Em Chỉ Không Muốn Gặp Gỡ Người Khác

Chương 23: Những thứ này, tất cả vốn dĩ, nghĩ đến đều thấy tốt đẹp




Editor: Xẩm Xẩm

Lộ Thừa Hữu đứng trước cửa sổ sát đất thật lớn trong văn phòng, tay cầm điện thoại di động, mày hơi giương lên: “Chuyện này không dễ, nhà họ Thái ở Nam Thanh thế lực thâm căn cố đế từ lâu, chuyện cậu muốn nói rất khó để tiếp cận.”

Thẩm Diệc Nhạn ở đầu bên kia cũng có vẻ bất đắc dĩ: “Mình biết, chẳng lẽ đúng là cậu nghĩ mình muốn đem hết tất cả đổ hết lên đầu Thái Thấm Văn để cô ấy trong sạch sao?

Đôi con ngươi của Lộ Thừa Hữu hơi lay động, như này mới chân chính hiểu được ý tứ trong lời nói của Thẩm Diệc Nhạn: “Cậu muốn đổ hết lên đầu Thái Thấm Văn, dựa vào thế lực của nhà họ Thái mà nói, dù là chính phủ cũng không dám đụng đến bọn họ. Cho nên, Thái Thấm Văn nhất định có thể thoát ra dễ dàng, như vậy sẽ đẹp cả đôi đường.”

Thẩm Diệc Nhạn cười cười: “Minh nghĩ nhue vậy, nhưng đối phương lại không chịu phối hợp.”

Lộ Thừa Hữu lắc đầu: “Người ta với cậu không thân không quen, dựa vào đâu mà cậu bắt người khác chịu tội thay người ta?”

Thẩm Diệc Nhạn đỡ đầu: “Mình đã đủ phiền phức rồi, có thể đừng nói như vậy được không?”

“Cho nên, tự làm bậy thì không thể sống.” Lộ Thừa Hữu sâu sắc nói.

Thẩm Diệc Nhạn cũng trầm mặc hồi lâu, giọng nói trầm thấp: “Mình cũng biết.”

Lộ Thừa Hữu im lặng một lúc mới nói tiếp: “Ý của mình là, chuyện gì cũng không cần rơi vào quá sâu.”

Thẩm Diệc Nhạn thở dài: “Nếu tất cả mọi chuyện đều có thể đưa thành lý luận mà nói, cậu nghĩ mình sẽ đi đến ngày hôm nay sao?” Anh đùa cợt: “Mình quyết định rồi, mình sẽ lấy Từ Hân Thần, như vậy tất cả mọi người đều yên ổn.”

Giọng nói của Thẩm Diệc Nhạn rất gian nan để giấu đi áp lực nặng nề trong đó, khiến Lộ Thừa Hữu nhíu mày thật sâu: “Cậu thấy như vậy có tốt không?”

“Không phải ai cũng may mắn như cậu, người bên cạnh cậu chính là người cậu muốn nhất, sau đó kết hôn rồi an nhàn, Lộ Thừa Hữu, mình rất hâm mộ cậu.”

May mắn?

Lộ Thừa Hữu lắc đầu một mình, sau khi cúp điện thoại lại nói chuyện tiếp cùng Đặng Cảnh Nam, vẫn là về việc đi do thám nhà họ Thái.

Nếu không phải Kỷ Thiệu Quân đã thề tuyệt đối không gặp mặt nói chuyện lúc này, có lẽ bọn họ cũng không cần rỗi hơi ở chỗ này. Kỷ Thiệu Quân, chỉ một câu của anh ta có thể khiến bọn họ vô cùng vất vả, nhưng bọn họ đều không để ý vì sao anh lại như thế, người mà cả đời này Kỷ Thiệu Quân yêu nhất chính là mẹ của anh, hết lần này đến lần khác vì mẹ của anh.

Lộ Thừa Hữu ngồi trên ghế xoay, nhìn di động, trán anh nhăn lại, trong đầu lại suy nghĩ về hai chữ “may mắn” mà Thẩm Diệc Nhạn nói.

Cậu ấy bảo mình, thật sự may mắn? Thật sự không hề có chút sóng gió nào sao?

Nếu có thể, anh cũng tình nguyện cho là như vậy giống như người khác.

Mà cùng lúc đó, Tô Thiển Oanh đang ngồi trên ghế sô pha, ánh mắt của cô nhìn chằm chằm vào điện thoại trên bàn trà.

Rốt cuộc, cô còn chưa có cầm lấy điện thoại.

Trong miệng cô thốt ra một câu: “Xin lỗi.”

Cô lại liếc mắt nhìn căn phòng này, đã ở đây lâu như vậy, dường như cũng có chút cảm tình. Cô đi vào phòng, bắt lấy chú cáo ở trên tường, cô cười cười: “Mày là một phần của ngôi nhà!”

