<tbody></tbody>Tối, Nhị Nhị tỉnh lại, Tiểu Cửu quyết định tạm thời chưa nói cho Nhị Nhị biết sự thật, để Nhị Nhị yên lòng, trước khi Nhị Nhị tỉnh đã biến về hình chó lại.
Nhị Nhị thấy Tiểu Cửu không chút sứt mẻ đứng trước mặt, nước mắt lập tức tràn mi, lẩm bẩm, “Chị không nằm mơ chứ…. Không phải hắn ta đã giết em rồi sao?”
Ta vội quơ quơ tay thu hút sự chú ý của Nhị Nhị, sợ Nhị Nhị cho rằng đang mơ lại muốn tự sát một lần nữa. Tiểu Cửu đặt hai chân trước lên giường, bẹp đầu xuống nhìn Nhị Nhị.
“Đây là chó của chị đúng không? Chị ngủ lâu như vậy nó vẫn luôn ở bên cạnh bảo vệ chị đó!”
Nhị Nhị yên lặng nhìn Tiểu Cửu một lúc lâu, sau đó run rẩy vươn tay sờ đầu Tiểu Cửu, khi chạm vào Tiểu Cửu, phát hiện là thực thể, vội bật dậy ôm lấy Tiểu Cửu, “Tiểu Cửu…. Tiểu Cửu! Chị cứ nghĩ là em không cần chị nữa!” Nhị Nhị đã cố nén đau đớn trong lòng bấy lâu, nay thấy người thân nhất lập tức bùng nổ, từ khóc không thành tiếng biến thành gào khóc, khóc đến người ta thấy đau lòng, chua xót.
Cũng may, tất cả đều đã qua.
Rốt cuộc khổ tận cam lai, có thể bắt đầu lại một lần nữa.
Nhị Nhị thấy Tiểu Cửu đã trở lại bên cạnh mình, lại dấy lên hi vọng với cuộc sống, mượn di động của ta gọi bạn tới. Nhị Nhị lấy tiền từ bạn trả lại tiền tạm ứng viện phí cho ta. Ta cũng không từ chối. dn;iễn.đàn/lnlê,qunlý,đônln Bạn Nhị Nhị hỏi đã xảy ra chuyện gì, Nhị Nhị chỉ trả lời qua loa là hạ đường huyết nên ngất xỉu, không hề đề cập đến việc tự sát, coi như đã cho qua việc này. Bàn tay Nhị Nhị vẫn luôn khoát lên lưng Tiểu Cửu vuốt vuốt, khóe miệng khẽ cong, mặc dù khuôn mặt còn tái nhợt, vẫn không giấu được vẻ xinh đẹp vốn có.
Lúc ta về đến nhà, vẫn chưa thấy An An. Ta bắt đầu vo gạo rửa rau nấu bữa tối. An An không gởi tin nhắn báo, có nghĩa là đêm nay sẽ về.
Lại qua mấy ngày, ta nhận được tin từ Tiểu Cửu. Hôm đó ta có để lại số điện thoại cho Tiểu Cửu, nói có gì cần cứ gọi, không có gì cần cũng gọi để tám, ha ha.
Tiểu Cửu nói đã kể chuyện của mình cho Nhị Nhị nghe. Ta không hỏi cụ thể, nhưng nghe giọng Tiểu Cửu, đoán hẳn là kết quả không tệ. Cuối cùng Tiểu Cửu thở dài nói, “Dạo qua Quỷ môn quan một lần, Nhị Nhị đột nhiên trở nên không sợ trời không sợ đất hẳn, nghe tôi nói xong, cô ấy tiếp nhận một cách rất bình tĩnh, không biết như vậy là tốt hay xấu đây.”
Ta an ủi Tiểu Cửu, “Có lẽ là chết còn không sợ thì sợ cái gì nữa! Huống chi hai người làm bạn đã nhiều năm, dù anh không gọi điện báo tôi cũng có thể đoán được, Nhị Nhị sẽ tiếp nhận thôi…. Sau này anh hãy ở bên cạnh Nhị Nhị nhiều một chút, để cô ấy biết thế giới này không chỉ có một màu xám âm trầm, vẫn có màu xanh tươi sáng. Tôi tin g anh có thể khiến cô ấy mau chóng tươi tỉnh trở lại!”
Tiểu Cửu ừ một tiếng.
Ta ở nhà làm việc nhà, cảm thấy quá nhàm chán, bèn mua trên mạng một phần mềm về để vẽ tranh, xem như giết thời gian sau khi dọn dẹp nhà cửa xong. Đời trước, lúc học cấp hai, ta cũng có học vẽ mấy năm, mặc dù sau này làm về thiết kế, không dính nhiều lắm đến vẽ, nhưng vẫn luôn giữ sở thích này. Bình thường dù công việc bận rộn đến đâu, cũng sẽ vẽ một ít truyện hài ngắn đăng lên mạng. Tôi sẽ không nói cho mấy người biết tôi kiên trì đăng mấy năm truyện vui, đã thu được mấy vạn fan đâu!
Ta là người đã chết một lần, vốn muốn tạo tài khoản Weibo mới xem như bắt đầu lại từ đầu, nhưng nghĩ lại, fan không biết ta là ai, đồng nghiệp cũng không ai biết ta có tài khoản này. Dù có dùng lại cũng không bị nghi ngờ.
Ta quyết định đăng nhập vào tài khoản Weibo đã tích bụi từ lâu kia. Không ngờ hơn một năm không lên, vẫn có rất nhiều người gởi tin nhắn riêng hỏi thăm. Hơi hơi cảm động.
