Em Ấy Đang Giả Vờ Ngoan Đó

Chương 32: Bởi vì cậu ta phiền phức quá không phải sao?




Môi hôn phớt qua hời hợt giống như chim nhạn vỗ cánh bay đi mất, nhìn bên ngoài hai người trông như chẳng sợ hãi trước gợn sóng nhưng thật ra đã hiểu rõ lòng nhau, nụ hôn này như một dấu vết in sâu vào trong đáy lòng bọn họ, không thể xóa nhòa.

Bạch Yến Thừa bị ai đó thả dê không nói gì, trông anh không vui cũng chẳng giận, cảm xúc dường như không hề dao động.

Túc Tinh Dã cũng không tiếp tục làm đà điểu nữa, cậu bò dậy khỏi ghế sô pha ngoan ngoãn đi rửa mặt, rề rà một lúc lâu mới ra ngoài.

Khoảng một giờ đêm, Bạch Yến Thừa nhận được một cuộc điện thoại.

Anh mới tắm xong, đang từ phòng vệ sinh quay về phòng ngủ của mình, vừa đẩy cửa ra đã nghe thấy tiếng "rè rè rè" từ bên trong truyền ra.

Điện thoại nằm trên giường phát ra tia ánh sáng nhỏ màu xanh lá.

Anh không ngạc nhiên cũng không vội vàng ghé mắt nhìn dãy số hiển thị trên màn hình, vậy mà lại là ông chủ Hoa.

"Ông chủ Hoa, có chuyện gì thế?" Sau khi nhận điện thoại Bạch Yến Thừa lập tức hỏi ngay, không hiểu hắn gọi trễ như vậy là vì cái gì.

Đầu dây bên kia im lặng mấy giây rồi phát ra tiếng "Ù ù", rất giống tiếng gió.

Bạch Yến Thừa hơi cau mày, vừa định lên tiếng hỏi đối phương ở đâu, phía bên kia đã truyền lại âm thanh không phải giọng Hoa Hữu Du: "Ông chủ Hoa gì?"

Giọng nam trầm thấp, vừa khàn vừa hấp dẫn rất riêng biệt, cũng rất quen tai.

Giọng nói này khiến cho ánh mắt của Bạch Yến Thừa khựng lại, sau đó anh cảnh giác nheo mắt: "Anh là ai?"

Đối phương không trả lời mà hỏi ngược lại: "Cậu là Bạch Yến Thừa đúng chứ?"

Bạch Yến Thừa nâng kính: "Là tôi."

"Tới đón người đi." Giọng nói của người lạ kia không hề che giấu tức giận, "Cậu nói cậu ta là ông chủ Hoa sao? Người này uống say rồi chạy đến địa bàn của tôi ngang ngược đấy."

"Địa bàn của anh?" Trong con ngươi của Bạch Yến Thừa thoáng qua cảm xúc khác thường, vẫn còn đang lục soát giọng nói của người đàn ông kia trong trí nhớ.

Người nọ bật cười giễu cợt, thái độ thiếu lịch sự như thể muốn làm trời: "Dưới chân cầu vượt Vành đai đông 4, tiến sĩ Bạch, cậu thông minh như vậy, không có lý do gì mà cậu không tìm ra được."

Bạch Yến Thừa: "..."

Rốt cuộc anh cũng biết người đàn ông có giọng nói quen thuộc này là ai rồi.

...

Trong vòng chưa đến hai phút, Bạch Yến Thừa đã thay xong áo thun và quần thể thao dài màu đen, anh nghĩ ngợi một chút rồi lấy thêm một chiếc áo gió từ trong tủ treo ra, phòng ngừa ông chủ Hoa trần truồng chạy ra ngoài.

Dù sao cũng chơi chung từ nhỏ đến lớn, Bạch Yến Thừa hiểu rất rõ bạn chí cốt của mình ở khoản sau khi say rượu, nói không chừng hắn đã gây ra chuyện gì đó kinh thiên động địa rồi.

Sau khi trưởng thành, Hoa Hữu Du rất ít khi uống say, nhưng lần nào say cũng để lại cho người ta ấn tượng mạnh mẽ, hết đời cũng không quên nổi.

Bạch Yến Thừa chầm chậm đóng cửa phòng ngủ chính, cố gắng bước đi nhẹ nhất có thể đi ra phòng khách nhưng vẫn bị Túc Tinh Dã phát hiện.

Khi anh khom người thay giày, Túc Tinh Dã đã lén lút chạy từ phòng ngủ phụ ra, cúi đầu nhìn anh rồi hỏi: "Tiến sĩ Bạch, anh phải ra ngoài ạ?"

Bạch Yến Thừa có hơi ngạc nhiên, giờ này rồi mà Túc Tinh Dã còn chưa ngủ.

Túc Tinh Dã hôn được cằm của nam thần sao có thể tùy tiện chìm vào giấc ngủ chứ, cậu vẫn còn đang trằn trọc trở mình, luôn để ý đến tình hình bên ngoài, quả nhiên anh đã bị cậu bắt được.

