Đêm nhạc này là buổi diễn tấu cá nhân của nghệ sĩ violin nổi tiếng khắp Trung Quốc, Phương Trí. Vé của buổi biểu diễn vô cùng hút hàng, bởi vì Phương Trí là người vừa có tài vừa có sắc, hơn nữa đây là buổi diễn đầu tiên sau khi anh ta nhận chức nhạc trưởng dàn nhạc. An An muốn dẫn ta theo, bèn mua lại bốn phiếu liên tiếp nhau, đúng, là bốn phiếu, lý do là An An còn mời cả Trình Duy. Hai tờ phiếu trước ta thấy lãng phí quá, bèn đăng lên mạng rao bán.
Nhằm gia tăng độ tin cậy, bọn ta đã bắt đầu diễn từ lúc gặp Trình Duy để cùng đi ăn tối trước khi tới buổi biểu diễn.
Trình Duy đang chờ trước cổng nhà hàng, thấy An An nắm tay ta đi tới, bèn quan sát bọn ta một lượt, sau đó tầm mắt như dính vào hai bàn tay đang giao nhau của bọn ta, “Mặc dù ở nước ta luật hôn nhân đã giống với quốc tế, nhưng hai đứa như vậy cũng quá lộ liễu rồi! Không biết anh là hội viên dài hạn của Hội Độc Thân sao?”
Ta được nước nâng tay An An lên, lắc lắc trước mặt Trình Duy.
“Được rồi, được rồi, đừng kích thích kẻ độc thân! Đang mùa hè, nắm riết không thấy nóng hả?”
Nghe vậy, bỗng nhiên ta thấy nóng thật, đang định buông tay ra, An An đột nhiên nhìn ta một cái, rồi siết chặt hơn. Ta nhìn theo tầm mắt An An về phía bên trái, thì ra là Trang Minh tới, bèn nhanh chóng dựa sát vào người An An, tỏ vẻ vô cùng thân mật.
Trình Duy chào Trang Minh, “Không nhờ Trang Cận nói anh cũng không biết cậu qua, sao không hú anh một tiếng?”
Trang Minh bước nhanh lại, vỗ vai Trình Duy nói, “Anh là người bận rộn, sao em dám vô cớ quấy rầy anh?”
“Nghe cậu nói kìa…”
Trang Minh nhìn về phía ta, tầm mắt dừng ở chỗ hai bàn tay đang nắm chặt của ta và An An một lúc, rồi ngẩng đầu lên cười hỏi, “Cậu này là?”
Trình Duy nháy mắt với Trang Minh, “Còn có thể là ai?! Người yêu của Trang Cận đó! Cậu cũng mau kiếm người yêu đi!”
Trang Minh thản nhiên gật đầu chào ta, rồi chế nhạo Trình Duy, “Trong đây anh mới là người lớn tuổi nhất, anh không gấp thì em gấp cái gì? Trang Cận đúng là quá thần tốc, hồi tết em qua cậu ta vẫn độc thân, chớp mắt đã có người yêu, thúc ngựa cũng đuổi không kịp rồi!” sau đó quay sang hỏi, “Bài tập thầy Chiêm Mỗ Tư giao cậu làm tới đâu rồi?”
Ta thầm than Trang Minh quả là giỏi trấn định, sợ anh ta nhìn ra sơ hở vội tập trung tinh thần cười đáp, “Cũng sắp xong rồi! Cậu Mỗ Tư cứ khen anh mãi, nói anh có tài năng trời phú, bảo em phải học tập anh nhiều hơn.” Thật ra, đúng là cậu Hữu Tự có kêu ta tham khảo tác phẩm của Trang Minh học tập kiến thức cơ bản, nhưng không tới mức khen anh ta mãi. diễb.ln.đàn.lê,quýnln;đôn Bởi vì cậu Hữu Tự cảm thấy tác phẩm của Trang Minh có hơi hướng kinh tế quá nặng, mất đi phần nhiệt huyết thuần túy của một người họa sĩ, dù vậy không thể phủ nhận Trang Minh quả là có tài năng trời phú không thể khinh thường.
Trình Duy không ngờ ta và Trang Minh biết nhau, chờ mọi người ngồi vào bàn rồi, lập tức hỏi, “Hai cậu quen nhau hồi nào vậy?”
Trang Minh cười nói, “Thật ra bọn em đã gặp một lần ở nhà Trang Cận từ lâu, chẳng qua lúc đó hai người vẫn chưa xác định quan hệ… Thầy Chiêm Mỗ Tư dạy em là cậu của Giang Tư, nên có duyên gặp lại, không ngờ bây giờ Giang Tư đã thành người yêu của Trang Cận, càng không ngờ Trang Cận lại có người yêu trẻ dữ vậy!” Trang Minh nhấn rất mạnh, rất rõ chữ ‘trẻ’.
Trình Duy cảm thán, “Đúng là khéo thật!”
