Einstein Phì Và Trang Phú Quý

Chương 82




‘Cuộc sống sau khi trở thành Lông Vàng’ gây ra ảnh hưởng không nhỏ trên mạng, nên tuy chưa chính thức xuất bản, số lượng đặt trước đã tăng lên kinh người, khiến không ít công ty điện ảnh và truyền thông liên tục liên lạc với Lộc Ha Ha, hỏi về việc chuyển thể thành phim. Công ty của Thẩm Án cũng nằm trong số đó. Bởi vì Thẩm Án và Sở Hồi hợp tác vô cùng vui vẻ, thanh toán nhanh nhẹn, tìm đoàn quay phim và diễn viên đều rất đáng tin, ta bèn giới thiệu người phụ trách bên công ty Thẩm Án cho Lộc Ha Ha. 

Có lẽ do thái độ làm việc nghiêm túc của ta, trước khi Lộc Ha Ha và biên tập phụ trách vấn đề bản quyền của trang tiểu thuyết Tấn Giang bay tới Phượng Châu, đã nói hi vọng có thể gặp mặt ta trước, thậm chí muốn ta cùng đi bàn bạc hợp đồng chuyển thể với công ty Thẩm Án. Nhờ sự tin tưởng tuyệt đối ngay từ lúc đầu Lộc Ha Ha dành cho ta cộng thêm sau này tiếp xúc nhiều, dần dần ta đã xem Lộc Ha Ha là bạn, tất nhiên sẽ không từ chối yêu cầu như vậy. May mắn Lộc Ha Ha hẹn gặp vào tháng ba, bằng không chờ mấy tháng nữa bụng ta to ra, ai hẹn ta cũng không đi! Tính ra bạn Lộc Ha Ha cực kỳ may mắn luôn, đúng không?! Ha ha!

Đến tháng ba, bụng của ta chưa biến đổi gì mấy, mặc đồ rộng rãi một chút là không lo bị ai nghi ngờ. Hôm đi gặp Lộc Ha Ha, ta mặc sơ mi bên trong, bên ngoài tròng thêm một chiếc áo len cổ tròn, kết hợp với quần jean. Soi gương, cảm giác mình vẫn đẹp trai ngời ngời như trước, hoàn toàn không nhìn ra là đang mang thai. An An không yên tâm, tự mình đưa ta tới chỗ hẹn, nhìn ta bước vào quán cà phê rồi, mới quay đầu xe chạy đi.

Lúc Lộc Ha Ha nhìn thấy ta, đã cho là ta đi nhầm bàn, sau nghe ta gọi ‘Lộc Ha Ha’ mới kinh ngạc hỏi, “Hồ Súp Cay đại đại?” Ta cười gật đầu, ngồi xuống ghế đối diện. Lộc Ha Ha lắp bắp nói, “Lúc ký hợp đồng, thấy cậu viết tên tiếng Anh, cứ ngỡ cậu là người Anh gốc Hoa... Không ngờ cậu tới mức này, còn trẻ hơn cả tôi nữa! Nếu biết sớm thì tôi đã không hẹn cậu gặp mặt rồi!”

Ta giả bộ đứng dậy, nói, “Vậy tôi về đây!”

Lộc Ha Ha cười hì hì, nói, “Cậu mau ngồi xuống đi! Fan của cậu mà biết cậu đẹp trai thế này, chắc chắn sẽ hưng phấn chết mất!”

“Vì không để fan hưng phấn chết, tôi ẩn núp khổ lắm chứ có sướng gì đâu! Ha Ha cũng rất xinh đẹp, luôn miệng nói mình mập thì ra là gạt người!”

“Để chuẩn bị cho cuộc gặp mặt này, trước khi tới mấy tháng tôi đã điên cuồng tập thể dục mới thoát khỏi thân hình mập mạp đấy chứ! Ở nhà lôi thôi không sao, ra ngoài, phải giữ thể diện cho các fan chứ! Vào thời điểm quan trọng, không thể như xe bị tuột xích được!”

Lộc Ha Ha bây giờ đã không còn là một tác giả nho nhỏ chỉ có mấy ngàn fan nữa. divkujễn.đànl/lê"qbjkuý/đbkôn Trước khi bắt đầu đăng truyện ‘Cuộc sống sau khi trở thành Lông Vàng’ ta đã chú thích rõ tác giả của nguyên tác là Lộc Ha Ha của trang tiểu thuyết Tấn Giang, nhờ đó mấy bộ tiểu thuyết viết lúc trước của Lộc Ha Ha cũng được chú ý tới, nhà xuất bản bắt kịp xu thế lập tức cho xuất bản thành sách. Lộc Ha Ha ngày càng được nhiều người biết đến hơn, lượng fan trên weibo sớm vượt qua mười ngàn. Đoán chừng chờ cái tin ký hợp đồng chuyển thể thành phim với công ty Thẩm Án được loan ra, cộng thêm tháng tư ra sách ‘Cuộc sống sau khi trở thành Lông Vàng’ và tháng năm ta kết thúc đăng truyện, có lẽ lượng fan của Lộc Ha Ha sẽ vượt qua bảy chữ số.

“Mặc dù không thể đăng ảnh chụp chung lên weibo, nhưng phát một tin nói tôi đang đi ăn với cậu, cũng đủ khiến cả đám người hâm một tới chết rồi, ha ha ha! Tuyệt đối đừng cản tôi!” Lộc Ha Ha càng nói càng hưng phấn, nhanh chóng soạn tin, sau đó hỏi ta, “Đăng một tấm cậu làm động tác tay như trong truyện được không?”

Ta không nỡ làm Lộc Ha Ha mất hứng, bất đắc dĩ đồng ý, làm động tác tay đã từng vẽ trong truyện đặt trước ngực cho Lộc Ha Ha chụp. 