Túc Tinh Dã bước lên phía trước hai bước, ánh mắt dính sát lên người Bạch Yến Thừa như kẹo cao su, giọng nói lộ ra một chút lo lắng: "Đã muộn thế này rồi mà anh còn đi đâu vậy?"

Bạch Yến Thừa nhìn đồng hồ đeo tay, nói đúng sự thật: "Ông chủ Hoa uống nhiều quá, anh đi đón cậu ta."

Túc Tinh Dã không hề nghĩ ngợi giơ tay xung phong: "Em cũng đi với anh."

Đầu tiên Bạch Yến Thừa định từ chối, sau đó nghĩ đến cảnh tượng Túc Tinh Dã đánh nhau với du côn trong đường hẻm, sự anh dũng cùng với sức mạnh như có thể gánh cả núi mà anh bắt gặp trong con hẻm nhỏ đúng là rất hiếm thấy, nói không chừng còn có thể giúp một tay, thế là gật đầu một cái: "Được thôi, đi cùng đi."

Túc Tinh Dã thoả mãn nở nụ cười ngây ngô, vội vàng chạy về phòng ngủ thay quần áo.

Không lâu sau đó, hai người cùng nhau xuống lầu, Bạch Yến Thừa đã gọi sẵn một chiếc xe taxi.

Trên đường đi đến cầu Vành đai, Bạch Yến Thừa không nói lời nào, khuôn mặt không cảm xúc của anh khiến cho người ta không thể nhìn ra vui giận, giống như là đang trầm tư, lúc này Túc Tinh Dã ở bên cạnh anh cũng không dám nói nhiều, dù chỉ có thể im lặng quan sát nửa góc mặt của anh nhưng trong lòng lại sục sôi một cách kì lạ.

Tiến sĩ Bạch đang tức giận sao?

Có phải ông chủ Hoa uống thành chó rồi không, rốt cuộc là anh ta đang ở đâu?

Hơn nửa đêm rồi còn bị quỷ say làm phiền, không giận mới là lạ.

Túc Tinh Dã đoán tới đoán lui rồi ôm một bụng nghi ngờ, mỗi lần muốn hỏi ra thành lời, chỉ cần nhìn thấy ánh mắt vừa lạnh nhạt vừa dịu dàng của Bạch Yến Thừa thôi thì lời sẽ tự động bị chặn lại bên mép ngay.

Dựa vào khu vực hoạt động thường ngày của ông chủ Hoa, Túc Tinh Dã cho rằng bây giờ bọn họ sẽ đến quán bar hoặc là nhà hàng nào đó để đón người, không ngờ càng đi càng lệch, lệch thôi thì không nói, đằng này khu vực đó còn chẳng sáng sủa gì mấy.

Cuối cùng, xe taxi ngừng ở ven đường ngay dưới chân cầu vượt Vành đai lớn, tài xế quay đầu nhìn bọn họ ra hiệu đã đến nơi.

Bạch Yến Thừa nhẹ giọng nói: "Bác tài chờ một chút nhé." Thấy tài xế gật đầu, anh mới mở cửa xuống xe.

Túc Tinh Dã mặt đầy mờ mịt cũng xuống xe theo.

Bạch Yến Thừa đi phía trước, bước chân vững vàng linh hoạt, đi dọc theo bậc thang đi về phía gầm cầu.

Bên trên cầu Vành đai lớn là đường quốc lộ, bên dưới cầu có 5 khúc gầm cầu, có một khúc là sông Minh thông ra công viên Thanh Hà, bình thường rất ít người lui tới nơi này, đến cả các ông hay câu cá cũng không thể nào ưa thích nổi một vị trí như vậy.

Bạch Yến Thừa đi tới trước cửa vào khúc thứ nhất thì dừng lại, nhìn quanh bốn phía mà chẳng thể hiểu nổi, Hoa Hữu Du chạy đến đây bằng cách nào thế nhỉ?

Từ cách gầm cầu một khoảng anh đã nghe thấy tiếng rầm rì thiếu đánh quen thuộc truyền tới:

"Ai... Đau... Đau..."

Túc Tinh Dã cũng nghe được, cậu nhẹ nhàng giật ống tay áo của Bạch Yến Thừa một cái, nhỏ giọng nói: "Tiến sĩ Bạch, hình như là tiếng của ông chủ Hoa."

Nói xong, Túc Tinnh Dã nhìn trái ngó phải, xuất hiện ở nơi này để đón người, cậu còn kinh ngạc hơn cả Bạch Yến Thừa.

Bạch Yến Thừa bình tĩnh gật đầu, đưa tay nâng kính theo thói quen, giọng nói vẫn dịu dàng như cũ: "Tinh Tinh, em ở đây chờ một chút, anh đến đó xem thử có chuyện gì."

Túc Tinh Dã không yên tâm, bàn tay níu chặt tay áo của Bạch Yến Thừa không buông, trên mặt là vẻ muốn nói lại thôi.