Ta tỏ vẻ ngạc nhiên, nói, “Em đã mười chín rồi, tính tuổi mụ là hai mươi, trông mặt trẻ thôi chứ thật ra lớn hơn anh tưởng đó!”
Lúc này đồ ăn được bưng lên. Không chờ ta ra tay, An An đã cắt xong một phần bò bít tết đẩy qua cho ta. “Anh cắt rồi, em ăn phần của anh đi.” Sau đó bưng dĩa bít tết còn nguyên trước mặt ta đi, biểu hiện vô cùng tinh tế sự quan tâm dịu dàng tỉ mỉ không chê vào đâu được.
Trình Duy như thấy quỷ, khóe miệng co quắp mấy cái, rốt cuộc vẫn không nói gì, hóa bi phẫn thành ăn uống. Trang Minh thì khẽ cười nhìn ta. Ta phối hợp lộ ra nụ cười ngượng ngùng, bắt đầu hưởng thụ sự phục vụ của An An. Hẳn là Trang Minh đang tức lắm đây! Thiện tai thiện tai!
“Món này ngon quá! Cậu nếm thử đi!” Gặp được đồ ăn ngon ta lập tức lộ ra thói quen có thứ tốt là lập tức muốn chia sẻ với bạn, trực tiếp xiên một miếng thịt bò ngoài chín trong sống đưa tới ngay miệng An An. Cậu ta thản nhiên há mồm, ăn luôn. Bọn ta phối hợp vô cùng nhịp nhàng, đến mức ta phải thầm cảm thán kỹ năng diễn xuất An An quá hoàn hảo, không đi làm diễn viên thật là uổng!
Đoán chừng lúc này Trang Minh đã tức đến lộn ruột.
Lúc nghe nhạc, Trang Minh rất yên tĩnh, Trình Duy hỏi thì đáp, nhưng trông không có chút phấn khời nào. Tình huống này được ta diễn giải là: miễn cưỡng cười vui.
Giữa chừng, ta nghe thấy Trang Minh hỏi Trình Duy, “Anh biết hai người họ đã bên nhau từ lúc nào không? Có vẻ tình cảm rất tốt, hiếm khi thấy Trang Cận quan tâm săn sóc như vậy.”
Trình Duy đáp, “Chắc cũng lâu rồi, trước hai đứa nó ở chung, sau cậu bé kia mới đi thuê phòng. Còn cụ thể là bao lâu thì cậu phải hỏi Trang Cận thôi!”
Trang Minh cười cười, không hỏi gì thêm.
Lúc về, bởi vì ngược đường, Trình Duy lái xe đi một mình, còn Trang Minh đi nhờ xe ta và An An.
Đến nơi, Trang Minh bước xuống chờ An An.
An An mở cửa sổ xe, nói với Trang Minh, “Em có ít đồ để bên Giang Tư phải qua lấy, anh cứ lên trước đi.”
Trang Minh sững người trong chốc lát, sau đó trấn định nói, “Ừ, vậy anh lên trước đây.”
An An chuyển đầu xe, lái về bãi đỗ ở khu C. Ta nghiêng đầu nhìn ra, thấy Trang Minh vẫn đứng bất động, ngay lúc xe sắp quẹo, anh ta bỗng dùng tay ôm ngực, dường như cực kỳ đau đớn, rồi ngã lăn xuống đất.
“An An, dừng xe! Trang Minh té xỉu!”
Bọn ta bộ chạy về phía Trang Minh. Ta hỏi An An, “Trang Minh không có bệnh tim chứ?” Nếu có bệnh tim, bọn ta còn kích thích như vậy thì thật sự là thất đức.
An An đáp, “Nếu Trang Minh có bệnh tim, tôi dám kêu cậu đóng kịch với tôi sao?”
Nghe vậy, ta thở phào một hơi.
Bọn ta một phải một trái nâng Trang Minh lên. “Trang Minh, anh sao vậy?” An An lay lay Trang Minh.
Trang Minh chậm rãi mở mắt ra, nhìn An An, nói, “Có thể là do thức đêm vẽ tranh nhiều nên người mệt mỏi, không sao rồi, anh có thể tự đi được.” dứt lời thoát khỏi tay của ta và An An, tự mình đứng lên, nhưng người cứ lảo đảo, chân run run giống như sắp ngã xuống tới nơi.
Ta thấy vậy lập tức nói, “An An, chúng ta đỡ anh ấy lên đi!” Mặc kệ Trang Minh có phải đang giả bộ nhu nhược hay không cũng không thể để anh ta có cơ hội ở một mình với An An, hừ! Anh đã không có bệnh tim thì tôi sẽ thỏa sức mà diễn!
“Cám ơn hai cậu!”
Lên tới nhà, Trang Minh bỗng nói với ta, “Cậu đi lấy hòm thuốc giùm tôi được không?”
An An không đợi ta trả lời đã đứng lên, “Đây là nhà em, đồ nào để ở đâu em biết rõ nhất, để em đi lấy.” Trang Minh cười cười không lên tiếng, xem như ngầm đồng ý.
