Tịch cũng dẹp đi mấy cái nỗi bất an ấy rồi cùng anh mười ngón tay đan nhau ra khỏi nhà.

Ai ngờ, vừa mở cửa ra hình ảnh đầu tiên đập vào mắt Hắc Mộc Thần và Ngải Tịch là có vài người cảnh sát đang đứng ở ngoài. Hắc Mộc Thần thắc mắc hỏi: " Có chuyện gì? ".

Một người cảnh sát giơ lên tấm thẻ nhận diện của mình rồi nói: " Xin chào anh Hắc! Tôi là cảnh sát Mark, chúng tôi nhận được bằng chứng việc anh nhúng tay vào tập đoàn Mạn Thị và Mạn gia bị phóng hỏa trong một đêm. Xin mời anh về sở cảnh sát để tiếp nhận điều tra! ".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.