[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt

Quyển 9 - Long Phượng điếm-Chương 547 : Một mình bi thương · không biết ai đấu Chân




"Các ngươi sao thế?"

Cửa chính biệt viện Lạc gia, ta đang lý luận với thủ vệ.

"Người trong thành không có thân thích ở quê sao? Ta đến tìm người, vì sao không cho vào?"

Đương nhiên ta cũng muốn dùng khinh công lẻn vào, chuyện này vốn không khó. Nhưng vấn đề là ta dắt theo chó con...... Gia hỏa này chiếm diện tích bằng bốn người, để đâu cũng quá chói mắt. Mà nếu ta dẫn nó lặng lẽ vào biệt viện Lạc gia, vậy thì không gọi là lẻn vào.

Mẹ nó gọi là thiểu năng! !

Tóm lại, ta đành phải dùng thân phận nghệ nhân trên phố, thử dùng cái lưỡi dẻo quẹo tìm một điểm đột phá. Chỉ cần gặp Tra Bĩ, ta có thể tìm thấy Thẩm lão đại.

Cửa biệt viện có 12 thủ vệ, người cầm đầu chặn đường, không cho ta vào.

"Lão tiên sinh đừng khiến chúng ta khó xử. Tệ chủ thượng phân phó, khoảng thời gian này không chiêu đãi khách lạ."

Ta kiềm chế cảm giác kích động khó chịu.

"Vì sao là khách lạ? Chúng ta rất thân, khi bé còn cùng đi một cái tất. Cũng coi như khách quen."

"Cho dù là khách quen, nhưng ngài không nói tìm ai, chúng ta cũng không tiện thông báo."

Ta sờ cằm suy nghĩ hồi lâu.

"Ờ, ờ...... Hình như hắn tên là Tra Tiên."

Thủ vệ này lập tức đổi sắc, nổi lòng tôn kính với ta.

"Thất kính thất kính, thì ra là bằng hữu của Tra Tiên Nhân."

Đậu xanh...... Tra Bĩ bây giờ có thể diện như thế?

"Đúng đúng đúng, ta chính là bằng hữu của Tra Tiên Nhân."

Thủ vệ kia cười ha ha.

"Vậy tệ nhân cần gì phải nghi. Không phải là lũ lụt vào miếu long vương, người một nhà không nhận ra nhau sao?"

Ta cũng cười ha ha.

"Không sao. Huynh đài khách khí. Không biết quý tính của nhân huynh?"

"A ha ha ha, tại hạ họ Quy."

"Ha ha ha ha, thì ra là thế, chào Quy huynh."

......

Ai là người một nhà với ngươi! Họ Quy đừng có mà làm thân!

Ta sốt ruột muốn vào trong, nhưng lại bị ngăn cản.

"Sao? Còn muốn trả phí vào cửa à?"

"Đương nhiên không phải, ngài là bằng hữu của Tra tiên nhân, đương nhiên có thể vào. Nhưng, chúng ta phải soát người, hơn nữa —— Nhân huynh họ Quy đột nhiên nghiêm túc: "Người có thể vào, vũ khí phải để ngoài."

Ta giơ hai tay không: "Ta nào có vũ khí?"

"Ngươi, ngươi, ngươi!" Một tiểu tử canh cổng sắc mặt xanh trắng, không biết do tức nổ phổi hay là sợ quá cà lăm: "Con gấu chó này không tính à! ! Một ngoạm có thể ăn ba người! ! Cái này không phải hung khí thì cái gì!"

Ta và chó con nhìn nhau, đều vô cùng khó hiểu.

Rất không lễ phép! Người trẻ bây giờ làm sao vậy!

Chó con sao có thể là hung khí, cho dù không phải sủng vật, tối thiểu cũng là lương thực dự trữ! Đám trẻ con các ngươi chà đạp lương thực, có nghĩ đến cảm thụ của ta không!

"Nó có lực sát thương như thế, đương nhiên là hung khí!"

"Đây là ngụy biện, sao các ngươi cho Di Vong Ưu vào! Nó có lực sát thương hơn chưởng môn Côn Lôn?"

"Tóm lại mang con gấu chó này thì không được vào!"

Ngụ ý là muốn để chó con trong tầm mắt của bọn hắn. Nhưng lát nữa ta còn tìm Tra Bĩ rồi mang Thẩm lão đại đi.

Nói cách khác, sau khi liên lạc được Tra Bĩ, cứu Thẩm lão đại, còn phải trở lại dẫn chó con đi cùng...... Vì sao hôm nay ta dắt con gấu ra ngoài vậy?

Mẹ nó! Lão tử mặc kệ!

"Quên đi."

Ta thở dài.