"Nghe lời anh." Bạch Yến Thừa xoa tóc cậu.

Cậu bị ép buông tay, chỉ đành ngoan ngoãn gật đầu: "Tiến sĩ Bạch, có chuyện gì phải gọi em ngay nhé."

"Được."

Bạch Yến Thừa trả lời, xoay người đi về phía bên trong gầm cầu.

Đi đến tận khúc thứ năm, một nơi tối tăm chỉ có mỗi ánh trăng là nguồn sáng, anh mới tìm thấy được bóng dáng đã lâu không gặp.

Người nọ cao to khỏe mạnh, cơ thể lười nhác tựa lên cửa vòm xi măng, dùng một chân dài chống đỡ, chân còn lại gác lên mặt tường, trong tay gã kẹp một điếu thuốc lá hút dở, vô cùng giống như mafia ra cửa đón khách.

Đến gần một chút, Bạch Yến Thừa mơ hồ nhìn thấy được dường nét của người đàn ông.

Quả nhiên là anh không nhận lầm người, đó chính là tri kỷ mà thời gian qua anh không gặp, là kẻ lang thang sống bằng nghề lượm ve chai.

Chẳng cần đợi Bạch Yến Thừa lên tiếng hỏi, tiếng rên rỉ thiếu đòn kia lại truyền ra khỏi cửa gầm cầu: "Ai da da... Á..."

"Cậu ta đâu?" Bạch Yến Thừa biết Hoa Hữu Du đang ở bên trong, nhưng vẫn "theo quy trình" hỏi một câu.

Nhiều ngày không gặp, vẻ ngoài của kẻ lang thang vẫn vậy nhưng khí thế có thay đổi, tựa như bị quỷ say trong kia chọc giận sôi máu, gã chán ghét chỉ ra phía sau lưng, giọng nói lạnh lùng xen lẫn bực tức: "Ở trong đó."

Bạch Yến Thừa nhếch môi, lấy điện thoại ra mở đèn pin, sau đó giơ điện thoại lên đi vào bên trong.

Đi chưa được mấy bước, anh đã nhìn thấy người đàn ông cuộn mình rúc vào trong góc, Bạch Yến Thừa nâng cổ tay lên, huơ huơ ánh sáng điện thoại về phía người nọ.

Người đàn ông co tròn người lại, tay ôm lấy bụng nhắm chặt mắt rầm rì: "Ai da... Đau..."

Vẻ mặt Bạch Yến Thừa đông cứng lại, sau đó đến gần một chút, giơ chân khều vào bắp chân của người đàn ông, cất giọng: "Hoa Hữu Du."

Dáng vẻ của ông chủ Hoa lúc này trông rất khó coi, quần áo xộc xệch, cả người đầy mùi rượu còn hắn thì chẳng thể tỉnh táo nổi, người khác nói gì hắn đều không nghe lọt, chỉ biết ôm đầu khóc lóc, vừa nghẹn ngào vừa mắng: "Mẹ nó... Hu hu... Đau quá..."

Người bình thường nhìn thấy Hoa Hữu Du như vậy sẽ có hai kiểu phản ứng, đầu tiên là tránh xa chín mươi mét làm bộ không quen biết, thứ hai là đá cho một cú.

Nhưng biểu hiện của Bạch Yến Thừa lại bình tĩnh một cách lạ thường, anh cúi người, cánh tay thon dài trắng trỏe vươn ra, nắm lấy cằm Hoa Hữu Du một cách chính xác, sau đó dùng chút sức nâng mặt đối phương lên.

Nhờ có ánh đèn pin điện thoại, anh nhìn thấy rõ vẻ mặt và đôi mắt sưng đỏ của Hoa Hữu Du, chóp mũi còn dính nước bọt, dáng vẻ vô cùng chật vật, dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết là đã bị người ta dạy dỗ một trận rồi.

Quan sát sơ lược một phen, Bạch Yến Thừa thả Hoa Hữu Du xuống rồi đứng dậy, quay đầu nhìn về phía cửa gầm, trầm giọng hỏi: "Anh đánh cậu ta à?"

Kẻ lang thang rít một hơi thuốc, cười khinh bỉ một tiếng, thoải mái thừa nhận: "Bởi vì cậu ta phiền phức quá không phải sao?"

Âm cuối vừa dứt, Bạch Yến Thừa đã cảm thấy eo nặng trĩu, theo bản năng cúi dầu nhìn thử. Hoa Hữu Du đang ôm chặt eo anh, trong miệng cẫn còn đang lầm bầm cái gì đó làm cho nước mũi dính đầy lên quần của anh.

Anh nhìn người đàn ông say rượu ngồi bệt dưới đất, vô cùng đồng ý với quan điểm của kẻ lang thang, thế là hùa theo nói: "Đúng là rất phiền phức."

Ông chủ Hoa phiền phức bị Bạch Yến Thừa nắm cổ áo lôi ra khỏi gầm cầu, hắn đã bất tỉnh nhân sự, nhắm tịt mắt không nói lời nào, lúc leo lên đến cửa gầm còn không nhịn được ói một bãi lên chiếc áo com - lê mà kẻ lang thang phơi trên tảng đá.

