Cố Minh Triết tức giận lên lầu thay quần áo tắm rửa, cầu thang bị đạp mạnh vang lên âm thanh nặng nề, khi đi lên trên nhà còn cố tình dùng sức hơn.
Nghe thấy tiếng bước chân trên lầu, Thẩm Trình Tranh đưa mắt nhìn chân mình, ánh mắt u ám đến đáng sợ, trong lòng hắn hiện đang có một cơn thịnh nộ không tên đang hoành hành.
Cố Minh Triết tắm xong, ra ngoài thì thấy Thẩm Trình Tranh đang ngồi trên giường nhìn chằm chằm vào nhà tắm, cậu nhìn hắn rồi hơi giật mình. Thói quen bao lâu nay cùng tình cảm của cậu với hắn khiến cậu không muốn không khí giữa hai người trở nên nặng nề như này, nhưng lí trí của cậu nói rằng cậu cùng Thẩm Trình Tranh hai người Vĩnh viễn sẽ không thành đôi. Không chỉ vì Thẩm Trình Tranh mà còn vì cậu. Cậu nợ Lục Quân một mạng, cả đời này cậu sẽ sống vì những lí tưởng của anh, mà trở thành ảnh đế là một trong những mục tiêu của cậu.
Để một người bình thường không có tài năng gì nổi bật về diễn xuất như cậu là một điều cực kì khó khăn. Nhưng ít nhất cậu sẽ trở thành một bình hoa trong giới giải trí.
Cố Minh Triết hừ một tiếng xoay người bước xuống bếp làm bữa tối. Không nhìn thấy ánh mắt của Thẩm Trình Tranh từ lúc cậu ra ngoài hoàn toàn chăm chú nhìn cậu không chớp mắt.
Cố Minh Triết nhìn xuống đống và rau xanh trên bàn mà cười nham hiểm.
Làm xong bữa tối, Cố Minh Triết có chút do dự mà đứng trước cửa phòng, cuối cùng vẫn giơ tay gõ cửa làm hòa trước:
“Ra ngoài ăn cơm thôi”
Thẩm Trình Tranh nghe thấy tiếng gõ ngoài cửa, bàn tay đang nắm chặt dần thả lỏng, nhớ tới ánh mắt ấm ức của cậu hôm qua, chầm chậm thở hắt ra một hơi, lúc nãy giọng điệu của anh quả thực không được tốt.
Thẩm Trình Tranh xuống lầu, đi đến phòng ăn, nhìn bóng dáng bận rộn bưng đồ ăn của Cố Minh Triết.
Thẩm Trình Tranh nhìn bóng lưng cậu, lại một lần nữa thấy được không khí ấm cúng như lúc trước, ánh mắt say mê mà không tự biết. Chầm chậm đi đến sau lưng cậu, vươn tay ôm cậu vào lòng.
“Anh..”
Cố Minh Triết quay đầu nhìn hắn, " Anh cái gì?"
Người đàn ông khẽ ho: “Chiều nay là anh không đúng, anh không nên lớn tiếng với em”
Cố Minh Triết nhíu mắt nhìn hắn rồi hừ một cái, một bộ như chấp nhận lời nhận lỗi của hắn.
Thẩm Trình Tranh thở phào một hơi, ánh mắt vô thức quét qua bàn ăn, chỉ thấy một mảng màu xanh mơn mởn.
Thẩm Trình Tranh: “!?”
Cố Minh Triết cuối cùng cũng xào xong đĩa rau cuối cùng, đặt một đĩa rau xào xanh mướt lên bàn, sau đó cười nhe răng với Thẩm Trình Tranh:
“Ăn thôi”
Nói rồi gắp cho hắn một đũa từ trên bàn ăn toàn là màu xanh.
Thẩm Trình Tranh: ”!”
Hắn không rõ cậu nấu nhiều thứ màu xanh như vậy là có chủ ý gì, nhưng khi hắn nhìn vào nụ cười tươi roi rói của cậu, hắn cũng bất lực, cam chịu ăn những thứ màu xanh trên bàn.