Quy đội trưởng nói: "Lão ngài muốn về?"

"Không." Ta lắc đầu nhìn Quy đội trưởng: "Ta xông vào."

Dù sao hôm nay đeo mặt nạ da người, không ai quen biết, ta sợ cái gì?

Ta vung tay lên, hô: "Thả chó!"

Chó con gầm một tiếng nhào tới cửa chính.

(Ghi chú: Tuy với ta chó con là chó con, nhưng đứng thẳng lên cao cỡ hai người)

Bịch một tiếng, đầu gấu đập vào song cửa, cổng chính như đậu phụ, bị chó con đâm nát.

12 thủ vệ canh cổng ngã trái ngã phải, thân thủ của bọn hắn vốn không tệ, thế nhưng kém xa thần lực của chó con.

Ta thừa cơ nhảy lên, cưỡi trên lưng chó. Hình thể của nó rất lớn, cưỡi cực kỳ hợp.

Quy đội trưởng kêu lên: "Lão tiên sinh, người nhà mà! Sao ngươi......"

"Người nhà con mẹ mày!"

Một cước đạp gia hỏa này bay lên cây, chỉ phía trước, mục tiêu: Thẩm lão đại!

"Chó con nghe ta hiệu lệnh, chúng ta đi! !"

Bạo động bắt đầu như thế đó.

***************

Vẫn là biệt viện Lạc gia, dưới chân tường nào đó, có một đám người áo đen. Ban ngày ban mặt, nhóm người này áo đen che mặt, nhìn đã biết không phải loại tốt lành. Nhưng bây giờ võ nhân chính đạo ở lại trấn Tằm Hồ, có lẽ còn ít hơn những người này. Cộng thêm bọn hắn hành động khiêm tốn, không ai dám lên tiếng.

Người áo đen cầm đầu thì không che mặt, khiến áo đen cũng có vẻ quang minh chính đại. Hôm nay hắn đến để vạch mặt, đương nhiên không cần che giấu nữa.

Người này chính là nhị gia Lạc gia phụng lệnh A Bất Lặc Tư mà đến —— Lạc Diễm, hắn nhìn chằm chằm ngoài tường, thấp giọng nói.

"Phát tín hiệu chưa? Tư Đỉnh nói thế nào?"

Thuộc hạ bẩm báo: "Thiếu gia hắn, hắn......"

Lạc Diễm nhướn mày rậm, trầm giọng nói: "Thế nào?" Khí thế như lửa, khiến người ta khó mà chịu nổi.

Thuộc hạ không tự giác nghiêm giọng.

"Vâng! Tối hôm qua vẫn dùng bồ câu thông báo, thế nhưng thiếu gia không truyền tin về."

"Phế vật!"

Lạc Diễm phái con trai làm nội ứng ở biệt viện, phụ trách sưu tập tình báo về Lạc Tư Mệnh. Kế hoạch tiến công lần này cần hắn trợ giúp mới có thể biết rõ địa thế biệt viện và phân bố chiến lực, nhưng hắn bỗng dưng biến mất!

"Ta không tha cho hắn!"

Nhưng ông bố chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, phẫn nộ nghiến răng nghiến lợi này không biết, con trai của mình thật ra không lười biếng, mà do tối hôm qua bị thương đặc biệt nghiêm trọng, bây giờ còn đang tu dưỡng.

Cũng có người đưa ra ý kiến.

"Nhị gia, không bằng chúng ta trực tiếp tiến công, với nhân số của chúng ta, lại có nhị gia dẫn......"

Lạc Diễm hừ lạnh một tiếng.

"Ngươi biết cái gì? Kiếm phòng ngoại trừ Hàn Mai tứ kiếm, còn có hảo thủ phụ trách bảo vệ môn đình. Không nói gì khác, tổng quản kho bạc Kiếm phòng, bây giờ trông coi cửa trước của biệt viện này Linh Quy Bất Thắng —— Quy Bất Thắng. Hắn danh xưng Bất Thắng là do chuyên luyện phòng ngự, xưa nay không muốn vượt qua địch thủ, mà chỉ phòng thủ kéo dài thời gian, tìm kiếm cơ hội thắng cho phe mình.

Hắn có phòng kỹ rất mạnh, lão phu cũng không chắc đánh hạ trong trăm chiêu. Nếu bị hắn ngăn chặn, sẽ biến thành chúng ta bị giáp công. Ai dám mạo hiểm? Muốn qua cửa này, nhất định phải xuất kỳ bất ý, trong thời gian ngắn bắt lấy hắn."

Mọi người sớm đã nghe đại danh Linh Quy Bất Thắng, đều cảm thấy lo lắng......