Kẻ lang thang trừng mắt mắng: "Đệt!" Sau đó dập tắt thuốc trong tay, bước lên phía trước định đánh hắn,

Cũng may Bạch Yến Thừa kịp thời ngăn lại, chỉ dùng một tay cản nắm đấm của kẻ lang thang, cau mày nhịn đau nói: "Được rồi, so đo gì với quỷ say chứ."

Kẻ lang thang cười khẩy một tiếng rồi nể mặt thu tay về.

Bạch Yến Thừa lấy một gói khăn giấu ra lau mặt cho Hoa Hữu Du, hỏi: "Cậu ta đến đây bằng cách nào thế?"

"Làm sao tôi biết được." Kẻ lang thang quay về vị trí cũ, tựa người lên mặt tường xi măng, châm một điếu thuốc mới lên hút, "Người ta thì có được Lâm muội muội từ trên trời rơi xuống, còn đây là một tên ngu rớt từ trên cầu xuống rồi bò vào đây như ma quỷ vậy, cũng may cậu ta đã từng gặp tôi, nếu không anh em của cậu rất có thể đã bị tôi tung một cước đá xuống sông làm quỷ nước rồi."

Bạch Yến Thừa đỡ cánh tay của Hoa Hữu Du, cố gắng đỡ người dậy, sau đó cười với kẻ lang thang: "Cảm ơn."

Kẻ lang thang không hề cảm kích: "Mau đưa người cuốn xéo đi."

Bạch Yến Thừa kéo Hoa Hữu Du về lại đường cũ, trước mặt là Túc Tinh Dã vẫn luôn chờ đợi, nhìn thấy bóng dáng của bọn họ lập tức chạy tới.

"Tiến sĩ Bạch!" Túc Tinh Dã xông tới đỡ cánh tay còn lại của Hoa Hữu Du, trong nháy mắt gánh hộ Bạch Yến Thừa một nửa trọng lượng.

Túc Tinh Dã ngạc nhiên nhìn Hoa Hữu Du chật vật không chịu nổi, suýt nữa là không nhận ra người ta, lại quay đầu nhìn về phía kẻ lang thang đang đứng trước cửa gầm, vẻ ngạc nhiên trong mắt càng tăng cao.

Chỉ cần liếc mắt một cái, cậu đã nhớ ra người kia là ai, đó là người đàn ông bẩn thỉu đã nói chuyện với Bạch Yến Thừa ở trước cửa tiệm trà sữa. Hết cách rồi, người nào từng tiếp xúc với Bạch Yến Thừa cậu đều nhớ rất kĩ.

Kẻ lang thang để mặc cho cậu nhìn, thỉnh thoảng lại thở ra một hơi khói, râu ria xồm xoàm không thể thấy rõ mặt mũi, chỉ có đôi mắt là sáng lên rất đặc biệt, trên môi là nụ cười đáp lại ánh nhìn của Túc Tinh Dã.

Đây là một người kì lạ.

Túc Tinh Dã chuyển tầm mắt đi, không nhìn kẻ lang thang nữa, hoàn toàn tập trung sự chú ý vào việc giúp Bạch Yến Thừa kéo quỷ say lên cầu.

Người đàn ông say xỉn nặng như thể hắn giấu rất nhiều đá trong quần áo vậy, hai người cùng kéo đi cũng vất vả lắm mới có thể nhét được người vào băng ghế sau của taxi.

"Tinh Tinh, em ngồi phía trước đi."

Bạch Yến Thừa tốt bụng đề nghị, cũng không cho Túc Tinh Dã có cơ hội từ chối, trực tiếp mở cửa sau xe đẩy Hoa Hữu Du vào trong, sau đó ngồi vào bên cạnh quỷ say.

Túc Tinh Dã chỉ đành ngoan ngoãn chui vào ghế phó lái.

Ông chủ Hoa khó chịu ưỡn ẹo, hai tay ôm chặt bụng, suốt cả buổi luôn miệng rên rỉ, cũng không biết là rên vì đang muốn nôn hay rên vì đau mặt nữa.

Tài xế quay đầu lại nhìn, muốn gì chỉ cần nhìn ánh mắt thôi cũng biết.

Bạch Yến Thừa hiểu ý nói: "Nôn trên xe năm trăm."

Dù sao thì ông chủ Hoa cũng không thiếu tiền, số tiền mất hết tiết tháo để kiếm được thì giữ lại để làm chi.

Tài xế hài lòng gật đầu rồi khởi động xe, xoay vô lăng quay đầu xe lại.

"Ai da... Con mẹ nó... Đau quá hu hu..." Hoa Hữu Du lải nhải không ngớt, tay chân cũng không ở yên một chỗ, vô tình liên tục đá vào bắp chân của Bạch Yến Thừa.