An An vừa đi, Trang Minh lập tức hỏi, “Cậu và Trang Cận bên nhau từ lúc nào?”
Ta đáp, “Trước khi chúng ta gặp lần đầu tiên ở đây.”
Trang Minh siết nắm tay, rũ mắt xuống, lẩm bẩm, “Đã hơn nửa năm… Vậy mà lúc đó tôi không nhận ra… Đáng lẽ tôi phải nghi ngờ từ sớm mới đúng, ánh mắt Trang Cận nhìn cậu thật sự khác hẳn người khác, tôi lại cho rằng chỉ là ảo giác…”
Không thể không nói Trang Minh đúng là có trí tưởng tưởng vô địch, cái gì ‘nhìn cậu khác hẳn người khác’?! Ta biết An An lâu như vậy, từ đầu tới giờ chưa từng thấy cậu ta thay đổi ánh nhìn gì cả. dnliễn.đànnlk/lê"quý"nlkđôn Lòng thầm cười trộm, nhưng ngoài mặt ta vẫn ra vẻ ngu ngốc như đang đắm chìm trong tình yêu cuồng nhiệt, cười hì hì, “Anh khoa trương quá! Anh ấy không giỏi biểu đạt nên em phải chủ động hết! Là em thích trước nên dốc sức theo đuổi, lúc đầu anh ấy cũng không vừa mắt em, nhưng em cứ quấn chặt rồi la lối khóc lóc om sòm các kiểu mới đả động được ha ha! Anh đã khá hơn chưa, uống chút nước đi!”
Trang Minh nói, “Hôm nay cảm ơn cậu rất nhiều. Nghe Trang Cận nói là nhờ cậu mới phát hiện tôi bị ngã, hôm nào phải mời cậu ăn một bữa để cám ơn mới được.”
Ta đang định từ chối thì An An đi tới, lấy mấy viên thuốc an thần bổ khí huyết ra đưa cho Trang Minh. Ta phối hợp đưa ly nước qua. Trang Minh uống thuốc xong, tỏ vẻ muốn nghỉ ngơi, “Anh đỡ nhiều rồi, hai đứa về ngủ đi.”
“Phiền gì đâu, anh khách sáo quá. Nếu bác biết anh té xỉu lại không có ai chăm sóc chắc chắn sẽ trách em cho coi.” An An ngừng một chút rồi nói tiếp, “Hôm nay bọn em sẽ ngủ ở đây, có chuyện gì cứ kêu bọn em.”
“Không cần đâu! Chẳng phải cậu nói muốn đi lấy đồ gì đó sao?”
“Đồ sáng sớm mai đi lấy cũng được.”
“Làm phiền hai cậu quá… Hay là Giang Tư cứ về nhà nghỉ ngơi đi, ở đây lo lắng ngủ cũng không ngon được.”
Ta lập tức nói, “Không sao đâu! Dù sao em cũng rảnh mà!” Muốn đuổi ta đi?! Hừ, tuyệt đối không thể để anh ta có cơ hội ở riêng với An An!
Rốt cuộc ta vẫn ngủ lại, tất nhiên là trong phòng của An An.
Vừa vào phòng, ta lập tức nằm vật xuống giường như cái xác. Bỗng nhiên ta nghe có tiếng bước chân, lập tức phất tay với An An, ra hiệu ngoài cửa có người.
Xem ra Trang Minh không tin bọn ta là người yêu. Đã đóng thì phải đóng cho trọn, ta bèn hỏi An An, “Anh ngủ bên kia à?”
An An phối hợp đáp, “Anh ngủ bên nào cũng được, em chọn đi, anh đi tắm trước đây.”
“Tắm chung đi!”
“Hôm nay em mệt cả ngày rồi…”
Ta giả bộ nói với giọng mất mát, “Được rồi. Vậy thì để hôm khác…”
An An hỏi, “Chẳng lẽ bình thường em nhìn chưa đủ sao?” dứt lời đi mở tủ lấy áo ngủ, ném cho ta một bộ, sau đó cầm bộ của mình bước vào phòng tắm.
Ta muốn cười lại không dám cười, đuổi theo An An nói, “Tắm chung đi! Em hứa chỉ tắm thôi không làm gì khác hết!”
An An đáp lại bằng cái giọng ‘thật hết cách với em’, “Anh tin em được không?” dứt lời, kéo ta vào phòng tắm, đóng cửa lại, xả nước.
Ta thở phào một hơi, tựa vào bồn rửa tay nói nhỏ, “Thật là khó lừa!”
“Cậu cho rằng ai cũng ngốc giống cậu sao?” An An vô tình giễu cợt.
Ta liếc mắt khinh thường, hỏi, “Chúng ta phải làm gì tiếp?”
“Cậu muốn làm gì thì làm còn tôi muốn tắm.” Nói xong, An An cởi phăng áo cái sơ mi đã gỡ hết nút ra, sau đó là tới quần lớn, quần nhỏ...
Ta trợn tròn mắt nhìn An An, “…” ý gì đây?!