***********

"Xông a! ! ! Như heo cuồng dã! ! Như chó lao vụt! !"

"Gừ gừ gừ gừ! ! !"

Ta quỷ rống, chó con cũng quỷ rống theo.

Chó con như trâu điên ăn hai cân huyết vịt, từ cửa chính bắt đầu lao một mạch.

Sân trước đột nhiên xuất hiện rất nhiều người trẻ tuổi cầm kiếm, võ công không tệ, chó con không thể đơn độc đối phó.

Ta yên lặng quăng ra Thiên Chu ti.

"Thủy Vương tuyến · Làn Sóng."

Thiên Chu ti tán loạn như làn sóng, kéo lệch mũi kiếm của bọn hắn. Người trẻ tuổi càng ngày càng nhiều, bị nhu kình của Thủy Vương tuyến trói lại, mũi kiếm không thể chỉ vào chỗ mình muốn, tu vi hơi kém thì đứng cũng không vững.

Chiêu này là tá lực đả lực, chân lực trên kiếm của bọn hắn cũng bị mượn dùng. Cho nên bọn hắn càng phản kháng, đứng càng vững, sẽ có càng nhiều lực lượng phản hồi đến đồng bạn. Hơn nữa, thời gian càng dài uy lực càng lớn. Dần dần ngày càng nhiều người đứng không vững.

Vào lúc này, chó con lùi lại lắc mông, chân sau tráng kiện bắt đầu vận sức. Các kiếm thủ trẻ phát hiện một sự thật đáng sợ —— con gấu chó này đang lấy đà! !

"Đừng! ! ! !"

Chó con gừ gừ một tiếng lao lên, đâm vào đám kiếm thủ bị Thủy Vương tuyến làm cho thân bất do kỷ......

************

Dưới chân tường.

Lạc Diễm còn chưa nói xong.

"Các ngươi cho rằng Quy Bất Thắng là nhân vật đỉnh tiêm? Hắn có giỏi phòng ngự hơn nữa, nếu vận dụng Viêm Hoàng, ta vẫn có thể đánh bại trong 30 chiêu. Thế nhưng vượt qua cổng chính, dựa theo lệ cũ sẽ gặp phải Tứ Quý kiếm trận. Kiếm trận này có cùng nguồn gốc với kiếm trận của Liên Hoa Ngẫu địa. Tuy uy lực thua xa, thế nhưng kiếm trận của Liên Hoa Ngẫu địa dùng để đối phó vô số anh hùng hào kiệt, nếu như đổi thành đối phó mấy người, uy lực có thể thấy.

Tứ Quý kiếm trận cần ít nhất 36 người. Chia làm chín tổ, mỗi tổ đều có xuân hạ thu đông biến đổi, hư thực tương sinh. Mỗi năm đều có xuân hạ thu đông, mỗi bốn kiếm là một năm, kiếm trận này lấy cực số là chín. Mỗi kiếm ra đều có đặc tính của tứ quý, các ngươi từng thấy Tứ Quý kiếm pháp, biết nó lợi hại thế nào. Một chiêu phải tiếp chín lần Tứ Quý kiếm pháp, thấy sao?"

Những đệ tử này phần nhiều đến từ Chú Luyện phòng. Võ công của Chú Luyện phòng và Kiếm phòng có rất nhiều chỗ không tương thông, nhưng Tứ Quý kiếm pháp thì đều quen thuộc. Tứ Quý kiếm pháp vốn đã cực kỳ khó chịu, trong kiếm trận còn phải đồng thời đối phó chín chiêu, làm sao bây giờ? Đám người áo đen nghe nói sự lợi hại của Tứ Quý kiếm trận, đều cảm thấy thống khổ.

Lạc Diễm bổ sung: "Cho nên gặp kiếm trận này, đừng tự loạn trận cước, cứ chạy trốn là được. Kiếm trận này cần liên kết đầu đuôi, kéo một sợi tóc động đến cả người. Nếu rơi vào trong trận, ngay cả ta cũng phải không chết không thôi. Các ngươi vào trận, không đến một chiêu đã có thể rơi đầu. Nhưng chỉ cần các ngươi biết chạy trốn, không đứng yên, không bị nhốt vào trong trận thì không đáng sợ. Đợi bọn hắn đuổi theo các ngươi, đương nhiên kiếm trận cũng tán. Đừng vọng tưởng đối diện, chỉ có đồ đần mới đấu trực diện với Tứ Quý kiếm trận."

Có một đệ tử hỏi: "Nhị gia, như vậy qua kiếm trận thì sao?"