Kể từ đó, cả một bữa cơm hai người không giao lưu gì với nhau. Trong lúc Cố Minh Triết đang rửa bát thì có tiếng điện thoại vang lên. Là của Thẩm Trình Tranh.
Thẩm Trình Tranh nhấc điện thoại lên, nhấn nghe máy.
Tôn Tuấn Kiệt: "ĐM Thẩm thiếu gia, Cố Minh…”
Thẩm Trình Tranh mới nghe thấy mấy câu đầu của người đối diện mà nhíu mày lại, lạnh lùng: “Chú ý lời nói của cậu”. Truyện Lịch Sử
Cố Minh Triết cũng không có hứng nghe cuộc chỉ truyện của hắn, nhanh chóng chạy lên phòng ngủ.
Tôn Tuấn Kiệt: “ahh… Thẩm thiếu à, cậu thấy tin trên mạng chưa, Cố tiểu Triết cậu ta vậy mà lại đánh nhau giữa đường xá, không có tý giáo dưỡng gì cả, bây giờ là thời đại pháp lí, cậu ta gặp ăn cướp vậy mà không biết báo cảnh sát mà lại lao vào đánh nhau. Quả nhiên vẫn là Kiến Bạch tốt…”
Thẩm Trình Tranh nhíu mày thật chặt, khó chịu nghe những lời chói tai của Tôn Tuấn Kiệt, nhưng hắn lại chỉ lọt vào tai được những câu đầu.
Thẩm Trình Tranh: “ Cậu nghe ở đâu?”
Tôn Tuấn Kiệt, khó hiểu không phải Cố Minh Triết chỉ là một tiểu tình nhân thôi sao, sao Thẩm thiếu lại phải quan tâm hắn làm gì. Hắn ta mới nhìn thấy tin tức cùng hình ảnh của cậu trên mạng, kèm theo đó là hình ảnh video quảng bá sản phẩm của cậu khiến hắn thèm dỏ dãi. Hắn gọi cuộc gọi này là để khiến Thẩm Trình Tranh chán ghét Cố Minh Triết, đến lúc đó hắn sẽ thừa cơ mà lấy cậu vào tay mà chơi đùa.
Tôn Tuấn Kiệt khó hiểu nhưng vẫn thành thật trả lời: “Còn có thể từ đâu nữa, trên mạng đó.”
“Trên mạng có tin về cậu ấy?”
Tôn Tuấn Kiệt: “Đúng vậy, video, ảnh chụp, cái gì cũng có.”
Lập tức cúp máy, Thẩm Trình Tranh đăng nhập vào liền thấy ngay vị trí đầu tiên trên bảng hot search là #Lôi Phong tiểu thiếu niên#. Thẩm Trình Tranh nhìn nó chằm chằm nhớ lại lời vừa nãy, quả nhiên có liên quan đến thiếu niên.
Chỉ thấy lượt xem của video kia nhiều đến kinh người, bình luận trực tiếp thì càng khỏi phải nói. Mà topic trên đó là 2 cái video cùng một đường link được gắn dưới phần bình luận. Thẩm Trình Tranh nhìn qua hình ảnh tự chạy trên video đầu tiên, thấy đó là hình ảnh mà Tôn Tuấn Kiệt nói, Một cái là video quảng bá của cậu.
—- dưới phần bình luận——
“Ahh Ahh ah, thật là đẹp trai! Không hổ là con trai của mẹ!!”
“Chào anh mình cưới nhau luôn được không”
“Cho hỏi anh đẹp trai này thích bao bố màu gì?"
“Vị đồng chí này, bạn trai của cậu là tôi đây đang cảm thấy tự hào về cậu!”
“Ahh, con trai ngoan của mẹ sau bấy lâu nay cuối cùng con cũng nổi tiếng rồi, mẹ đã chờ ngày này lâu lắm rồi con có biết không?”
“Ngại quá, xin phép tuyên bố với mọi người đây là bạn trai tôi, bọn tôi đã ở bên nhau được ba năm rồi”
Thẩm Trình Tranh đọc bình luận, đột nhiên nhíu chặt mày.
Sau đó là một loạt các bình luận nhận chồng nhận vợ khiến Thẩm Trình Tranh siêu tức giận.