[Edit] Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 13 : Thư sinh kỳ quái.




Lúc này, vị thư sinh anh tuấn có mấy phần bản lãnh trong mắt phụ huynh đầu gấu nhỏ kia đang buộc lên tạp dề, rên lên điệu hát dân gian, bận rộn trong phòng bếp.

Cùng là hủ tiếu, cùng là nguyên liệu nấu ăn, Lý Dịch làm ra luôn luôn ngon hơn Tiểu Hoàn, đây là kết luận của Liễu Như Nghi sau khi so sánh.

Vốn chỉ là hai bữa ăn nhét đầy cái bao tử mỗi ngày, vậy mà cũng khiến người ta chờ mong, cháo loãng và bột mì phổ thông, dưới tay hắn, mỗi lần cũng có thể biến ra đa dạng, có đôi khi vẻn vẹn nhìn một cái hoặc là ngửi được mùi thơm, cũng làm người ta muốn ăn nhiều hơn.

Lý do ăn cơm rốt cuộc không chỉ là vì nhét đầy cái bao tử, dường như toàn bộ đời sống cũng biến thành mỹ hảo.

Mấy lần sau, rốt cuộc Liễu Như Nghi không nói những câu như “Quân tử tránh xa nhà bếp” nữa.

Có đôi khi nàng cũng sẽ hiếu kì, một người đọc sách vì sao lại thích việc bếp núc như vậy? Ở thời đại mọi loại đều hạ phẩm, duy có đọc sách là thanh cao này, thực sự là khó có thể tưởng tượng một người thư sinh lại có thể tự hạ thân phận đi làm một đầu bếp…

Tôn nghiêm người đọc sách của hắn đâu?

Liễu Như Nghi cũng gặp qua không ít người đọc sách, nói chung đều là cho nàng ấn tượng là một loại cậy tài khinh người, không hề nghi ngờ, vị tướng công này của mình không hề giống người đọc sách chính thống, nhưng lại rõ ràng khác với những người khác.

Rốt cuộc hắn có tài hoa hay không? Liễu Như Nghi cũng không rõ ràng, nhưng thầm nghĩ cũng không quá kém.

Đám hài tử vô pháp vô thiên, ai cũng không trị được kia, hết lần này tới lần khác ngoan ngoãn ở dưới tay hắn, trong vòng vài ngày ngắn ngủi, chính là sinh ra biến hóa làm cho tất cả mọi người đều sợ hãi than, cũng xa xa ngoài dự kiến của Liễu Như Nghi.

Đương nhiên, từ trong miệng Tiểu Hoàn biết được, ở trên lớp học Lý Dịch kể chuyện xưa cho những hài tử kia, cũng làm cho trong lòng Liễu Như Ý có chút kinh ngạc.

Những thứ đó hắn nghĩ ra như thế nào?

Đoạn thời gian này, dường như toàn bộ trại cũng sinh ra một chút biến hóa nho nhỏ.

Ngay từ đầu, đối với Liễu Như Nghi mà nói, Lý Dịch chỉ là áp trại tướng công cướp về để tạm thời bịt miệng một ít người không ngừng bức hôn mà thôi, chỉ là vợ chồng giả hữu danh vô thực, thầm nghĩ qua một đoạn thời gian, sự việc lắng đọng xuống, nếu hắn muốn đi thả hắn rời đi là được.

Kỳ thật trong lòng Liễu Như Nghi có chút chuẩn bị từ trước, đoán rằng hắn sẽ chống lại, sẽ chạy trốn…

Nhưng bất kể như thế nào cũng không có dự liệu được, từ đầu đến cuối hắn cũng không có toát ra một chút ý nghĩ như vậy, ngược lại hòa vào nơi này với một loại tốc độ bất khả tư nghị…

Mặc dù mỗi ngày đều gặp nhau, nhưng Liễu Như Nghi lại cảm thấy giống như mình chưa từng nhìn thấu qua hắn.

Thật là một tên thư sinh… kỳ quái…

……

……

Trên nguyên tắc mà nói, Lý Dịch vẫn là tương đối hài lòng đối với cuộc sống bây giờ.

Đây là nhàn nhã và thoải mái đời trước chưa bao giờ có, mỗi ngày làm một chút cơm, dạy đầu gấu nhỏ một tiết học, không có độ khó gì, nhẹ nhõm khó nói lên lời.

Về phần chạy trốn…

Vì sao phải trốn?

Sau khi chạy thì ăn cái gì, ở chỗ nào, đi nơi nào tìm nàng dâu xinh đẹp như vậy?

Hắn không ngốc, nếu gần như đã trải qua tháng ngày tiêu dao xin nghỉ hưu sớm, làm sao tự làm khổ mình?

Lý Dịch vẫn cảm thấy mình là một người dễ dàng thỏa mãn, điểm này rất tốt.

“Tiên sinh tốt lành!” Đi vào lớp học, đám đầu gấu nhỏ đã nghiêm túc ngồi đó, lễ nghi chu toàn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn mơ hồ có chút chờ mong.

Hôm qua trước khi kết thúc, Lý Dịch lại để lại một cái hồi hộp lớn ở phần cuối chuyện xưa, chỉ sợ trong lòng đầu gấu nhỏ sớm đã vội vã không nhịn nổi, từ quầng thâm trên ánh mắt của bọn chúng cũng có thể thấy được đến, chắc chắn đêm qua ngủ không được ngon giấc.