Lạc Diễm nặng nề nói: "Nếu ngươi qua cả kiếm trận, thì đến lúc đối mặt nhị tổng quản của Kiếm phòng. Lộ nhị tổng quản Lộ Ngộ La, tạo nghệ kiếm pháp của hắn được công nhận là thứ hai Kiếm phòng. Theo ta thấy, vị trí thứ nhất thuộc về Lạc Tư Mệnh do hắn là thiếu chủ. Nếu không, Lộ Ngộ La chưa chắc đã t Ngoại trừ kiếm pháp Tư Mệnh Quân hắn không thể học, phần lớn kiếm pháp của Lạc Kiếm sơn trang, hắn đều như lòng bàn tay. Có thể xưng là kình địch lớn nhất trong trận này."

****************

Ta cưỡi chó con qua tiền sảnh, cầm một thanh kiếm.

Vừa rồi gặp phải một chuyện lạ.

Ta mới vào tiền sảnh thì có ông chú kêu to 'Ai đến' ! Ta xông quá nhanh giật nảy mình, phản xạ một bạt tai, hô: "Cút!"

Sau đó ông chú này phun máu đâm vào tường, tạo ra một con đường máu, chỉ có kiếm lẻ loi rơi xuống, ta nhanh tay tịch thu. Kiếm này không tệ.

Ta tiện tay vung lên, một đạo kiếm khí hung hãn chém ra, xuống đất thành ngấn.

Quả nhiên là kiếm tốt.

Phía trước lại có người chạy ra, ta dùng lực vung kiếm, lập tức quét sạch.

Đã rất lâu ta không làm cướp, thỉnh thoảng vận động thật là vui.

Ta dẫn chó con đông đâm tây phi, gặp phải người là ra kiếm khí, cười ha ha vô cùng tiêu sái, giống như hỗn thế ma vương.

Nhưng ta vừa chỉ huy vừa vận công tụ âm, trong sân không tìm thấy người có giọng như Thẩm lão đại. Nhưng không đại biểu nàng không ở đây. Nếu lão đại đang trong trạng thái không thể nói chuyện, như hôn mê hoặc là ngủ, khẳng định không thể nghe thấy. Cách lần trước gặp nhau lâu như thế, thể khí của nàng cũng có thể thay đổi.

Bỏ qua những thủ đoạn này, ta không còn biện pháp trực tiếp tìm thấy nàng.

Việc cấp bách là tìm Tra Bĩ.

**************

"Báo! Đã xác minh tình hình trong biệt viện!"

Lạc Tư Đỉnh vô cớ mất tích, Lạc Diễm không có kiên nhẫn chờ đợi, phái đệ tử có khinh công cao cường đi xem.

Lạc Diễm đến vì phụng lệnh A Bất Lặc Tư, không phải bản ý của hắn. Có suy nghĩ Tư Mệnh võ công cao cường, hộ vệ chu toàn, làm hắn không thể đắc thủ. Bởi vậy lên tinh thần đầu hàng cho thủ hạ, ngoài ra cũng khuếch đại địch nhân.

"Ừm, trong sân thế nào?"

Thám tử kia vui vẻ nói: "Địa thế cực tốt! Cổng chính nửa hủy, cửa nằm dưới đất. Quy Bất Thắng bay lên cây, Tứ Quý kiếm trận liểng xà liểng xiểng, Lộ Ngộ La phun máu đỏ tường. Ta thấy không cần phải ra tay, để mặc một lát cũng phá."

—— Biệt viện Lạc gia sớm bị càn quét sao!

Lạc Diễm quyết định rất nhanh, phải vào nhìn: "Còn không mau theo!"

Thế là đám người áo đen che mặt bay lượn qua tường, vào biệt viện Lạc gia.

Bởi vì Minh Phi Chân giải quyết tiền sảnh quá nhanh, người ở sân sau không kịp biết sân trước xảy ra chuyện gì.

Đến khi đám Lạc Diễm quy mô xâm phạm, leo tường mà vào, sân sau mới có người đi xem.

Kết quả là chạm mặt.

Thế là lúc này, Hàn Mai tứ kiếm báo cáo với Lạc Tư Mệnh.

"Thiếu chủ, có chuyện ngài đừng tức giận, kẻ cầm đầu những người áo đen kia...... Là nhị lão gia."

"Quả nhiên là nhị thúc! Thủ vệ của chúng ta đâu?"

"Tiền sảnh đã hủy sạch, kiếm trận và nhị tổng quản đều......"

Lạc Tư Mệnh không nhịn được hoảng sợ biến sắc: "Vô thanh vô tức đã công phá tiền sảnh? Ta mang nhiều tinh nhuệ như thế mà bị đánh bại hết. Vũ lực lợi hại đến mức nào vậy, nhị thúc quả nhiên quyết tâm muốn giết ta!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.