Lộc Ha Ha kích động đăng tin: Trời trong nắng ấm. Gặp mặt Hồ Súp Cay đại đại. Sẽ không bị fan của đại đại quần ẩu chứ?! Ha ha ha!

Sau đó, bọn ta vừa uống trà vừa bàn về hợp đồng, cuối cùng hẹn thời gian chính xác cùng đi tới công ty của Thẩm Án.

Trên đường về, ta vừa đăng nhập vào weibo, lập tức nhận được một mớ thông báo có tin mới, đọc lướt qua bình luận của các fan, sém chút phun một búng máu tươi ngay trên xe.

‘Z thổ hào! Trai nhà ngài lén đi gặp người khác kìa, mau tới vác về đi!’

‘Hâm mộ Lộc đại đại *gầm rú*’

‘Chỉ cần cái hình tay này, ta có thể tự vui cả năm!’

‘Z thổ hào có phúc!’

‘Nói mau! Sao dám lén đi gặp người khác? *Rống to*’

‘Tại sao gần đây không thấy Z đại đại xuất hiện trả lời bình luận…’

‘Đã lâu không thấy Súp Cay đại đại và Z đại đại liếc mắt đưa tình tú ân ái. Không phải là đang cãi nhau đấy chứ? Nếu có thì mau làm lành nha!’

Ta xem đến mấy bình luận sau, nụ cười trên mặt dần biến mất, chống cằm nhìn ra cảnh vật hai bên đường. Gần đây hình như An An càng ngày càng bận, có lúc nửa đêm giật mình tỉnh giấc, không thấy An An bên cạnh, ta rón rén đi tìm, thấy đèn trong phòng sách đang sáng…

Bởi vì xung quanh ta chỉ có một mình Thi Viên hiểu rõ việc mang thai, có gì không biết ta đều hỏi Thi Viên. Thi Viên cũng luôn nhiệt tình trả lời, dần dần bọn ta ngày càng thân hơn.

Tháng tư, bụng ta bắt đầu nhô lên, không thể nói rõ là vui hay buồn, có lẽ là mỗi thứ một nữa, tóm lại tâm tình rất phức tạp.

Mặc dù chưa đăng xong truyện ‘Cuộc sống sau khi trở thành Lông Vàng’ nhưng ta đã sớm giao hết bản thảo cho nhà xuất bản. diên/x/đa/n/l e/auts/quý.đôn Biên tập phụ trách thuyết phục ta ký bán đứt luôn, còn bày tỏ nhà xuất bản rất muốn ta có những hoạt động kiểu như họp fan hoặc tổ chức buổi ký tặng này nọ, như vậy lượng tiêu thụ sẽ tăng lên. Nếu ta chỉ là một người bình thường, có lẽ sẽ suy xét tới đề nghị của biên tập, nhưng thân phận của ta đặc biệt, thể chất cũng không giống người thường, dĩ nhiên phải giữ bí mật hết sức có thể, cho nên đã nhiều lần từ chối đề nghị của biên tập.

Tháng năm, thời tiết nóng dần lên. 

Ta tỉnh lại trong vòng tay An An, cho rằng còn sớm, muốn đi vệ sinh nhưng sợ đánh thức An An, bèn lặng lẽ xê dịch thân thể, không ngờ vẫn khiến An An tỉnh giấc.

“Đói không?”

“Xin lỗi, làm cậu thức hả? Tôi muốn đi vệ sinh.”

An An đáp, “Đã dậy từ hồi sáu giờ rồi.”

“Hả? Vậy bây giờ là mấy giờ?”

“Mười giờ hai mươi.”

Ta hoảng hốt, không còn tâm tư đi vệ sinh nữa, vội giục An An, “Cậu quên hả? Hôm nay mới thứ tư thôi!”

An An cười khẽ một tiếng, “Cậu cho rằng tôi vội tới chân không chạm đất hơn hai tháng là để làm gì? Còn không phải là vì để có thể ở bên cậu suốt mấy tháng tới sao?”

Ta sững người, nháy mắt mấy cái hỏi lại, “Hả? Hai tháng nay cậu vội tới mức không có thời gian ngủ là vì muốn dành thời gian ở bên tôi suốt mấy tháng tới?”

“Bằng không cậu cho là vì cái gì?”

Buồn phiền tích tụ trong lòng ta hai tháng qua lập tức tan biến theo mây khói, bỗng nhiên thấy cực kỳ cảm động, nhưng vẫn oán trách, “Tôi cứ ngỡ ngoài miệng cậu đồng ý, trong lòng lại phản đối nên mới cố ý làm bộ bận rộn, không thèm quan tâm tôi.”

“Tôi không quan tâm cậu lúc nào?”

“Cậu bận tới mức không rảnh để ý tới tôi…”

An An xoa xoa đầu ta, thở dài, “Cậu kiên trì muốn thử, tôi cũng đã nói chuyện với bác sĩ biết đoạn thời gian này không có gì nguy hiểm nên đồng ý với cậu, sao lại giận dỗi vì việc này được?” 

“Khi nào cậu đi làm lại?”

“Tạm thời chưa quyết định, xong chuyện của cậu đã rồi mới tính tiếp.”

Ta choáng váng, “Xong chuyện của tôi phải tới tận tháng mười lận đó!” Tập đoàn lớn thế kia, tổng giám đốc không đi làm suốt năm tháng, được không vậy?! Tự thấy hổ thẹn!

An An trầm mặc một hồi, nói, “Mong được như lời cậu nói, tới tháng mười… Chuyện của công ty cậu không cần bận tâm, lo chú ý giữ gìn sức khỏe của mình là được. Cậu khỏe mạnh chính là hồi báo tốt nhất cho tôi.”

“Ừ!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.