Em Chỉ Rung Động Khi Yêu Anh

Chương 123: Vì anh ngốc em mới yêu anh




Tối.

Hai cơ thể nhơm nhớp mồ hôi dính chặt lấy nhau trên giường, người phụ nữ toàn thân mềm nhũn mà áp sát vào lồng ngực rắn chắc của người đàn ông, gối đầu lên cánh tay anh rồi thở ra hơi thở hổn hển.

Trên đỉnh đầu là mùi xạ hương quen thuộc của người đàn ông nhè nhẹ phả ra bay xộc vào mũi cô, bàn tay anh vòng qua ôm chặt lấy cơ thể mềm mại, trên khóe môi nở nụ cười thỏa mãn đắc ý.

Gương mặt Ngải Tịch ửng hồng vì trận kích tình kịch liệt vừa qua đi, mấy ngón tay nhỏ nhắn vẽ những vòng tròn trên vòm ngực màu đồng săn chắc của Hắc Mộc Thần, ngẫm nghĩ gì đó rồi cất giọng hờn dỗi: " Anh đúng là đồ đáng ghét! ".

Hả?

Đồ đáng ghét?

Trên sắc mặt Hắc Mộc Thần hiện ra rõ ràng ba dấu chấm hỏi, giọng nói có chút ngờ nghệch truyền xuống đỉnh đầu cô: " Anh đáng ghét chỗ nào? ".

Đôi mắt tròn xoe của Ngải Tịch ngẩng lên đối diện với anh, trừng mắt nói: " Biến mất một ngày không thấy tăm hơi, hóa ra là chuẩn bị khung cảnh lãng mạn để cầu hôn! ".

Hắc Mộc Thần đờ đẫn ba giây rồi bật cười, một tay xoa đầu Ngải Tịch dịu dàng, tay còn lại thừa cơ hội lúc cô ngẩng lên liền xoa nắn bầu ngực sữa mềm mại, ánh mắt tràn đầy gian tà rồi dở khóc dở cười nói: " Nếu không biến mất thì làm sao cho em bất ngờ được? ".

Vì chăm chú ngẫm nghĩ quan sát anh nên Ngải Tịch không để ý đến bàn tay tham lam kia mà tiếp tục cất giọng: " Hừ! Ai đó hôm trước còn nói có việc bận, không thể nghĩ đến chuyện kết hôn. Vậy mà hôm sau lại cầu hôn em, anh đúng là có một màn tự vả vô cùng xuất sắc! Bái phục!!! ".

Nghe giọng điệu hờn dỗi của cô mà khóe môi Hắc Mộc Thần cứ cong lên mãi, bàn tay lại không yên phận mà vuốt ve mấy dấu hôn đỏ chói do chính anh để lại sau trận hoan ái vừa rồi, nhìn Ngải Tịch bằng ánh mắt trìu mến rồi cất giọng thâm trầm: " Muốn có vợ đương nhiên phải dùng chút mánh khóe chứ! ".

Ngải Tịch mím môi hờn dỗi: " Gian thương! ". Nói rồi cô im lặng vài giây lại tiếp tục, ánh mắt vô cùng đăm chiêu nhìn Hắc Mộc Thần rồi cất giọng: " Nếu lỡ em tức giận vì anh gạt em mà không đồng ý thì sao đây? Lúc ấy anh sẽ mất cả chì lẫn chày! ".

Vừa nghe câu này sắc mặt Hắc Mộc Thần lại biến đổi, anh lập tức lật người đặt Ngải Tịch dưới thân mình, một tay giữ chặt lấy cổ tay cô áp sát ga giường, cúi đầu chạm vầng trán cô rồi cất giọng thâm trầm: " Nếu em không đồng ý anh sẽ ngày nào cũng cầu hôn em. Đến khi nào em đồng ý thì thôi! ".

Nghe câu này của anh mà trong lòng Ngải Tịch lại đang chảy dòng suối tươi mát trong lành, cảm giác thật ấm áp và ngọt ngào. Nhưng ngẫm nghĩ gì đó rồi lại trừng mắt nhìn anh, cất giọng: " Em còn chưa tính sổ với anh đấy! Dám trộm chiếc nhẫn của em, cả chiếc nhẫn của anh anh cũng giữ làm của riêng! ".

Nói ra câu cuối này nét mặt Ngải Tịch hơi sượng lại giây lát, cô nhớ rõ cái đem cô rời khỏi biệt thự Tuyệt Tình chỉ vì Hắc Mộc Thần đã tàn nhẫn mà vứt chiếc nhẫn đi, chính tay hủy bỏ đi tất cả những kỉ niệm và tình yêu sâu sắc của Ngải Tịch dành cho anh..

Nhưng điều cô không thể nào ngờ tới là nó vẫn còn ở đây, hơn nữa còn ở trong quả cầu tuyết cùng với chiếc nhẫn của cô.

Kí ức trong đầu Hắc Mộc Thần về câu nói của Ngải Tịch vừa thốt ra mà chầm chậm quay về, anh còn nhớ rõ, ngày hôm đó khi đã nhẫn tâm vứt một chiếc nhẫn đi giữa không trung, nhưng thật ra thứ anh vứt chính là một chiếc nhẫn sang trọng khác mà anh thường đeo, vì trong đêm tối nên Ngải Tịch không thể phân biệt được, lúc cô rời đi mà không để ý rằng trong lòng bàn tay anh vẫn khư khư giữ lấy một chiếc nhẫn, chữ " Tịch " và dòng số sáng chói lóa hiện ra..

