Em Ấy Đang Giả Vờ Ngoan Đó

Chương 9: Cần học cách làm nũng




Một ly cà phê đã thấy đáy, nhóc sắt còn lại của nhóm mới lững thững đi tới.

Tiết Gia không cao, chiều cao chỉ vẻn vẹn một mét bảy có lẻ, ngoại hình không phải vô cùng xuất chúng, cũng may có được khuôn mặt trẻ con hay cười vô cùng dễ gần cứu vớt, tính cách lại rất nhiệt tình.

Đây cũng là nguyên nhân giúp cậu có thể chen một chân vào và trở thành người chơi organ cố định trong ban nhạc của Túc Tinh Dã. Người như Túc Tinh Dã vừa ngông cuồng lại kiêu ngạo, không dễ lại gần, tay bass Eleven – người ngày càng nổi tiếng trong giới chẳng đặt ai vào mắt, trừ Tạ Tiểu Chu ra thì cậu không kết giao với người ngoài, Tiết Gia là một ngoại lệ.

"Đại ca, tin tình báo tới đây!" Tiết Gia đặt mông ngồi bên cạnh Tạ Tiểu Chu, ánh mắt rơi ngay vào sắc mặt sa sầm buồn bã của Túc Tinh Dã, vội nói, "Cái người đẹp trai đi xe sang mà cậu nói chính là Tiêu Quân, tổng giám đốc tập đoàn Khang Giai, vừa mới về nước hồi tháng trước, anh ta không đơn giản đâu, ba tôi muốn gặp cũng phải hẹn trước một tháng đấy, bây giờ người đó đang ráo riết theo đuổi tiến sĩ Bạch, là tình địch siêu bự của cậu đó!"

"Thật sao?" Cặp đồng tử của Túc Tinh Dã giãn ra, bắp thịt cả người căng chặt trong nháy mắt: "Anh ta dựa vào cái gì mà cướp người với tôi, mơ đẹp quá! Ở gần quan được ăn lộc, sớm muộn gì Bạch Yến Thừa cũng là người của tôi, hôm nay anh của các cậu để lại một lời, bất kể binh tôm tướng tép gì từ đâu đến thì đều phải đứng nép sang bên hết."

Mấy câu cuối cùng rõ ràng cho thấy cậu đang tự nhủ, Túc Tinh Dã tự lẩm bẩm trong lòng câu nói "Ở gần quan được ăn lộc" không dưới mười lần, dùng nó để an ủi trái tim đập nhanh trong lồng ngực.

Người đàn ông tên Tiêu Quân đó, chỉ thoáng để lại bóng lưng thôi cũng đủ mang lại cho cậu cảm giác nguy cơ rất lớn,

Cậu không đơn độc khi suy nghĩ đến điều này, không ton hót như Tiết Gia, Tạ Tiểu Chu thích nói thẳng nói thật nên nhanh miệng lên tiếng: "Dã Tử, tôi mới vừa xem thông tin cá nhân của Tiêu Quân, nói thật thì, cậu so với anh ta..."

Ngừng nói, Tạ Tiểu Chu bắt đầu quan sát Túc Tinh Dã ở phía đối diện. Ai cũng nói vẻ ngoài của Túc Tinh Dã mười ngàn có một, xinh đẹp nhưng lại rất đặc biệt, không hề đại trà hay rập khuôn, nhưng vì cùng lớn lên bên nhau cho nên Tạ Tiểu Chu đã nhìn bộ mặt này đến chán chê rồi.

Túc Tinh Dã hất cằm, ra hiệu cho cậu mau tiếp tục nói.

Tạ Tiểu Chu tặc lưỡi chậc chậc rồi đáp: "Nếu như tôi là tiến sĩ Bạch, nhất định sẽ chọn Tiêu Quân, vừa đẹp trai mà học vấn lại cao, trưởng thành giỏi giang hơn cậu, quan trọng nhất chính là có tiền nhiều hơn cậu, tôi nghĩ rồi, tiến sĩ Bạch sẽ không ngốc đến mức buông bỏ người đàn ông chất lượng tốt vậy để sa vào vòng tay của cậu đâu?"

"Tạ Tiểu Chu, cưng chán sống rồi hả?"

Gương mặt xinh đẹp của Túc Tinh Dã càng lúc càng đen, như thể chỉ một giây nữa thôi là có thể rỉ mực ra, trông cực kì đáng sợ.

Người đẹp mang gai phẫn nộ, gai nhọn trên người sẽ tấn công về bốn phía, rất dễ ngộ thương người vô tội.