Sắc mặt của tiến sĩ Bạch không đổi, không ghét bỏ cũng không dịu dàng, chỉ cần quỷ say tựa đầu về phía anh, anh sẽ không chút lưu tình đưa tay ra ngăn cản, sức lực cũng không nhẹ, mấy lần khiến cho trán của ông chủ Hoa đập vào cửa sổ xe.

Túc Tinh Dã không ngăn nổi lòng hiếu kì, không nhịn được quay đầu nhìn lại, tầm mắt chuyển từ gương mặt sưng đến nổi không nhận ra dáng vẻ ban đầu của Hoa Hữu Du sang gương mặt đẹp trai bình tĩnh như mọi khi của Bạch Yến Thừa, đắn đo suy đi nghĩ lại mấy lần mới nhỏ giọng hỏi: "Tiến sĩ Bạch, người lúc nãy với ông chủ Hoa..."

"Bạn trai!" Hoa Hữu Du đột nhiên nhắm chặt mắt hô lên mấy chữ mờ ám.

Trừ Bạch Yến Thừa ra, Túc Tinh Dã và tài xế đều bị dọa cho giật mình, rõ ràng là bánh xe có hơi trượt sang một bên.

"Hả?" Mặt Túc Tinh Dã từ ngạc nhiên chuyển thành ngây ra, nhìn chằm chằm Hoa Hữu Du một hồi như nhìn một kẻ quái gở, sau đó nhìn lại Bạch Yến Thừa đợi chứng thực, "Có thật không ạ?"

Bạch Yến Thừa nhàn nhạt liếc nhìn quỷ say bên cạnh mình, biết rõ người này uống say thích nói nhảm, không vội giúp hắn giải thích mà khẽ rũ mày, cố tình nói: "Cậu ta nói thật thì là thật."

Túc Tinh Dã: "..."

Vậy mà lần trước còn giả vờ không quen.

Trong đầu Túc Tinh Dã nhanh chóng tổng hợp lại vẻ ngoài của kẻ lang thang, mặc dù trông gã lôi thôi lếch thếch, nhưng chiều cao và vóc dáng thật sự rất ổn, tràn đầy hormone đàn ông, hơn nữa trên người đối phương tản ra một sức mạnh thần bí, cảm giác ấy khó mà dùng lời để diển tả được.

Chỉ có thể nói sở thích của ông chủ Hoa đúng là đặc biệt.

...

Trời đã sáng, từng tầng mây xếp chồng lên nau.

Túc Tinh Dã đang soi gương đánh răng trong phòng vệ sinh, đột nhiên nghe thấy có tiếng động vang lên trong phòng khách, sau đó là tiếng rên rỉ cực nhỏ của người đàn ông.

Cậu dùng nước lạnh tạt lên mặt một cái, sau đó rửa tay, giải quyết xong xuôi mới đi ra ngoài.

Phòng khách buổi sáng sớm rất nhiều ánh sáng, tại điểm mà nguồn sáng ấm áp chiếu xuống, ông chủ Hoa mịt mờ ngồi xếp bằng trên sàn nhà, cau mày lại nhìn xung quanh như thể nhất thời không rõ bản thân đang ở nơi nào.

Túc Tinh Dã nắm tay thành quyền đặt bên miệng, khẽ tằng hắng một cái.

Hoa Hữu Du nghe tiếng quay đầu, trải qua một đêm đầy chông gai, chỗ sưng trên mặt lúc này trở nên rõ ràng, khóe môi hơi xanh, hốc mắt tim tím, chẳng qua là đến cả hắn còn chẳng phát hiện ra được, dùng đôi mắt sáng màu ngạc nhiên nhìn Túc Tinh Dã.

"Đây là đâu vậy?" Ông chủ Hoa bật thốt lên câu hỏi, lập tức đau đớn đến độ hít vào một hơi, vội vàng vươn tay sờ cằm mình.

Túc Tinh Dã phớt lờ hắn, sải hai bước đến tủ chứa đồ đối diện ghế sô pha, hơi tựa người về phía sau một chút, nhìn lại hắn bằng biểu cảm xem trò vui.

Khoảng thời gian này ông chủ Hoa luôn mang tâm thế nhiệt tình xem trò vui, phong thủy luân chuyển, bây giờ đến lượt hắn bị người ta đứng nhìn mình làm trò.

"À..." Hoa Hữu Du đột ngột bừng tỉnh than thở, đầu óc xoay mòng mòng, rốt cuộc cũng nhận ra mình đang ở đâu, "Hóa ra là nhà Yến Thừa à, đã lâu không tới rồi nên tôi quên... Khụ... Chuyện gì xảy ra vậy?"

Chỉ cần nói thêm một chữ, Hoa Hữu Du cảm giác cả gương mặt của mình đau đớn như bị bánh xe lăn cán qua, nhất là nửa mặt bên phải, mi mắt nặng trĩu không nhấc lên được, vô cùng khó chịu.

