Em Chỉ Không Muốn Gặp Gỡ Người Khác

Chương 34: Tính cách thối nát




Sau mọi chuyện, Tô thiển Oanh vẫn hoảng hốt, Lộ Thừa Hữu mang bọn họ trở về Nam Thành.

Đối với chuyện này, Tô Thiển Oanh cũng sợ hãi và lo lắng, cô không biết người nhà sau khi biết chuyện sẽ nghĩ như thế nào, nhưng Lộ Thừa Hữu trước sau đều kiên định nói với cô là bọn họ có quyền được biết.

Vì thế, từ từ giải thích, sau đó chờ mọi chuyện được tiêu hóa.

Thật ra hiện giờ Tô thiển Oanh đã không còn kích động, nhưng cha mẹ của cô lại rất kích động, khiến cô cũng kích động theo.

Hoàng Lệ An và Lộ Chấn Vân yêu thương An Minh vô cùng, thậm chí còn mắng con trai của mình thật vô liêm sỉ, làm sao lại có thể để Tô Thiển Oanh một mình nuôi cháu trai của bọn họ.

Mà Tiêu Tố Oanh và Tô Văn Uyên lại vô cùng cảm thán, tuy nhiên bọn họ cũng rất yêu thương đứa cháu của mình.

Tô Thiển Oanh còn nhớ rõ Tiêu Tố Oanh đã ôm chặt lấy mình: “Đứa nhỏ này, xảy ra chuyện như vậy sao vẫn chịu đựng một mình?”

“Bởi vì con muốn thử xem, lựa chọn của con, con muốn tự chịu trách nhiệm.”

Vì cách nghĩ như vậy, cô mới có thể kiên trì.

Nhưng vấn đề mới lại xuất hiện, cha mẹ hai nhà đều yêu thương Tiểu An Minh, nhất định yêu cầu ở lại biệt thự cùng với bọn họ, điều này khiến Lộ Thừa Hữu và Tô Thiển Oanh thấy vô cùng bất đắc dĩ.

Tô Thiển Oanh cũng vẫn luôn cảm thấy tính cách của Lộ Thừa Hữu có vấn đề, tính cách thối nát, vô cùng chán ghét, mà hôm nay, rốt cuộc cô cũng tìm ra nguyên nhân.

Tô thiển Oanh cũng không biết Lộ Thừa Hữu bị thương như thế nào, giống như cô đã từng xem qua cảnh bắn nhau trên ti vi, hoàn toàn không thể lý giải được làm sao Lộ thừa Hữu có thể bị thương. Lúc cô nghe được tin tức kia, theo bản năng đều cảm thấy có chỗ nào không đúng.

Nhưng sự thật là sự thật, không cho phép cô đoán lung tung.

Cho nên mấy ngày này, cô đều phải ở bệnh viện chăm sóc cho Lộ Thừa Hữu, bởi vì người kia nói là không muốn mọi người trong nhà lo lắng.

Mà hiện giờ, cô đang đi mua cơm trưa.

Ở trong bệnh viện, Lộ Thừa Hữu nhìn thoáng qua Thẩm Diệc Nhạn: “Chuyện lần nay thật sự là do Thái gia làm, thế nhưng không dễ dàng gì lấy mạng của chúng ta, chỉ đánh vào chân chúng ta một nhát, nhắc nhớ không nên chọc đến bọn họ.”

Thẩm Diệc Nhạn cũng gật đầu: “Lần này đã liên lụy đến các cậu.”

Lộ Thừa Hữu tỏ ra không có gì: “Cậu nên tự giữ mình cho tốt, không nên lún quá sâu vào mới đúng.”

Lúc này, Mạnh Cảnh đi toilet trở về, Thẩm Diệc Nhạn lôi cô đến bên cạnh, mở miệng nhìn Lộ Thừa Hữu: “Mình đi xem Đặng Cảnh Nam thế nào rồi.”

Lộ Thừa Hữu gật đầu.