Cô có thể nghĩ đến dáng vẻ hơi nhíu mày của anh.

Dường như chỉ có ở trước mặt anh, cô mới có thể tùy hứng làm nũng như một đứa nhỏ, bởi vì chắc chắn anh sẽ không nổi giận với cô, chắc chắn anh sẽ không ghét bỏ cô, chắc chắn anh sẽ thu xếp hậu quả cho cô, cô thực sự có chút nóng lòng muốn hết lần này đến lần khác khiêu chiến điểm mấu chốt trong lòng anh.

Có chút muốn nhìn thấy cảm xúc của anh lúc không thể bình tĩnh, càng nhiều hơn là muốn chứng minh, mình không phải giống như người khác?

Nhưng, lần này, cô lại sai lầm rồi.

Cô đã thu thập xong hành lý, mang theo di động, rời khỏi nhà.

Vốn dĩ, sau khi rời khỏi anh, cô cái gì cũng không phải, cô có trách nhiệm của mình, có nghĩa vụ của mình.

Cô cắn chặt răng, muốn để cho tâm trạng của mình bình tĩnh hơn một chút.

Ngồi trên xe taxi, cô gọi một cuộc điện thoại cho Lạc Diệc Minh: “Bổn tiểu thư đang đến sân bay, nhanh cho máy bay đến đón.”

Lạc Diệc minh ở đầu dây bên kia cười đến thật muốn ăn đòn: “Vẫn quyết định phản bội chồng em, đâm đầu vào anh sao?”

“Câm miệng.”

“Rốt cuộc cũng biết anh là người đối với em tốt nhất trên thế giời rồi chứ, em sẽ lấy cái gì để báo đáp anh đấy?”

Tô Thiển Oanh tức giận không nhẹ, nhưng cô không muốn trúng mưu kế của Lạc Diệc Minh, rất phối hợp mở miệng: “Tiểu nữ không phải đã nói là sẽ lấy thân báo đáp sao?”

Lần này, Lạc Diệc Mình cười đến mức chỉ còn thiếu lăn lộn trên mặt đất: “Tốt, kẻ hèn này sẽ cố thu nhận nhà ngươi.”

Tô Thiển Oanh thở dài trong lòng, không nên nói nhiều với người này.

Cùng nói chuyện điện thoại với Lạc Diệc Minh, tâm trạng cô mới thư thả được một chút.

Vé máy bay đã đặt rồi, đến sân bay có thể đi luôn, cô âm thầm cầu nguyện, hy vọng lần này sẽ là một lần cuối cùng, về sau cô nhất định sẽ ngoan ngoãn, ngoan ngoãn làm vợ hiền của anh, đây cũng sẽ là lần tùy hứng cuối cùng của cô.

Cô thanh toán vé máy bay, sau đó kéo hành lý ra ghế ngồi đợi. Giờ khắc này, tâm tình của cô có chút kích động, cảm giác điện thoại trong tay phút chốc liền trở thành một quả bom hẹn giờ, cô nhẫn tâm, vẫn là nhấn khóa máy, cứ như vậy đi, cho tới bây giờ đều không có lựa chọn lùi bước, cứ như vậy đi về phía trước, không cần quay đầu lại.

Cô kiên định kéo hành lý đi, cảm giác như nhớ lại vài năm trước, cô một mình từ Mỹ trở về, thấy thành phố này thật xa lạ, vì thế, cô lại đi mua vé máy bay rồi bay đến Xuyên Nhiên, đã nhiều năm rồi, lại một lần nữa, cô học được ở cuộc sống này cách tự chăm sóc bản thân mình.

Năm đó cô có dũng khí như vậy, bây giờ cũng có.

Lúc trên loa phát thanh thông báo mọi người tiến vào kiểm tra vé máy bay và hành lý, tim của cô liền đập thình thịch, rất bất an.

Cô đang định chuẩn bị đứng lên, muốn đi về nơi kiểm soát vé, thì trong tầm mắt của cô lại xuất hiện một đôi giày da đen bóng, cô nhắm mắt lại, đôi giày này, buổi sáng nay, chính tay cô lau nó.

Lau rất lâu, muốn nói cho tất cả mọi người đều biết ở nhà của anh có một người vợ đảm đang như thế nào.

Nhưng giờ phút này, lại thấy châm chọc cỡ nào.

Cô chậm rãi nâng tầm mắt lên, chống lại khuôn mặt không có cảm xúc gì của Lộ Thừa Hữu, khóe miệng hơi giật giật, cái gì cũng không nói được.

Anh nhìn cô vài giây: “Đây là em nói không có lần sau sao?”

Âm cuối hơi kéo dài một chút, cô có thể nghe ra được thất vọng trong đó, trong lòng rất khó chịu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.