Sau một năm mất tăm, ta lại đăng bài.
Vẫn còn sống trên đời, cả nhà chớ lo.
Đăng tin, trả lời bình luận của một số fan xong, ta tắt trang, bắt đầu cài đặt phần mềm vẽ tiếp. Phần mềm này trị giá mấy ngàn tệ, khác cái ta dùng hồi trước. Cái hồi trước mắc quá giờ mua không nổi, về sau góp tiền mua lại vậy. Cũng không phải chưa từng dùng qua cái mấy trăm tệ, cái này xem như cũng ngon rồi.
Ta tiện tay vẽ một nhân vật, chỉ chốc lát sau đã dần thích ứng, mặc dù vẫn còn chút ngượng tay. Trừ thỉnh thoáng nhấn sai thanh công cụ do có một ít công cụ bởi vì phần mềm nâng cấp nên đã thay đổi vị trí, các thao tác khác vẫn rất thuận tay. Ta tin chỉ cần kiên trì mấy ngày là có thể khôi phục tốc độ như trước thôi. Ta vẽ xong mới phát hiện là đã vẽ một bên mặt của An An, lông mi đậm, hốc mắt sâu, mày kiếm khẽ nhếch, sống mũi cao thẳng, môi mỏng hơi mím.
Ta nhìn An An trong tranh, bỗng phát hiện thật sự An An rất đẹp trai. Chẳng lẽ bình thường ta tự động bỏ qua không nhìn nên không biết? Ta đột nhiên nhớ ra một tật xấu ở kiếp trước của mình: đẹp trai hơn ta, ta không đếm xỉa tới.
Hừ hừ, ai bảo cậu đẹp trai hơn tôi làm chi! Ta tức giận vẽ thêm mấy cái nốt ruồi cực lớn trên mặt An An, sau đó bấm nút lưu. Vô tình quên mất đây là máy tính của An An.
Ta bắt đầu khôi phục tốc độ một tuần phát một bài. Người thích cũng càng ngày càng nhiều. din;l;ễn.đàn/"lêm;,quý"đ;môn Lúc trước, mỗi khi ta đăng bài, lượt xem khoảng trên dưới bốn trăm, bình luận hai đến ba trăm, có thể do lần này biến mất quá lâu, người hâm mộ có hơi kích động, lượt xem lập tức tăng đến sáu bảy trăm, có lúc thậm chí đạt tới một ngàn, hai ngàn. Dĩ nhiên cũng có khả năng là khả năng tưởng tượng của ta đã tăng hơn trước nhiều, nên người thích cũng nhiều hơn.
Gần đây ta vẽ truyện cười với nội dung là mấy đoạn đối thoại giữa ta và bạn Sói. Câu chuyện tửng tửng hài hài, bình thường thể loại này sẽ không chú ý lắm đến những chi tiết nhỏ, chỉ vài nét bút phác họa thêm chút màu sắc là được.
Ta từng cho rằng lượt chia sẻ hơn hai ngàn đã là đỉnh cao trong sự nghiệp vẽ truyện hài của mình, không ngờ nhờ một diễn viên nổi tiếng có lượng fan hơn một triệu bấm chia sẻ, mấy người nổi tiếng khác kết bạn với người này cũng bắt đầu bấm chia sẻ theo, sau bảy tám tiếng, bài đăng của ta đã thêm lượt chia sẻ từ ba ngàn lên tới mười ngàn. Số người thích cũng ngày càng tăng với tốc độ chóng mặt.
Ta chỉ là một tên tiểu tốt yên lặng vẽ tranh hài trong cái vòng nhỏ hẹp của mình, đột nhiên bị chiếu sáng như vậy thật là không thích ứng. Ai biết, điều khoa trương hơn vẫn còn nữa. Hôm sau, ta đăng nhập Weibo, phát hiện số người thích từ năm mươi ngàn lập tức ào ào đạt tới một trăm năm mươi ngàn, sợ suýt té ghế. Đã xảy ra chuyện gì? Tối qua lúc ta đăng xuất cũng đã trễ rồi, chỉ trong một đêm đã tăng chóng mặt như vậy, không phải là có người giúp ta đấy chứ?! Ai vậy? Mau đứng ra! Thích làm gì, để tôi cho cậu tài khoản, cậu trực tiếp chuyển tiền biểu đạt tình yêu với tôi đi!
Sau ta mới biết là nhờ nam diễn viên đang nổi kia thích Weibo của ta, nên Weibo của ta được nhiều người biết hơn, lượt thích mới tăng chóng mặt như vậy.
Ta bấm vào Weibo của nam diễn viên kia, thấy quen quen, chắc là đã từng đóng phim truyền hình. Ta phát hiện mỗi bài đăng của người này đều có lượt chia sẻ và bình luận ít nhất là ba mươi ngàn trở lên. Đối lập như vậy khiến ta nghĩ trong một đêm được hai chục ngàn lượt thích cũng không có gì là ghê gớm. Hơn nữa ta chỉ có mỗi bài đó, còn người này là bài đăng nào cũng được như vậy.
Có vẻ phạm vi hài hước của ta và nam diễn viên này khá hợp nhau. Ta bắt đầu có thiện cảm với vị diễn viên tinh mắt này, định là làm việc nhà xong sẽ tìm phim người này từng đóng xem ủng hộ. Ta cũng sẽ viết một bài khen xem như đáp lễ, mặc dù bài khen của ta có lẽ người ta cũng chẳng quan tâm.