Điều này cũng làm cho trong lòng Lý Dịch có một loại thỏa mãn xấu xa nho nhỏ nào đó.

Rút ngắn quan hệ với đầu gấu nhỏ là một sự tình đơn giản mười phần, mỗi ngày Lý Dịch chỉ cần kể một hồi chuyện xưa cho bọn chúng, tiện thể sẽ dạy bọn chúng viết tên của mình, hoặc là chữ khác mà bọn chúng nguyện ý học như “Tôn Ngộ Không“, “Ngọc Hoàng đại đế”, “Như Lai phật tổ”… các cái tên mà bọn chúng cảm thấy hứng thú, hiệu quả cực kỳ tốt, chí ít đến bây giờ mỗi một đầu gấu nhỏ đã hiểu rõ mười chữ.

Lý Dịch từng có vài chục năm làm học sinh, khơi lên điều mà ai cũng hứng thú mới là thầy tốt nhất, truyền thụ bị động vĩnh viễn không bằng chủ động cố gắng, mặc dù phương pháp của hắn có chút dụ dỗ vị thành niên, nhưng hiệu quả lại là rõ ràng tới cực điểm.

Lúc này lớp học lại có thêm một bộ phận đầu gấu nhỏ so với lúc ban đầu, thậm chí trong đó có mấy cô bé.

Dựa theo khuynh hướng lịch sử bình thường, tư tưởng trọng nam khinh nữ hẳn là sẽ còn lưu truyền ở cái thế giới này hơn mấy trăm mấy ngàn năm nữa, cho dù là ở trại Liễu Diệp, lúc trước cũng chưa từng nghĩ cho những cô bé kia cùng ngồi trong lớp học như đám con trai.

Nhưng sức hấp dẫn của chuyện xưa về con khỉ kia thực sự quá lớn, cho dù là các cô bé cũng không thể ngoại lệ, có lẽ là đầu gấu nhỏ nào đó nghe chuyện xưa trên lớp, sau đó khoe khoang trước mặt đám tiểu đồng bọn không được đi học, về sau mỗi khi Lý Dịch ên lớp, ngoài cửa hoặc phía trước cửa sổ chắc chắn sẽ có mấy thân ảnh nho nhỏ sợ hãi đứng ở nơi đó, không dám tiến đến.

Lý Dịch nhưng không có nhận qua tư tưởng độc hại trọng nam khinh nữ, các nàng đã thích, liền cho mấy cô bé kia đi vào cùng nghe, đã mấy ngày rồi.

Có điều, có đôi khi vẫn phát sinh một chút chuyện lúng túng.

Trong lòng mỗi một đầu gấu nhỏ đều có mộng anh hùng, ai cũng khát vọng biến thành Tôn hầu tử lên trời xuống đất không gì làm không được, lúc Liễu Tiểu Hổ tranh luận cùng một cô bé xem ai mới là Tôn Ngộ Không, bởi vì cãi lộn vô cùng vụng về, cũng không biết là linh cảm từ đâu tới, vậy mà trực tiếp cởi quần của mình xuống, chỉ một vật nhỏ vừa mới bắt đầu phát dục nào đó, hùng hồn nói ra: “Tiên sinh nói con khỉ kia là đực, có tiểu JJ! Ta có tiểu JJ ngươi không có, cho nên ta mới là Tôn đại thánh!”

Lý do của Liễu Tiểu Hổ đầy đủ, khiến cho người ta không tìm được một câu phản bác gì, cho dù là Lý Dịch cũng không phản bác được, sau khi cô bé kia sửng sốt một chút, không biết có phải là đau lòng vì mình không làm được Tôn hầu tử hay không, “Oa” một tiếng, khóc lên nức nở.

Liễu Tiểu Hổ cũng khóc, bởi vì sau khi cô bé kia về nhà, nói ngọn nguồn sự tình cho cha mẹ.

Bị phụ huynh người ta tìm tới cửa, nghe xong quá trình, thím hai Ngô thị lúc này giận dữ, bàn tay to như cái lá chuối rơi vào trên mông Liễu Tiểu Hổ.

Vào lúc ấy Lý Dịch đang đứng cách đó một bức tường, cũng chỉ có thể lắc đầu bất đắc dĩ, mặc niệm một hồi cho đầu gấu nhỏ, làm sao lại có một bà mẹ như thế, sau đó hắn… phải làm gì đó…

“Lại nói nhóm người Đường Tăng đi tới Nữ Nhi quốc, uống lầm nước của sông Tử Mẫu, tất cả đều biến thành bụng lớn…”

Thói quen của Lý Dịch là trước kể một hồi chuyện xưa cho đám đầu gấu nhỏ, sau đó lại dạy bọn họ một vài thứ, rất tùy ý ngồi ở giữa đám đầu gấu nhỏ, nói tiếp chuyện xưa lần trước.

Trong học đường, đầu gấu nhỏ vểnh tai, tập trung tinh thần nghe, ngoài cửa sổ, Liễu Như Ý khoanh tay dựa nghiêng ở trên mép cửa sổ, gương mặt xinh đẹp hiện ra biểu tình thích thú.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.