Em, Anh Và Chúng Ta

Chương 97: Em đi đi




Tô Tử Quân ngồi trong taxi, rồi mới nhớ tới việc mình chưa nói tiếng nào đã rời khỏi hiện trường hôn lễ, cô gọi điện cho Hạ Tư Linh với vẻ hối lỗi, nhưng điện thoại của Hạ Tư Linh không ai nghe máy, có lẽ hiện trường hôn lễ quá ồn ào. Bấy giờ, cô mới bối rối gọi điện cho Lý Giai Tinh, may là điện thoại mau chóng kết nối.

Không tránh được việc bị mắng một trận, có điều Lý Giai Tinh cũng không oán than quá nhiều. Dẫu sao thì, cô ấy cũng hiểu mấy phần tính cách của Tử Quân, có thể rời đi vào lúc thế này, chắc chắn là vì có chuyện quan trọng gì đó.

Lần đầu tiên Tô Tử Quân ghét giao thông của Thâm Hạ như thế, vậy mà cứ tắc đường mãi. Nét mặt cô rất bình tĩnh, nhưng bàn tay lại sợ hãi túm lấy áo mình. Cô rất căng thẳng, có thể lừa được người khác, song lại không lừa được chính bản thân mình.

Đường tắc cứng xe, trái tim Tô Tử Quân cũng thắt lại.

Cuối cùng, đã đến bệnh viện.

Tô Tử Quân cấp tốc vào thang máy, bước vội vã đến cửa phòng bệnh. Nhưng dề dà mãi không dám đẩy cửa vào. Cảnh tượng này, quá đỗi xa lạ, xa lạ đến mức khiến cô sợ hãi.

Lần nào cũng vậy, người đứng ở vị trí này đều là anh, nhưng lần này, vị trí giữa họ hoán đổi. Cô chưa từng biết, đứng ở đây, lại lo lắng đến vậy, lại sợ hãi đến thế, thậm chí không dám nhìn xem bây giờ anh thế nào. Vậy thì, liệu có phải khi ngày trước anh đứng ở cửa, anh cũng ôm tâm trạng như vậy hay không?

Mắt cô ươn ướt.

Cô hơi hận anh, chỉ có cô biết, cô thật sự hơi hận anh.

Rõ ràng cô đã định rời đi rồi, rõ ràng đã quyết định hoàn toàn rời khỏi thế giới của anh rồi, nhưng, anh lại kéo mình trở về. Cô biết, anh biết, trước giờ anh luôn hiểu mình. Anh biết mình sẽ rời đi, biết mình nhất định sẽ lựa chọn rời đi. Anh hiểu cô như thế, biết lúc cô đang cố gắng vờ như rất bình thường, cố gắng tỏ ra rất bình thường, chẳng qua chỉ là trong lòng đã có một quyết định cố chấp.

Bởi vì, cô đã lựa chọn rời đi, cho nên cô mỉm cười với mọi người bên cạnh, cho nên khiến tất cả mọi người đều tưởng là cô rất ổn, cho nên những vết thương nơi đáy lòng cô đều bị đặt vào một góc tối tăm.

Nhưng, anh lại không cho phép.

Rõ ràng anh biết, rõ ràng anh biết.

Anh có thể không quan tâm, nhưng cô không thể không quan tâm.

Anh có thể coi như chưa xảy ra chuyện gì, nhưng cô không thể.

Rốt cuộc anh có biết hay không, rằng cô bây giờ đã không đáng để anh lãng phí một chút thời gian nào nữa.

Cô không phải Tô Tử Quân thuở trước nữa, cô không xứng nữa.

Nhưng, anh biết không?

Là không biết, hay không cho phép?

Cô đứng ở cửa, cuối cùng lấy can đảm đẩy cửa ra. Cô vừa bước vào, đã nghe thấy anh gắt gỏng nói: “Ra ngoài!”

Anh chưa từng nói với cô bằng giọng điệu như vậy, cô cứng người, rồi mới nhận ra anh vốn không nhìn mình, thậm chí mắt cũng đang nhắm lại.

Trái tim Tô Tử Quân run rẩy, hai chân anh đều bị quấn băng, tựa như xác ướp thời cổ đại. Chân anh được nâng cao lên đặt ở một ví trí cố định, hơi lơ lửng. Cô bụm miệng, ngăn mình hét lên, nhưng những giọt lệ nơi khóe mắt đã bán đứng cô.

Rất lâu sau, Tô Diệc Mân mới xoay người. Nhìn thấy là cô, anh sững người, rồi tiếp tục khuôn mặt lạnh như tiền kia. “Em đến làm gì?”

Tô Tử Quân tiến lên, bước chân cô rất khẽ, cô toan vươn tay thì đã lập tức thu về. “Anh… vẫn ổn chứ?”

“Vẫn còn sống.” Khóe miệng anh rõ ràng có ý cười, song lại lạnh lẽo. “Em nói xem có ổn không?”

Tô Tử Quân cắn môi. “Đừng như vậy.”

“Như vậy là như thế nào?” Anh nhướng mày. “Hay là, em đi nhầm phòng bệnh rồi?”

Trái tim Tô Tử Quân bị chọc đau. “Tại sao cứ phải nói chuyện bằng giọng điệu như thế?”

