Em Ấy Chỉ Thích Khuôn Mặt Của Tôi

Chương 22: Ông nội




Lúc Cố Minh Triết nhìn thấy tin nhắn của Thẩm Trình Tranh đã là lúc cậu đến trước cổng nhà. Cậu nhìn tình hình vốn từ cùng nhau về thăm ông Thẩm Vọng Thư biến trở thành một mình cậu trở về.

Cố Minh Triết cực kì không vui, cậu hơi oán giận tên nam nhân kia, việc đi gặp gia đình hắn thế này, cậu đi một mình thế này không biết phải làm thế nào.

Ngồi trên ghế lắc đầu, Cố Minh Triết bây giờ không muốn đi tìm hiểu tốt cuộc Thẩm Trình Tranh bận rộn cái gì nữa, bây giờ cậu chỉ lo lắng lát nữa khi vào nhà thì phải làm sao. Cậu ngước nhìn cái cổng to lớn trước mắt càng cảm thấy khẩn trương hơn.

Biết rằng không thể trông cậy vào tên nam nhân kia, cậu hít sâu một hơi, bảo tài xế lái xe vào trong rồi chuẩn bị tinh thần chịu trận, mở cửa bước chân ra thì thấy trước cửa nhà quản gia cùng một vài người hầu đang đứng xếp hàng trang nghiêm kính cẩn chào cậu.

Cố Minh Triết khẽ gật đầu, đám người hầu phía sau cũng đi đến đâu xe mang quà cậu chuẩn bị vào, cậu đi theo phía sau quản gia vào nhà, vừa đi vào lập tức nhìn thấy một lão gia ăn mặc trang trọng nghiêm túc đang ngồi trước mặt, vẻ mặt đều nghiêm túc nhìn chằm chằm cậu.

Vào lúc đó, vì bị nhìn chằm chằm nên cả người Cố Minh Triết hơi run lên. Cậu cố gắng duy trì biểu hiện bình tĩnh cùng ôn hòa, cúi đầu chào hỏi với ông lão.

Chủ tọa đang ngồi kia hình như lại không bất mãn với cậu như cậu tưởng tượng, tại sao cậu biết? Bởi vì cậu nhìn thấy Thẩm lão gia thấy cậu liền cười một cách hiền từ, ánh mắt tràn ngập vẻ hài lòng. Lúc trước khi đi ngủ cậu đã nghĩ rằng khi đến, ông sẽ tìm cớ đuổi Thẩm Trình Tranh ra ngoài sau đó ném một tấm Séc lên bàn rồi nói với cậu: “Đây là 100 tỷ, cầm lấy và rời xa cháu trai tôi” cơ.

Không ai mà không hài lòng với vẻ ngoài của Cố Minh Triết cậu, vừa xinh đẹp vừa dịu ngoan không những thế giọng nói còn vô cùng ngọt ngào, nhưng điều càng làm cho ông cảm thấy vui mừng chính là ánh mắt trong sáng của Cố Minh Triết, không có những suy nghĩ phức tạp, so với ánh mắt đầy toan tính của thằng bé nhà họ Tô kia tốt hơn rất nhiều, dù là ông cũng coi như nhìn thằng bé lớn lên.

“Con chính là người yêu của Trình Tranh?”

“Xin chào, con là Cố Minh Triết, hiện tại là người yêu của anh ấy.”

“Ngồi đi, đều là người một nhà, cũng không cần câu nệ.”, Thẩm Vọng Thư vui vẻ nói, “sau này rảnh rỗi cháu cứ đến đây chơi với ông lão này, cứ coi nơi đây là nhà của mình”

Cố Minh Triết thầm thở phào, xem ra lời của Thẩm Trình Tranh là thật, nhìn xem ông niềm nở đến mức nào chứ ^^

Thẩm Vọng Thư càng nhìn Cố Minh Triết càng cảm thấy vừa ý, từ khi ông lui xuống nhường lại quyền thế cho Thẩm Trình Tranh, thú vui duy nhất của ông là sưu tầm thơ tranh cùng lướt mạng xã hội. Ban đầu là ông dùng mạng xã hội vì mục đích tìm kiếm thông tin về một bức tranh thời Trần nhưng càng về sau nghe ngóng chuyện hot, chuyện lạ trên mạng xã hội đã trở thành sở thích của ông. Ông thậm chí còn rất tinh tường mà có tận 2 acc clone để lướt mạng.

Ngày hôm đó thấy cậu trên top 1 trên bảng xếp hạng là ông đã cực kì ưng ý, muốn tìm hiểu để mai mối cho thằng cháu trời đánh của mình ai ngờ tìm hiểu ra thằng nhóc đáng yêu trước mắt này mà lại là người mà cháu trai ông kim ốc tàng kiều. Thế nên ông mới vội vàng gọi cho Thẩm Trình Tranh mang cậu thiếu niên này về cho ông gặp mặt.

Bây giờ người cũng đã đứng trước mặt, ông đã thích lại càng thích hơn.

Cố Minh Triết cũng không ra vẻ mà tìm một chỗ ngồi, thái độ không kiêu ngạo cũng không xu nịnh, hơn nữa với khuôn mặt kia đã làm cho người ta yêu thích, muốn ghét cũng không được.

“Thằng nhóc Thẩm Trình Tranh kia đâu sao không đi theo? Không phải đã nói là cùng nhau về nhà sao.”

“Công việc của anh ấy có chút bận rộn, có việc phải xử lý nên không thể đến được, hy vọng ông không trách ạ.”

“Cứ gọi ông là ông nội, sau này ông làm chỗ dựa cho con, thằng nhóc kia mà bắt nạt con cứ đến đây mách với ông nội.” Thẩm Vọng Thư cười hiền từ với Cố Minh Triết.

Nhưng ở nơi mà Cố Minh Triết không nhìn thấy mà thầm cau mày, việc gấp gì chứ, sao ông không biết, tuy ông đã buông rèm nhiếp chính nhưng cũng không có nghĩa là ông không biết cái gì cả. Sắc mặt của ông thầm thay đổi hơi nghiêng đầu về phía sau, quản gia hiểu ý mà tiến lên nghe lời ông dặn dò.

Cố Minh Triết cùng Thẩm Vọng Thư nói chuyện càng lúc càng thân thiết, thậm chí Cố Minh Triết còn tưởng rằng đây thật sự là ông nội của cậu khiến cậu với thức muốn gần gũi với ông hơn. Một lúc sau, quản gia tiến lên nói chuyện gì đó với Thẩm Vọng Thư. Sắc mặt của ông thay đổi, trong nháy mắt là gần như có thể nhìn ra được tâm tình bọn họ liền sa sút còn có bất mãn.

“Thật là hồ đồ! Nó có biết đây là chuyện gì hay không, sao có thể đi...” Nói đến một nửa thì không nói nữa, dù sao Cố Minh Triết vẫn đang ở đây, ông sợ làm đứa cháu trai thứ hai mới nhận này của ông buồn, khiến trong lòng cậu không thoải mái.

Những cũng bởi vì nguyên nhân này mà trong lòng ông ngoại trừ cực kì hài lòng với Cố Minh Triết thì còn có thêm một phần áy náy cùng trìu mến, dù sao cũng là đứa cháu trai của ông không hiểu chuyện, làm liên lụy đến người ta, đã ở bên đứa nhóc ngoan này rồi mà khi Tô Kiến Bạch về nước vẫn qua lại với y.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.