Mà lúc này, Tô Thiển Oanh vừa trở về, nhìn thấy một đôi này, lại rất buồn bực. Trong tay cô cầm hộp cơm, bởi vì bên ngoài trời vừa đổ mưa, nên bên trên có dính một chút nước.

Lộ Thừa Hữu thấy sắc mặt của cô không tốt, mới mở miệng nói: “Làm sao vậy? Có phải không thoải mái không?”

Cô ngồi xuống, trút giận: “Sao anh lại gần gũi với Thẩm Diệc Nhạn như vậy? Anh ta cũng không phải người tốt.”

Lộ Thừa Hữu than thở: “Sao em lại đưa ra kết luận này?”

“Vị hôn thê của Thẩm Diệc Nhạn không phải là Từ Hãn Thần sao? Đều đã có vị hôn thê, lại vẫn ở cùng với người phụ nữ khác, người này quá vô liêm sỉ rồi. Thật sự thấy chán ghét, về sau anh không được thân cận với anh ta nữa.”

Lộ Thừa Hữu đỡ đầu, ăn cơm của mình, không để ý đến cô.

Cô nhìn lại thấy rất buồn bực, sau đó lại một người tiến vào khiến cô lại càng thêm buồn bực.

Kỷ Thiệu Quân mang theo Phương Y Lâm đến, Kỷ Thiệu Quân còn ân cần hỏi thăm.

Tô Thiển Oanh nhìn thoáng qua Phương Y Lâm, đàn ông đều không phải thứ gì tốt, Thẩm Diệc Nhạn đã là loại người thế kia, đến thằng nhãi Kỷ Thiệu Quân này cũng như vậy, Kỷ Thiệu Quân đã có vị hôn thê rồi mà còn ở cùng một chỗ với người phụ nữ kia, đàn ông tốt không biết đã chạy đi đâu hết rồi.

Cô càng nhìn càng buồn bực, tự mình đi tới, không thèm để ý đến bọn họ.

Kỷ Thiệu Quân cũng buồn bực: “Lộ Thừa Hữu, tính tình của vợ cậu sao thế?”

Lộ Thừa Hữu chỉ nhàn nhạt liếc nhìn anh một cái: “Cô ấy lo lắng mình ở gần các cậu quá sẽ bị lây đồi bại.”

Kỷ Thiệu Quân vẫy tay, để cho Phương Y Lâm ra ngoài.

“Mình sẽ phá hủy cậu gì chứ?”

“Đều có vị hôn thê rồi lại còn ở cùng với người phụ nữ khác, dây dưa không rõ.”

“Cậu bị vợ cậu đồng hóa rồi à?”

“Cô ấy chỉ nói sự thật, các cậu đều là người xấu.”

Biểu cảm của Kỷ Thiệu Quân giống như nghe được một chuyện gì cực kỳ hiếm có: “Chỉ có cậu là người tốt.”

“Đúng.” Lộ Thừa Hữu ra vẻ gật đầu.

Kỷ Thiệu Quân lắc đầu: “Vợ cậu mang thai con gái?”

“Hình như vậy, nhưng mà, trai gái mình đều thích cả.”

Kỷ Thiệu Quân ra vẻ ghê tởm: “Dàng vẻ hiện tại của cậu có phải rất giống Thẩm Diệc Nhạn hay không?”

“Mình lại thấy cậu giống cậu ta hơn.”

Kỷ Thiệu Quân nghe được hàm nghĩa bên trong: “Yên tâm, mình sẽ không giống Thẩm Diệc Nhạn, bởi vì mình không hề một lòng, càng không si tình.”

Lộ Thừa Hữu nghe được ngữ khí kiên định như vậy trong lời nói của anh, có chút giật mình: “Có lẽ, chỉ là cậu chưa gặp được người khiến cậu phải như vậy mà thôi. Trước kia, mình cũng nghĩ là mình không như thế.”

Kỷ Thiệu Quân lại trò chuyện với anh một lúc rồi rời đi.