Tạ Tiểu Chu và Tiết Gia bị Túc Tinh Dã dọa cho rụt cả vai, chỉ sợ cậu cho hai đứa ăn đập trước mặt bàn dân thiên hạ. Cà phê trong miệng Tạ Tiểu Chu đắng nghét, tỏ ra yếu thế: "Đùa thôi, tôi đùa thôi, Tinh Tinh tốt nhất, chói mắt nhất, Tiêu Quân vừa già vừa xấu xí kia sao có thể so sánh với cậu chứ."

"Cút đi." Túc Tinh Dã vung tay lên, chuyển tầm mắt ra ngoài cửa sổ, nhìn dòng người tấp nập trên phố, nỗi phiền muộn trong lòng đã dâng lên cao ngất.

Quả thật là Tiêu Quân có tiền hơn cậu, mặc dù cậu ra đời trong một gia đình trung lưu điển hình, cha mẹ đều là thành phần tri thức cấp cao, được sống trong vòng che chở an toàn, cũng thuộc loại có nhà có xe có tiền gửi ngân hàng không phải lo cơm ăn áo mặc, nhưng mà đến cả cậu chủ nhà giàu như Tiết Gia cậu còn không thể với đến chứ đừng nói gì đến đại gia giàu nhất lại còn làm lớn như Tiêu Quân.

Dùng giàu nhất để hình dung thì có hơi quá, nhưng tập đoàn Khang Giai có thể chen chân vào top mười hộ giàu nhất thành phố S thì chẳng phải vấn đề gì to tát.

Đem so với kẻ giàu nứt đố đổ vách thì Túc Tinh Dã thất bại toàn tập, còn so về ngoại hình thì cậu và Tiêu Quân thuộc về hai trường phái khác nhau, ưu thế duy nhất của cậu chính là trẻ tuổi hơn đối phương, còn tính nết thì... Cậu thật sự không muốn nhắc tới.

Dựa vào những gì nghe ngóng được, cậu biết Bạch Yến Thừa thích con trai ngoan ngoan hiểu chuyện, học tập nhiệt tình, không cúp cua không đánh nhau, không nhuộm tóc không uống rượu, tính cách điềm đạm không dính người.

Còn nhìn lại cậu xem, hoàn toàn trái với những điều kiện đó, vừa phóng túng vừa ngang tàng, nết na thì như người khổng lồ xanh Hulk có thể nổi giận bất cứ lúc nào, tính chiếm hữu cũng vô cùng mạnh mẽ, nếu như có một ngày cậu với Bạch Yến Thừa thành đôi, với cái tính đó của cậu thì Túc Tinh Dã chỉ hận mình không thể trở thành sợi dây chuyền treo trên cổ Bạch Yến Thừa, chẳng biết đến lúc ấy anh có chịu nổi cậu hay không nữa.

Nghĩ đến đây, trong lòng cậu lại xông lên một nỗi ngại ngùng nho nhỏ.

Sắc mặt cậu lúc đen lúc đỏ rồi lại hừ cười một tiếng, lần đầu tiên hai người bạn thân được nhìn thấy trạng thái cảm xúc phức tạp này, tất nhiên là không có thuốc chữa.

Tạ Tiểu Chu và Tiết Gia trao đổi ánh mắt, cùng lúc lắc đầu thở dài.

Không ngờ rằng đại ca của bọn họ, Eleven bướng bỉnh khó thuần lại có ngày bị rơi vào vòng xoáy tình yêu, hơn nữa bị xuống vào rất sâu, không thể tự kiểm soát được.

"Dã Tử, cậu nghe tôi nói này." Tiết Gia nhịp ngón tay, nghiêm túc đảm nhiệm chức quân sư quạt mo, "Cậu phải học cách nhượng bộ, phải làm nũng, phải chủ động, đàn ông thường thích bảo vệ kẻ yếu, đây là bản tính trời sinh đó! Cậu không thể giống hệt cây thuốc nổ như lúc ở với tụi này được, muốn nổ là nổ, ai chê cậu một câu thì cậu liền động tay động chân, không thể vậy được."

Tạ Tiểu Chu gật đầu lia lịa như phụ họa: "Đúng đó, tiến sĩ Bạch là người nhã nhặn, nhất định sẽ bị cậu dọa cho chạy té khói."

Ảo tưởng yêu đương nồng cháy của Túc Tinh Dã bị lôi trở lại, ngạc nhiên dùng vài giây tập trung tinh thần, xoắn quýt khẽ cắn môi dưới: "Cậu nói làm nũng, là có ý gì."

"Thì là làm nũng thôi." Tiết Gia không hiểu cái này thì có gì khó, chỉ hận không thể làm mẫu tại chỗ, "Thật ra nó rất đơn giản, lên mạng xem vài phim thần tượng, đọc vài quyển truyện, học hỏi giọng nói và động tác của người ta là được, chỉ cần một chiêu này thôi, với đàn ông mà nói thì mười lần thử không trật lần nào."

