Em Ấy Chỉ Thích Khuôn Mặt Của Tôi

Chương 12: Bữa tiệc sinh nhật vui vẻ




Đến ngày sinh nhật của Cố Minh Triết, cậu thừa thế ngủ một mạch đến trưa rồi mới thức dậy chuẩn bị, nhàn tản đến buổi chiều thì Thẩm Trình Tranh trở về. Cậu nhanh chóng chạy đến ôm lấy eo người nam nhân đang thay dép. Thẩm Trình Tranh cũng ôm ngược lại cậu:

“Sinh Nhật vui vẻ, Minh Minh”

Lại đột nhiên nghĩ đến cái gì,hắn nửa bế nửa lôi kéo cậu vào trong phòng khách ngồi trên Sofa rồi kéo Cố Minh Triết ngồi trên đùi mình: “Em chờ một chút."

Nói xong hắn với tay vào trong túi áo, lấy trong đó ra một hộp quà đã đóng gói.Thẩm Trình Tranh cầm lấy hộp quà, nhanh chóng đưa cho cậu.

"Quà sinh nhật!"

Cố Minh Triết nhận hộp quà mở ra, nhìn thấy bên trong là một cặp khuy măng sét họa tiết mandala, bên trong có khảm những viên ngọc màu xanh.

Cố Minh Triết nhìn sườn mặt nam nhân, đôi mắt đào hoa tràn ngập ý cười.

Thẩm Trình Tranh luôn nhìn khuôn mặt của cậu, không bỏ xót bất cứ một biểu cảm nào của cậu, thấy cậu có vẻ thích nó hắn cũng tự nhiên mà vui lây. Những món quà trước cậu tuy rằng nói thích nhưng chưa dùng bao giờ, hắn mong rằng cậu sẽ dùng thứ này thường xuyên.

Thẩm Trình Tranh nhìn chằm chằm Cố Minh Triết, hai người ngày càng gần nhau. Thẩm Trình Tranh có thể nhìn thấy trong đôi mắt đào hoa lấp lánh của thiếu niên phản chiếu hình ảnh của chính mình, hắn cảm giác như bản thân đắm chìm vào đôi mắt của thiếu niên trước mặt. Hơi thở cả hai gần như hòa quyện vào nhau. Thẩm Trình Tranh nhìn sâu vào đôi mắt đào hoa ấy rồi chậm rãi hôn lên miệng của cậu.

Bạn đầu chỉ là hai đôi môi chạm vào nhau, nhưng về sau Thẩm Trình Tranh cảm thấy không đủ vươn lưỡi ra thăm dò vào sâu bên trong của người trước mặt, Cố Minh Triết cũng thuận theo mà há miệng làm cho người đàn ông thâm nhập vào dễ dàng hơn. Thâm nhập, thăm dò, đến khi cướp đoạt hết khí trong miệng Cố Minh Triết thì Thẩm Trình Tranh mới dừng lại. Ôm lấy người thiếu niên đang mềm nhũn trong lồng ngực mình thật chặt một lúc lâu rồi mới ôm cậu lên phòng thay đồ chuẩn bị đi đến buổi tiệc sinh nhật của cậu.

...----------------...

Tuy là tiệc nhưng không quá trang trọng, chỉ đơn giản giống như bạn bè tụ họp và cùng nhau dùng bữa chúc mừng mà thôi nhưng Thẩm Trình Tranh lại bao toàn bộ khách sạn này, khi cả hai bước vào phòng thì khách tham dự đã đến gần như đông đủ.

Cố Minh Triết hôm nay là nhân vật chính, nhưng khách mời lại chỉ quan tâm đến nam nhân đi bên cạnh cậu, cậu bị hắn kéo đi cùng làm cho khách nhân vây xung quanh, chỉ có thể mỉm cười gượng gạo ở giữa. Lại bởi vì đều là người quen, nhóm công tử cũng không khách khí, sôi nổi ồn ào.

Một lúc sau, Thẩm Trình Tranh mới kéo cậu ra khỏi đám đông rồi để cậu ngồi vào ghế sau đó mới ngồi bên cạnh cậu.

Bàn này trước đó đã có ba người ngồi trước. Đó là hai người bạn thân nhất của Thẩm Trình Tranh - Tần Chiêu, Kỳ Tự và người yêu của Kỳ Tự, Ninh Diệu.