Tô Thiển Oanh ngồi trên hành lang, nhìn Kỷ Thiệu Quân và Thẩm Diệc Nhạn cùng rời đi.

Trong tay của Kỷ Thiệu Quân cầm chiếc ô, anh chỉ để ý bản thân mình, hoàn toàn không quan tâm đến Phương Y Lâm phải chạy chậm mới theo kịp anh, một bên vai của Phương Y Lâm đã bị ướt. Mà Thẩm Diệc Nhạn lại cực kỳ chăm sóc cho Mạnh Cảnh, không để ý đến vai mình đã bị ướt, ô vẫn hướng sang che cho Mạnh Cảnh.

Tô Thiển Oanh thở dài, cùng là người, tại sao lại hành động khác nhau như vậy?

Lúc cô trở lại phòng bệnh, vẫn cảm thấy cực kỳ buồn bực.

Lộ Thừa Hữu nhìn tờ báo một lúc, sau khi suy đoán là cô đã yên tĩnh trở lại, mới bỏ tờ báo sang một bên: “Nghĩ gì thế?”

“Kỷ Thiệu Quân hơi quá đáng, đối xửa với Phương Y Lâm như vậy, nếu đã bao dưỡng người ta, cũng nên đối xử tốt với cô ấy. Thẩm Diệc Nhạn lại đối xử với Mạnh Cảnh cực kỳ tốt.”

Lộ Thừa Hữu nghĩ ngợi: “Em xem em kìa, vừa mới nói bọn họ có vị hôn thê lại còn dây dưa với người phụ nữ khác là không tốt, bây giờ đã lên tiếng bênh vực kẻ yếu rồi.”

Tô Thiển Oanh ngẫm lại, hình như là vậy.

Cô ngồi lên trên giường, đặt tay anh lên bụng của cô: “Em đã vì anh mà sinh một đứa con trai, sắp tới còn một đứa con gái nữa, anh không được phép ghét bỏ em, không được phép học thói xấu của bọn họ, không được phép đấy.”

Lộ Thừa Hữu không nói lời nào.

Cô vẫn đong đưa người anh: “Không cho phép là không cho phép, không có đúng hay không.”

Lộ Thừa Hữu ôm cô vào trong lòng: “Ánh mắt của anh kém như thế, làm sao có được nhiều người con gái không tốt để lọt vào mắt anh được.”

Cô rất buồn bực.

“Đàn ông đều là loại động vật nông cạn, chỉ nhìn khuôn mặt của người phụ nữ, anh nhìn Mạnh Cảnh và Phương Y Lâm đi, không phải đều là mỹ nhân sao? Nếu không thì hai vị kia có thể nhìn tới sao?”

Lộ Thừa Hữu ngẩn người, “Rất đẹp sao?”

“Anh không thấy vậy à?” Tô Thiển Oanh kinh ngạc.

Lộ Thừa Hữu lắc đầu: “Cũng không thể so sánh với em được.”

Lần này, Tô Thiển Oanh rất vui vẻ, ôm chặt lấy anh: “Nói lại lần nữa đi, em muốn nghe.”

“Nói cái gì?”

“Nói em đẹp.”

“Anh có nói sao?”

“Có, em nói có là có.”

Lộ Thừa Hữu rất bất đắc dĩ: “Được rồi, anh nói em đẹp nhất.”

“Không phải anh nói như thế.”

“Như thế là như thế nào?”

“Em cảm thấy Phương Y Lâm và Mạnh Cảnh đều rất xinh đẹp, hơn cả em, nhưng anh lại thấy em xinh đẹp nhất, có phải giống như mọi người hay nói ‘Trong mắt người yêu nhau, người tình đều là Tây Thi’ không?”

“Em suy nghĩ nhiều rồi.”

“Chính là ý như thế.”

“Chỉ là ý mà em suy nghĩ ra.”

“Không liên quan, chính là hàm ý ‘Trong mắt người yêu nhau, người tình đều là Tây Thi’.”

“Là sự thật.”

“Chuyện gì thật?”

“Em đẹp hơn các cô ấy...”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.