Túc Tinh Dã không tán thành, híp mắt nhìn hai người đối diện: "Tôi là con trai mà... Làm vậy trông có ẻo lả quá không?"

Tiết Gia chẳng hề hấn gì đáp: "Ai quy định con trai thì không thể làm nũng, vả lại, để đối phó với trai gay trông như trai thẳng giống tiến sĩ Bạch, cậu phải làm sao cho giống con chim nhỏ quấn quít ấy, nghe tụi này đi, tôi đây kinh nghiệm đầy một bụng còn có thể hại cậu sao?"

Hai tên đồng bọn đối diện bày ra biểu cảm trong lòng đã có dự tính, tự tin trong ánh mắt cũng không phải là đang giả vờ.

Túc Tinh Dã nửa tin nửa ngờ, nghiêm túc suy nghĩ chốc lát, vậy mà lại càng cảm thấy lời của Tiết Gia có lý, cậu lập tức thôi đấu tranh, ngửa đầu thở dài: "Nhưng mà... Mẹ nó chứ! Nũng nịu là cái quái gì!"

Buổi tối hôm ấy, lúc trở về khu phố Hằng Nguyên, Túc Tinh Dã dành thời gian ra xem mấy cái video, cảm thấy bản thân đã ổn nên muốn tìm cơ hội thử ngay cho nóng.

Trước khi Bạch Yến Thừa vào nhà vệ sinh đi tắm, cậu đánh bạo ngăn cản anh lại.

Bạch Yến Thừa nâng kính, có hơi khó hiểu: "Đàn em, có chuyện gì thế?"

"Cái đó..." Túc Tinh Dã tựa người trước cửa phòng ngủ của mình, ngón tay ngoắc vào chốt cửa, nhăn nhó lắc lư cơ thể, ấp a ấp úng, "Tiến sĩ Bạch, em muốn em muốn..."

Cậu đứng đấy uốn éo hệt như con giun, Bạch Yến Thừa lập tức nghĩ sang chuyện tế nhị kia: "Cậu muốn đi vệ sinh à?"

"Không phải không phải, chỉ là em muốn..."

Túc Tinh Dã cắn môi, nhiệt độ cao bắt đầu lan lên cổ, cậu do dự một lúc, cuối cùng chỉ đành gật đầu: "Đúng vậy! Em muốn đi vệ sinh."

Nói xong thì sải chân bước nhanh qua khỏi người Bạch Yến Thừa, lẩn tránh chạy vào phòng vệ sinh, bởi vì cậu căng thẳng quá nên không kiểm soát lực đóng cửa, cánh cửa đóng sập lại kêu "rầm" một tiếng, ai không biết còn tưởng cậu đang phá nhà.

Bạch Yến Thừa mới thật sự là người muốn đi vệ sinh, bụng anh hơi khó chịu, nhất thời hối hận vì không giải quyết sớm hơn một chút, anh quay đầu nhìn cửa phòng vệ sinh đóng chặt, ánh mắt một lời khó nói hết.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, đối với Bạch Yến Thừa thì dài như cả một thế kỷ.

Rốt cuộc thì cửa phòng vệ sinh cũng mở ra.

Túc Tinh Dã đứng sau cửa, mặt mũi ướt nhẹp, tóc mai cũng sũng nước, chàng trai không đeo kính để lộ dung nhan như ngọc.

"Xong việc rồi à?" Bạch Yến Thừa cười khẽ hỏi.

Túc Tinh Dã gom hết can đảm, mở miệng nói: "Tiến sĩ Bạch, em muốn, em muốn cùng anh..."

"Cậu khoan muốn đã," Giọng nói ôn hòa của Bạch yến Thừa cắt đứt lời cậu, làm một động tác tay yêu cầu tạm dừng, "Trước tiên để tôi đi vệ sinh cái đã, có vấn đề gì thì đợi tôi đi ra rồi nói."

Túc Tinh Dã khẽ run, sau khi chậm rãi hoàn hồn thì mặt mày đỏ lựng, vội vàng chừa đường đi.

Bạch Yến Thừa thuận thế chui vào, nhanh nhẹn đóng cửa.

Túc Tinh Dã còn không dám quay đầu nhìn, chạy bước nhỏ quay về phòng mình, khép cửa lại vỗ má bẹp bẹp.

"Cứu mạng! Tui đã làm gì vậy trời?" Rồi cậu hé mắt nhìn tình hình bên ngoài qua khe cửa, nhiệt độ trên mặt không giảm xuống mà chỉ càng lúc càng tăng, "Chắc là bàng quang của nam thần sẽ không xảy ra chuyện gì đâu nhỉ..."

==


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.