Hắn cúi đầu quan sát quần áo của mình, nó vẫn là trang phục mà hắn mặc ngày hôm qua nhưng đã bị bẩn chẳng ra cái dạng gì rồi, ống quần còn bị rách một lỗ. Hắn lại nâng cánh tay lên, cảm nhận cơn đau nhói lan tràn từ bả vai trở xuống, không kịp lần ltheo nguyên nhân dẫn đến vết thương, bây giờ hắn tò mò vì sao mình lại trở nên chật vật thế này hơn.

Thế là ông chủ Hoa ngẩng đầu nhìn Túc Tinh Dã, bắt được ý cười trong mắt cậu, trong lòng càng tò mò, dự cảm không tốt cũng đồng thời nảy lên từ tận đáy lòng.

Túc Tinh Dã cất giọng đáp: "Tối hôm qua anh ngủ trên sàn nhà, tiến sĩ Bạch chê anh bẩn."

Ngủ ở đâu không quan trọng, Hoa Hữu Du chỉ cảm thấy mặt mình rất khóc chịu, hỏi tiếp: "Có phải trên mặt tôi bị gì không?"

Trái lại Túc Tinh Dã lộ ra sắc mặt rất ngạc nhiên: "Anh không biết sao?"

"Biết cái gì?" Hoa Hữu Du khó hiểu, lại nhanh chóng rên lên "Ui da".

Túc Tinh Dã cười: "Anh tự soi gương xem thử đi."

Hoa Hữu Du nhận ra được bất thường, vội vàng bò dậy, bước ba bước tót vào phòng vệ sinh, trong quãng đường ngắn ngủi đó, bước chân của hắn vô cùng khó khăn, cả người đau nhức không chịu nổi, dường như có cảm giác như bản thân sắp gục ngã.

Khi hắn nhìn thấy khuôn mặt sưng vù của người đàn ông trong gương, nếu không phải quần áo và kiểu tóc không đổi, suýt nữa là hắn chẳng nhận ra được đó là ai.

"Đệt mẹ nó!" Ông chủ Hoa mắng to một tiếng, đã xác nhận người đàn ông bị hủy dung trong gương kia chính là mình.

Túc Tinh Dã đi theo, cậu đứng tựa cửa phòng vệ sinh, khoanh tay quan sát bóng lưng của hắn, giọng nhẹ bẫng: "Tiến sĩ Bạch đi làm rồi, trước khi đi có bảo anh nhớ để lại phí qua đêm, lấy đồng giá với khách sạn tốc hành, để cho anh khỏi có mà lải nhải, mau dến gặp bác sĩ xem vết thương đi."

Hoa Hữu Du nhích lại gần tấm gương, máu bầm trên mặt được phóng đại gấp đối, hắn xụ mặt, khiến cho khuôn mặt vốn đã tím tái được phủ thêm một lớp màu ảm đạm, sau đó cắn răng nói: "Đêm qua tôi đánh nhau với ai vậy?"

Túc Tinh Dã khẽ cau mày, không hiểu ý hắn cho lắm.

Hoa Hữu Du quay cái đầu sưng thành đầu heo lại nhìn Túc Tinh Dã, nghiến răng nặn ra một câu hỏi: "Con mẹ nó thằng đó là ai?"

Nhìn ông chủ Hoa cười hề hề không đứng đắn quen rồi, đây là lần đầu tiên Túc Tinh Dã thấy ông chủ Hoa nổi cơn tam bành.

Cậu cảm thấy mới mẻ, mở to mắt ra nhìn, môi kéo lên thành nụ cười nghiền ngẫm: "Trừ bạn trai anh ra thì còn có thể là ai nữa."

"Bạn trai?" Hoa Hữu Du cao giọng hỏi lại, sau đó lại đau đớn chửi thề, hắn ôm lấy nửa gương mặt sưng đỏ, nổi giận đùng đùng ra khỏi phòng vệ sinh.

Lúc đi qua người Túc Tinh Dã, hắn hỏi thêm một câu nữa: "Bạn trai gì?"

Túc Tinh Dã bĩu môi một cái: "Đừng giả bộ nữa, tôi biết hết rồi."

"Cậu biết cái gì?" Hoa Hữu Du thở hồng hộc lật tung hết đồ đạc trên bàn trà, muốn mau chóng tìm ra điện thoại của mình.

Chỉ nghe thấy tiếng cười khè của Túc Tinh Dã truyền đến bên tai, tiếng cười chứa đầy cảm giác bí ẩn: "Kẻ lang thang ở trước tiệm trà sữa mà buổi chiều hôm ấy gặp được, thì ra anh với anh ta là loại quan hệ đó, tôi không nhìn ra nha, ông chủ Hoa vậy mà lại lén lút làm M."

Động tác tìm điện thoại của Hoa Hữu Du khựng lại một chút, khi nghe thấy ba chữ "kẻ lang thang", trong đầu hắn lập tức được tua lại đến một đoạn kí ức xa lạ như thể vừa bị ai đó thả vào trong một cái hộp nhỏ vậy.

Sau khi tỉnh lại hắn đã quên hết tất cả, chỉ nhớ là hôm qua hắn và bạn bè đã uống rất nhiều rượu.