Khi cậu ngồi xuống, ba người này cũng không mặn không nhạt mà nói lời chúc mừng với cậu, dù thế thì cậu vẫn rất có hảo cảm với những người này vì bọn họ luôn đối xử với cậu thật tình, không âm dương quái khí như mấy người đứng ngoài kia.

“Tiểu Triết…” nhất thời Ninh Diệu cũng không biết chúc gì, im lặng hồi lâu mới nói ra một câu, "Chúc cậu phúc như Đông Hải."

Đám người: “…”

Kỳ Tự:”…”

Kỳ Tự khụ khụ hai tiếng, mở miệng, "sinh nhật vui vẻ.”

Cố Minh Triết đơ ra rồi cười phá lên, cậu cũng cảm thấy bớt căng thẳng hơn. Cậu cũng khá thích Ninh Diệu thỉnh thoảng vẫn nhắn tin trò chuyện cùng y. Người bạn nhỏ này bạn đầu còn ngại ngùng không nói chuyện với cậu, sau này thì cũng đã thân nhau hơn thậm chí hai người còn trở thành chị em.

Mọi thứ có vẻ suôn sẻ, mãi đến khi Cố Minh Triết nhìn thấy Tôn Tuấn Kiệt đến gần bắt chuyện:

“Hôm nay Tôn Tuấn Kiệt tôi á, đã chuẩn bị cho tiểu Triết một món quà, đảm bảo cả tiểu Triết lẫn Thẩm thiếu đều sẽ thích” Tôn Tuấn Kiệt thần bí mỉm cười, ý vị thâm trường liếc mắt nhìn cậu một cái.

Vừa lúc nói xong, điện thoại bên người Tôn Tuấn Kiệt reo lên, hắn ta nhìn màn hình điện thoại rồi vui vẻ chạy ra ngoài: “Tới tới! Tôi đi đón!”

Rất nhiều người không rõ món quà Tôn Tuấn Kiệt tặng là gì mà thần thần bí bí như thế, vì tò mò nên đứng ở khu vực cửa đợi Tôn Tuấn Kiệt quay lại.

Mà đúng lúc này, lối vào truyền đến thanh âm một trận náo nhiệt.

“Tới tới! Kinh hỉ tới!”

Cố Minh Triết nghe được âm thanh liền nhìn qua, nhìn từ trong đám người một thanh niên đi tới. Người thanh niên quen thuộc ấy đang cười, cùng người bên cạnh nói cái gì đó. Cố Minh Triết nhìn đến người kia, trong nháy mắt sửng sốt, vô thức nhìn lại Thẩm Trình Tranh liền phát hiện nam nhân bên cạnh đang nhìn chăm chăm người thanh niên ấy.

Đây là một ánh nhìn rất tập trung và nghiêm túc, như thể trong mắt Thẩm Trình Tranh chỉ chứa một mình thân ảnh của người thanh niên kia vậy. Trên tay Cố Minh Triết vô thức dùng sức, nắm chặt ly rượu trong tay.

Ngay sau đó, Cố Minh Triết nghe thấy âm thanh Thẩm Trình Tranh đặt ly rượu xuống, từng bước đi về phía Tô Kiến Bạch, Cố Minh Triết nhìn bóng lưng của hắn liền vô thức muốn đi theo nhưng chân của cậu lại đóng chặt vào ghế không đi chuyển được.

Cậu ngước lên nhìn Thẩm Trình Tranh và Tô Kiến Bạch đứng chung một chỗ, không để ý đến ai xung quanh mà tán gẫu, cậu cũng thấy rõ cả người Thẩm Trình Tranh đều toát ra sự vui vẻ. Hai người nói gì đó mà cả hai cùng cười, người thiếu niên cười rộ lên, ánh mắt lấp lánh nhìn Thẩm Trình Tranh như thể hoàn toàn ỷ lại vào hắn. Giống hệt như lần đầu cậu gặp Tô Kiến Bạch, hoàn toàn là một thiếu gia không rành thế sự.

Hai người đứng chung, tạo ra một bầu không khí không ai có thể lại gần, giống như là.. một cặp trời sinh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.