Em Chỉ Không Muốn Gặp Gỡ Người Khác

Chương 26: Tại thời gian trước




Editor: xẩm Xẩm

Ở rất nhiều rất nhiều thời điểm, chúng ta đều đã lựa chọn tạm thời mất đi trí nhớ, hoặc là đã bị người khác nói là mất trí nhớ.

Rất nhiều rất nhiều thời điểm, khi chúng ta để ý người kia rời đi, chúng ra cảm thấy rất nhiều người quái lạ, ví dụ như cha mẹ, hay những người bạn bè chưa bao giờ từng xem trọng, lại hoặc là những bạn học nói qua nói lại. Chúng ta không hề cố tỏ ra khác lạ, sau đó lại rước lấy ánh mắt khó tin, cảm thấy chúng ta đều đã mất lý trí, hoặc là nói ta quá u mê.

Bởi vì, anh hoặc là cô rời đi, chẳng qua là vì không thích, ngấy, không có cảm giác, chỉ đơn giản như vậy.

Nhưng chúng ta, lại bất chấp để tìm ra nguyên nhân khác, hoặc là cha mẹ phản đối, hoặc là bạn bè hay anh nói gì đó quá đáng, hoặc là bạn học nói những lời không đứng đắn. Từ đoạn tình cảm của chúng ta tìm ra rất nhiều lý do, rất nhiều rất nhiều cái cớ.

Sau đó, người khác lại nói “người này quá yêu người này, cũng không biết phân biệt phải trái rồi”, sau đó chúng ta lại bị định nghĩ thành người này đang giả vờ si tình, hoặc là giả vờ mất đi lý trí.

Mà thật ra, chúng ra so với người khác đều rõ ràng, những cái cớ và lý do đó, chỉ là để tự an ủi chính mình.

Nguyên nhân chân chính cho tới bây giờ đều là đối với đối phương, không hề liên quan đến người khác.

Nhưng chúng ta cũng không chịu đi hỏi đối phương, lựa chọn trách người khác, chẳng qua là vi “Tôi yêu em, tôi không nỡ trách em”, chỉ đơn giản như thế.

Nhưng bao nhiều người có thể hiểu được?

Hiện giờ, Lạc Diệc Minh đã không còn cách nào nhớ nổi trước kia mình thích Tô Thiển Oanh như thế nào, người con gái kia xem ra cũng không hề thông minh lanh lợi. Anh nhớ rõ chính mình luôn thích hình tượng nữ sinh thông tuệ, cảm thấy được một nữ sinh thông minhg nhất định sẽ có vẻ đáng yêu, hơi cười khẽ, nhưng tưởng tượng và thực tế luôn có sự chênh lệch.

Có đôi khi nghe người ta nói, thích một người là một chuyện rất khó.

Giống như Lạc Diệc Minh, vốn cũng được xưng là một người khó theo đuổi, nhưng sự thật đã rõ ràng, Tô Thiển Oanh xuất hiện chưa đến hai ngày, anh đã buông vũ khí đầu hàng, mà người ta còn chưa biểu hiện rõ là theo đuổi anh, anh đã mắc câu rồi.

Dường như cô thích xuất hiện chung quanh anh, đại đa số đều là đi theo Lộ thừa Hữu, Lộ Thừa Hữu không có cảm xúc gì, cô cứ thế đi theo. Lúc bắt đầu, anh thật sự nghĩ đến quan hệ giữa Lộ Thừa Hữu và Tô Thiển Oanh, nhưng thấy Lộ Thừa Hữu hình như không có thái độ gì, mà Tô Thiển Oanh lại luôn dùng đôi mắt linh động theo dõi anh.

Thật ra, anh không thích người khác nhìn mình như vậy, nhưng kỳ lạ là lúc cô nhìn anh, anh chẳng những không chán ghét, mà còn có chút chờ mong.

Người khác nói thích một người không hề có lý do cụ thể gì, hoặc là nói lý do có đường hoàng cỡ nào, anh cũng chưa từng nghĩ đến nguyên nhân mình thích Tô Thiển Oanh là gì, đại khái là thích dáng vẻ cô cười, giống như không hề lo nghĩ gì, cảm xúc thế nào đều viết hết trên mặt, lúc túc giận còn có bất an, hay lúc khổ sở thì đều không nói gì. Chỉ đơn thuần như vậy, nếu anh ở phía trước, cô tuyệt đối không chyaj tới, cô muốn anh dừng lại trừng mắt nhìn cô. Chỉ một hành động đơn giản như vậy, cảm xúc của cô có thể đi từ buồn bực vô cùng đến sung sướng thư thả, giống như một tâm tư nhỏ bé nào đó đã thực hiện được.

Lúc từ từ quan sát một người, có lẽ chính là lúc mình dần dần rơi vào trong tay giặc.