Nhưng nghe mấy chữ "kẻ lang thang" này, hình như hắn mơ hồ nhớ lại được một thước phim vụn vặt.

Tối hôm qua, sau khi chia tay các bạn đại học, ma xui quỷ khiến Hoa Hữu Du muốn học theo Bạch Yến Thừa đi bộ về nhà, vì uống quá nhiều nên hắn cũng quên mất nhà mình chỉ cách Hộp Hoa năm con phố, thế là hắn cứ đi dọc thẳng theo con đường nào đó một cách ngớ ngẩn.

Hắn cứ đi, càng đi càng tối, cuối cùng chẳng còn thấy nổi một chiếc đèn đường nào cả.

Hoa Hữu Du cứ nghĩ mình đang ở gần nghĩa địa, xung quanh thổi đến một cơn gió lành lạnh, tiếng gió ù ù bên tai cực kì phiền phức, còn có thể nghe được tiếng nước sông chảy róc rách nữa. Hắn cố gắng mở to hai mắt ra nhưng không thể mở nổi, chỉ đành phải nhắm mắt đi về phía trước không vì mục đích gì.

Không lâu sau, bên cạnh truyền tới một nguồn nhiệt, hắn lập tức ôm lấy nguồn nhiệt không dễ có được ấy, cọ tới cọ lui lên người đó, cơ thể người kia cứng rắn, ôm không thấy thoải mái gì nhưng thân nhiệt rất cao, hắn coi đó là cái máy sưởi ôm chặt không buông tay, lầm bầm nói: "Anh em, anh em tốt, cho tôi ôm một chút thôi, ngày mai sẽ đốt giấy tiền vàng bạc cho anh, đốt một tỉ tiền giấy luôn."

Ai ngờ con ma kia rất thô lỗ, vươn tay tát hắn một cái rồi mắng: "Đốt con chim cậu ấy!"

Hoa Hữu Du tức giận, tung cước đá liên hoàn vào bắp chân cứng như đá kia. Có lẽ là hắn đã chọc điên con ma đó, con ma túm lấy cổ áo hắn xốc lên chỉ với một tay, vung nắm đấm đấm một quyền về phía bụng hắn.

Một quyền đó khiến cho hắn nôn hết sạch rượu trong bụng ra, nôn đầy vào chỗ ngủ của con ma nọ.

"Đệt..." Hắn nghe thấy con ma ghét bỏ chửi thề.

Ông chủ Hoa đau đớn khóc la, nước mắt sinh lý không chịu nổi tràn ra như suối: "Hu hu hu... Ngày mai tôi đốt giấy tiền vàng bạc cho anh, anh đừng đánh tôi mà..."

Đối phương lại đấm vào mặt hắn một đấm: "Con mẹ nó cậu la lối cái gì?"

Sau đó...

Sau đó thì hắn không còn nhớ gì hết, bản thân làm cách nào để ra khỏi nghĩa địa đó, rồi làm cách nào đi đến nhà của Bạch Yến Thừa, tất cả những phần kí ức này đều trỗng rỗng.

"Bạn trai anh gọi điện thoại bảo tiến sĩ Bạch đến đón anh." Túc Tinh Dã bắt đầu giúp hắn nhớ lại, giọng nhẹ nhàng nhưng để lộ ý muốn hóng chuyện, "Ông chủ Hoa, tôi rất tò mò, vì sao bạn trai anh lại thích cuộc sống ở một nơi như thế đó."

"Bạn trai chó má gì!" Hoa Hữu Du vốn nghe không hiểu cậu đang nói gì, trong đầu chỉ có thể nhớ lại được chi tiết mình bị người ta đánh đấm, càng nhớ càng thấy giận, đỉnh đầu sắp sửa bốc khói đến nơi rồi.

Nhưng Túc Tinh Dã chỉ cho rằng hắn giả vờ không biết, cậu suy nghĩ một lúc, ánh mắt trở nên sâu xa: "Đâu cần phải xấu hổ, dù sao thì sở thích của mỗi người cũng không giống nhau, tôi hiểu, tôi hiểu mà."

"Cậu biết cái gì chứ!" Hoa Hữu Du ôm mặt đau đớn kêu gào, "Cậu đang nói cái quái gì vậy, tôi chẳng hiểu gì hết."

Giải thích chính là che giấu, mà thứ bị che giấu luôn luôn là sự thật.

Túc Tinh Dã mỉm cười nhún vai: "Ông chủ Hoa, không cần phải ngại, bạn trai của anh rất đặc biệt."

"Cậu đừng có mở miệng khép miệng gọi bạn trai nữa!"

Hoa Hữu Du thô lỗ phất tay một cái, xoay người tiếp tục tìm điện thoại của mình, hắn nghiến răng ken két, trong lòng bắt đầu suy nghĩ xem nên tìm đường quay trở lại đó thế nào.