Tô Diệc Mân nhìn nét mặt khổ sở của cô, vẻ lạnh lẽo trên mặt giảm bớt đi mấy phần, nhưng giọng điệu vẫn chẳng thấy thân thiện hơn là bao. “Không phải em muốn đi rồi sao? Vậy thì đi đi, đi xa vào, đi đến nơi chẳng ai tìm được em ấy.”

Nếu một phút vừa nãy trái tim đau đớn, thì bây giờ là tê dại.

Anh biết, anh thật sự biết.

Tô Diệc Mân nói tiếp: “Em biết cảm giác rơi từ trên mây xuống là thế nào không? Nó còn khó chịu hơn chết. Nếu đã muốn đi, vậy thì đừng nán lại, đừng quanh quẩn trước mặt anh, đừng cho anh nhìn thấy hy vọng.”

Anh đang sợ, sợ cô xuất hiện ở đây chỉ là một khoảnh khắc chớp nhoáng, sợ giây tiếp theo cô sẽ xoay người rời đi mà không chịu trách nhiệm.

Anh cũng sợ, cô bỏ rơi anh.

Anh muốn biết bao, dù cô có quyết định gì, đều có thể dẫn anh theo.

Tô Tử Quân tiến lên, nắm lấy tay anh. “Em không đi.”

Tô Diệc Mân hất tay cô ra, vẫn không cảm xúc. “Em đi đi, bây giờ đi luôn, đi ngay lập tức.”

Cô bối rối nhìn anh. “Em nói rồi, em không đi.”

Anh ngoảnh mặt đi, chẳng buồn nhìn cô.

Lần đầu tiên cô phát hiện, anh cũng có tính khí trẻ con như vậy.

Cô nhìn chân anh, nhưng tại sao cứ phải vào lúc này chứ?

Cô tìm ghế rồi ngồi xuống, một tay chống cằm mình. Yên lặng, không cần bất cứ lời nói nào, anh có thể cảm nhận được hơi thở cô tồn tại, như rất lâu, rất lâu về trước, hơi thở mỗi lần anh tỉnh dậy. Không cần nhìn, anh đã biết, cô ở đây, cô hiện hữu.

Đột nhiên, cô nhớ ra điều gì, vừa mới đứng dậy, ghế phát ra tiếng cọt kẹt, giọng nói của anh cũng truyền đến cùng lúc. “Em đi đâu?”

Tô Tử Quân bật cười, cầm di động lên lắc lắc. “Gọi một cuộc điện thoại.”

Tô Diệc Mân nhìn cô rất lâu, so tính một thoáng rồi mới gật đầu, coi như anh đã tin.

Tô Tử Quân lại gọi điện cho Hạ Tư Linh, lần này đã thông máy. Hỏi thăm tình hình hôn lễ một lúc, từ giọng điệu của Hạ Tư Linh biết mọi việc rất thuận lợi, cô cũng yên tâm. Như thường lệ, bị Hạ Tư Linh mắng xối xả, nhưng cô đã chuẩn bị sẵn sàng để đón tiếp rồi.

Ngắt máy, cô nhìn chiếc di động trong tay, mà trên chiếc ghế tựa gần phòng bệnh nhất vẫn còn đặt bó hoa cô lấy được trong hôn lễ. Cô đi qua cầm lên. “Mày thật sự đại diện cho hạnh phúc ư?”

Cô cười nhẹ, rồi mới cầm hoa vào. Vừa tiến vào, cô đã chạm phải ánh mắt của anh, còn anh thì mau chóng dời tầm mắt đi. Có vẻ, vừa nãy anh luôn như thế, vẫn một mực, một mực nhìn ra cửa. Trái tim đã bình phục vừa rồi, lại đau âm ỉ.

Anh vẫn sợ cô sẽ rời đi.

Tìm một lúc, song không tìm được bình hoa nào. Tô Diệc Mân có vẻ biết cô đang tìm gì, giọng điệu hơi cục súc. “Tìm y tá mà lấy một cái!”

Nghe thấy lời đề nghị hảo tâm của anh, cô hơi thấy lạ, rồi lại nghĩ đến lời Kha Hoa nói, có lẽ bình hoa kia đã tan thành trăm mảnh trong tay anh rồi. Thật khó tưởng tượng cảnh anh không ăn không uống đập phá đồ đạc, liệu có còn ung dung trấn tĩnh hay không?

Cô thật sự đi lấy một chiếc bình hoa, sau đó cắm bó hoa vào.

Tô Diệc Mân vẫn luôn không mấy thích hoa, nhưng cũng chẳng có ý kiến gì với hành động này. Có điều, anh lại đột nhiên nói: “Thích tường vy không?”

Hình như là từ rất lâu rồi, cô vẫn còn nhớ, ban đầu khi Tô Giải Phong tìm mình có nói “Diệc Mân thích tường vy nhất”.

Cô lặng lẽ hùa theo. “Thích, sao thế?”

Tô Diệc Mân như đã hạ được gánh nặng gì đó xuống. “Vậy thì tốt.”

Liên quan gì đến tường vy?

Cô không hiểu anh đang nghĩ những gì, hoặc chăng, cô vẫn luôn không hiểu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.