Lạc Diệc Minh cũng đã nghĩ đến, chính mình đã thua trên tay cô gái kia như thế nào, rõ ràng tính công kích của cô nhỏ bé như thế, không hiểu sao lại có thể phát huy uy lực vĩ đại trên người anh.

Nhưng lúc hẹn hò, anh là thật tâm cảm thấy vui vẻ. Cho nên dù tới bây giờ, từ trong thâm tâm anh không hề phủ nhận tình cảm của anh ở đoạn thời gian đó, cái gì là vì tịch mịch nên mới ở cùng một chỗ, hoặc là nói dối cô lúc trước không hề thích cô, những thứ này anh chưa bao giờ nghĩ đến, anh cảm thấy vui vẻ như vậy, cho nên luôn trân trọng đoạn tình cảm đó.

Chỉ là, anh nghĩ muốn, tìm những cảm xúc đó trên người Tô Thiển Oanh.

Anh đã từng hỏi qua Tô Thiển Oanh vì sao lại thích mình, Tô Thiển Oanh trả lời khiến người ta muốn nôn ra máu: “Mọi người đều nói anh đẹp trai.”

Lúc ấy anh chỉ cảm thấy buồn cười, liền hỏi cô: “Vậy em cảm thấy được không?”

Cô gửi lại cho anh một nụ cười đầy mê hoặc: “Em cũng như vậy, cảm thấy được, cho nên mới đồng ý làm bạn gái anh.”

Chỉ đơn giản như vậy, thuần túy như vậy.

Tâm lý thích cái đẹp, chính là từ sâu bên trong mỗi người, thích không phải là cái gì quá to tát, chỉ là người nào đấy trong nháy mắt làm chuyện khiến cho bạn cảm động. Những thứ này đều không xảy ra, là vì, gặp lúc thấy vừa mắt, nhìn thuận mắt, sau đó liền đến với nhau.

Bọn anh kết giao, cũng từng được người khác tán dương là đôi kim đồng ngọc lữ, là trai tài gái sắc, quá nhiều người cho là như thế, cho nên ngay cả anh cũng nghĩ thế.

Một điểm khiến anh không hài lòng, lúc Tô thiển Oanh ở cùng với anh, thường rất ít khi tiêu tiền của anh, nhưng cô lại cực kỳ công khai đi tìm Lộ thừa Hữu đòi tiền, dáng vẻ tỏ ra rất hợp tình đúng lý. Điều này khiến anh rất không thoải mái, thế nhưng Tô Thiển Oanh nói đó là thói quen của bọn họ, mà còn do quan hệ hai nhà vô cùng thân thiết, nên Lộ Thừa Hữu mới chăm sóc cô như vậy.

Anh tin, hơn nữa rất tin tưởng.

Cho nên, vĩnh viễn không được quá tin tưởng một người, đương nhiên, cũng không thể luôn nghi ngờ.

Tô Thiển Oanh sẽ xảy ra chuyện với Lộ thừa Hữu.

Tô Thiển Oanh và Lộ Thừa Hữu đã không hợp nhau từ nhỏ, học cùng lớp cũng hay cãi nhau, cô không thích nhìn dáng vẻ không bao giờ thay đổi như đỉnh núi Thái Sơn của anh ta, tuổi còn nhỏ đã xem người khác như thần dân của mình. Cho nên, Tô thiển Oanh buồn bực Lộ thừa Hữu, nhất là khi tên của anh ta lúc đó là“Lộ Văn Nghệ”, Tô Thiển Oanh và các bạn trong lớp cực kỳ hào hứng một bên rống lên “Văn nghệ”, một bên rống “chấn hưng”, khiến Lộ Thừa Hữu rất buồn bực.

Sau đó Lộ Thừa Hữu đổi tên thành hiện tại.

Bọn họ không hợp nhau nên luôn giằng co, hai đứa trẻ hoạc cùng lớp, lại là quan hệ hàng xóm. Không thể thiếu chuyện so đo thành tích, nhưng Lộ gia rất ít khi so thành tích với Tô gia, nguyên nhân là không cần so, Tô Thiển Oanh không hề có tư cách.

Lúc Tô lão gia khích lệ Lộ Thừa Hữu, Tô Thiển Oanh sẽ đặc biệt chán ghét anh ta, chán ghét tên nhóc đó, lại cứ luôn đứng trước mặt cô thể hiện dáng vẻ đại nhân vĩnh viễn “không quan tâm hơn thua”, vì thế cha mẹ Tô Thiển Oanh càng thêm thích Lộ Thừa Hữu, khen anh không hết lời, với cô thì chỉ tiếc “rèn sắt không thành thép”, trực tiếp cho là cô không có tài trí.

Vì thế, Tô Thiển Oanh càng thêm buồn bực, ở nhà không được tốt, ở trường học cũng bị anh làm cho không chịu nổi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.