Hắn nhớ giọng nói của "con ma" kia, con ma chửi mắng hắn như chửi cháu, còn đánh hắn sưng hết mặt mũi như đánh con, mà con mẹ nó chắc là gã chẳng phải ma quỷ gì, chắc là hắn gặp phải ăn mày hoặc côn đồ rồi.

"Chó má nó..." Hoa Hữu Du thấp giọng mắng, "Đừng để cho tôi bắt gặp anh, dám đánh tôi hả..."

Ông chủ Hoa tìm được điện thoại của mình trong kẹt ghế sô pha, hắn lướt lên lướt xuống hai lần rồi nhét vào túi quần, không kịp tắm rửa mà đã định đi tìm người trả thù.

Túc Tinh Dã kịp thời gọi lại: "Ông chủ Hoa, anh chờ một chút."

Ông chủ Hoa quay đầu, mặt mày giận tím tái: "Cậu còn có chuyện gì nữa?"

Túc Tinh Dã nhảy đến bên cạnh hắn, trên mặt thoáng qua vẻ lo lắng, thấp giọng nói: "Tối hôm qua lúc ở Hộp Hoa, tiến sĩ Bạch đã nhắc về Eleven với tôi, anh ấy còn biết đến sự tồn tại của ban nhạc Búp Bê Chạy Trốn, thậm chí tra cả weibo, là anh đã nói cho anh ấy sao?"

Hoa Hữu Du lạnh mặt: "Bộ tôi rãnh lắm hả?"

"Vậy thì sao lại..." Túc Tinh Dã không nghĩ ra, "Tiến sĩ Bạch không giống người sẽ chủ động trong phương diện này, có phải là anh ấy đã phát hiện cái gì không?"

Hoa Hữu Du cố nén cơn giạn trong lòng, để trống một phần lý trí suy nghĩ câu hỏi mà Túc Tinh Dã đưa ra, hắn im lặng chốc lát, đột nhiên hắn mắt sáng lên, tầm mắt nhanh chóng cố định trên gương mặt tràn đầy khốn khổ của Túc Tinh Dã.

"Anh ấy sẽ không nghi ngờ tôi chứ?" Túc Tinh Dã nóng ruột lầm bầm, "Có phải tôi sắp bị lộ rồi không, tiêu đời, nếu như tiến sĩ Bạch nhìn thấy ảnh tôi nhuộm tóc xanh, anh ấy mà không tức điên lên mới lạ."

Hoa Hữu Du hỏi: "Yến Thừa chủ động nhắc đến Eleven với cậu?"

"Đúng vậy." Túc Tinh Dã gật đầu như gà mổ thóc, "Tôi hỏi anh ấy có thích Búp Bê Chạy Trốn không mà anh ấy không trả lời thẳng, chỉ nói là hát hay, tôi thấy biểu cảm của anh ấy rất lạnh nhạt, không giống như cảm thấy có hứng thú."

Từ lúc sáng tỉnh dậy đến giờ, Hoa Hữu Du mới nở nụ cười chế nhạo, dùng ánh mắt thương hại nhìn chàng trai trước mặt mình, tặc lưỡi hai cái rồi đáp: "Eleven, có lúc tôi cảm thấy cậu rất thông minh, nhưng có lúc lại rất chậm tiêu, nhất là khi đối diện với chuyện liên quan đến Bạch Yến Thừa, cái đầu nhỏ ranh ma của cậu lại như bị ngưng hoạt động vậy."

Túc Tinh Dã nhanh chóng cau mày, khẽ nâng cằm lên: "Ông chủ Hoa, anh vòng vo xỉa xói ai đó, có gì thì cứ nói thẳng, đừng có lằng nhằng với tôi."

Hoa Hữu Du phát ra tiếng cười giễu cợt ngắn ngủi, vươn tay vỗ vai Túc Tinh Dã như đồng tình: "Xét thấy cậu giúp tôi thu hút rất nhiều khách hàng đến quán, tôi sẽ cho cậu một lời khuyên chân thành, thay vì cậu cứ ở yên chỗ này đóng vai học sinh giỏi ngoan hiền, không bằng thật lòng đi tìm hiểu sở thích của Bạch Yến Thừa đi, cậu sẽ thu hoạch được kết quả không tưởng tượng nổi đâu."

"Sở thích của tiến sĩ Bạch..." Túc Tinh Dã nhỏ giọng lặp lại, "Tôi biết chứ, anh ấy chỉ thích người ngoan ngoãn, thích cả người hiểu chuyện lễ phép nữa."

Hoa Hữu Du lắc đầu một cái, đưa ánh mắt "không cứu nổi" nhìn cậu, chỉ cảm thấy mình lãng phí mất năm phút một cách vô ích, nói nhiều cũng không xi nhê gì, thế là bèn xoay người mở cửa đi về.

"Anh đi làm gì đó?" Túc Tinh Dã vịn cửa hỏi.

Sắc mặt của Hoa Hữu Du đang đi xuống lầu đổi sang âm u trong vòng một giây, "Đi làm gì là làm gì, hỏi nhảm! Đương nhiên là đi "làm" người!"

==


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.