Có những thứ Hắc Mộc Thần vẫn không muốn Ngải Tịch biết vì anh sợ cô sẽ nghĩ anh là đang thương hại cô hoặc đang áy náy vì những việc anh đã làm với cô, nhưng thật ra xuất phát từ đáy lòng Hắc Mộc Thần đều là tình yêu chân thành dành cho cô, ví dụ như trong khoảng thời gian Ngải Tịch dưỡng thương ở đôi chân, thời gian đó Hắc Mộc Thần đều không xuất hiện vào ban ngày, chỉ khi đêm đến anh mới lặng lẽ quay trở về rồi ngồi bên cạnh ngắm cô ngủ, vì anh đã căn dặn dì Vân cho cô uống một ly sữa trước khi ngủ, mà trong sữa đều là thuốc an thần tốt nhất nên giấc ngủ của Ngải Tịch mới thoải mái như vậy. Cho nên hằng đêm cô vẫn cảm nhận được mùi xạ hương quen thuộc và cái vuốt ve dịu dàng của người đàn ông, chỉ tiếc là mí mắt quá nặng trĩu nên không cách nào mở ra được mà biết người đó chính là anh.

Còn cả trong cái đêm cô đau đớn rời khỏi biệt thự Tuyệt Tình này vậy, lúc Ngải Tịch đang lang thang trên con đường vắng vẻ ấy thì Hắc Mộc Thần vẫn luôn kiên nhẫn cho xe chạy chầm chậm theo phía sau cô, lúc nhìn thấy chiếc xe khác chạy qua làm ướt người cô Hắc Mộc Thần đã tức giận mà cảnh cáo người đó.

Đó là chuyện Ngải Tịch không bao giờ biết được, cũng như Hắc Mộc Thần cũng chẳng thể biết được khi cô sau trận dầm mưa đó đã sốt cao mấy ngày liên tiếp đến nổi không thể xuống giường được.

Anh không hiểu chính mình rốt cuộc là bị sao nữa, khi cô vừa quay người đi đôi chân Hắc Mộc Thần đã không kìm được mà lặng lẽ đi theo cô mãi, đến khi Ngải Tịch về tới căn hộ của mình anh vẫn đậu xe dưới đó cả một đêm..

Nội tâm của Hắc Mộc Thần che giấu quá sâu thẳm, đến nổi chính anh cũng không biết rằng lúc hành hạ Ngải Tịch, giày vò cô mà trái tim anh còn đau đớn hơn nữa..

Vì muốn cô chết tâm nên mới tàn nhẫn giả vờ vứt chiếc nhẫn đi, anh biết rõ, Hắc Mộc Thần biết rõ anh là một người đàn ông nhu nhược, không có đủ dũng khí để lần nữa tiếp tục tin tưởng Ngải Tịch mà tàn nhẫn nói những lời tuyệt tình với cô, nhưng cuối cùng anh cũng không đấu lại trái tim mình mà không có sức để vứt chiếc nhẫn của cô đi..

Nhìn Ngải Tịch ngoan ngoãn nằm dưới thân anh lúc này, trong lòng Hắc Mộc Thần lại có chút chua xót, anh khẽ dịu dàng hôn lên trán cô rồi thâm trầm nói: " Tịch, em biết không? Lúc em đau khổ rời đi trong đêm mưa đó, anh càng đau lòng gấp bội. Nhưng hận thù đã che lấp đi lí trí của anh, cho nên anh chỉ có thể dùng cách tàn nhẫn đó mới khiến em thất vọng về anh. Nhưng mà, anh càng không ngờ tới, thế nào mà anh vẫn không thể tự tay vứt đi vật định tình mà em đã tặng cho anh được, nó như là một sợi xích vô hình giữ chặt tay anh lại vậy, dù gắng gượng thế nào anh cũng không thể nhẫn tâm mà vứt đi được, em thấy anh ngốc lắm đúng..".

Lời nói chưa kịp thốt ra đã bị cánh môi mềm mại của Ngải Tịch nuốt chửng, cô rướn đầu rồi chạm đến đôi môi mỏng của anh, đầu lưỡi thuần thục phát họa làn môi lạnh buốt của Hắc Mộc Thần, trên đó vẫn còn đọng lại mùi vị tình dục mặn nồng..

Lát sau cô mới lưu luyến rời ra, dùng đôi mắt sáng chói như ánh sao trời nhìn anh rồi nói: " Vì anh ngốc như vậy cho nên em mới yêu anh! ".

Câu nói của cô khiến Hắc Mộc Thần không giận mà còn bật cười cưng chiều, anh nhéo nhẹ cái mũi xinh xắn của Ngải Tịch một cái rồi cất giọng dịu dàng: " Tiểu yêu tinh! ".

Trên môi Ngải Tịch nở ra nụ cười càng đậm, cô dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn anh rồi bật cười: " Cũng bị anh thu phục rồi còn gì! ".

Vừa dứt lời cánh môi anh đào của cô đã bị Hắc Mộc Thần ngậm lấy, anh cạy hai hàm răng cô ra đưa lưỡi vào rồi tham lam mút hết hương vị của cô, lát sau giọng nói thâm trầm khẽ vang lên: " Anh muốn em nhanh chóng làm vợ của anh, ngày mai chúng ta phải lập tức đi đăng ký kết hôn, như vậy anh mới có thể yên tâm vì em đã là của anh! ".

Khóe môi Ngải Tịch nở nụ cười hạnh phúc ngọt ngào rồi chủ động hôn lên đôi môi anh lần nữa..

Căn phòng lại tiếp tục hâm nóng bầu không khí bởi một trận kích tình đầy mãnh liệt...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.