Long Nhập Hải cau mày nói:
- Ồ? Là thật?
Tô Chuyết nói:
- Không dối gạt đảo chủ, nửa tháng trước vẫn bối ở Lạc Dương uống say. Ai ngờ nửa tháng sau tỉnh lại thì đã ở quý đảo rồi. Đây chẳng phải là rất kỳ quái hay sao?
Long Nhập Hải vân vê râu bạc trắng, gật đầu nói:
- Ừm, chuyện này đích xác rất kỳ quái. Chuyện phát sinh trong nửa tháng nay Tô tiên sinh hoàn toàn không nhớ gì sao?
Sắc mặt Tô Chuyết ngưng trọng, đáp:
- Tại hạ nhớ mang máng, lúc đó có làm một cơn ác mộng. Nằm mơ là mình đang ở trên một chiếc thuyền ma không có một người, con thuyền trôi trong sóng gió. Chỉ là giấc mộng đó thực sự khó bề tưởng tượng, bởi vậy tại hạ cũng không làm rõ được đến cùng có phải là thật hay là ác mộng.
Long Nhập Hải hít sâu một hơi, thản nhiên nói:
- Tiên sinh là trí giả, tiên sinh cho rằng chuyện đấy là thật hay là ảo?
Tô Chuyết chậm rãi lắc đầu, một câu cũng không nói nổi. Long Nhập Hải nghiêm mặt nói:
- Xem ra là thời điểm ta nói thật cho Tô tiên sinh...
Tô Chuyết khẽ giật mình, lẳng lặng nghe lão nói. Long Nhập Hải tiếp tục nói:
- Ban đầu lão phu cho rằng Tô tiên sinh chỉ là vô tình gặp nạn rồi lưu lạc lên trên đảo, bởi vậy cũng không định kéo tiên sinh liên lụy vào. Nhưng bây giờ ngẫm lại, vẫn nên nói cho tiên sinh thì tốt hơn. Tiên sinh có biết vì sao lão phu mời nhiều võ lâm hảo thủ như vậy tới tham gia thọ yến không?
Tô Chuyết nhíu nhíu mày, nói:
- Đây cũng chính là nghi vẫn của vãn bối. Theo vãn bối được biết, những người này và đảo chủ cũng không thể xem như rất quen thuộc chứ?
Long Nhập Hải cười ha ha một tiếng, nói:
- Đừng bảo là quen thuộc, ta và bọn họ vốn chưa từng gặp mặt!
Tô Chuyết có chút kinh ngạc, dường như không nghĩ tới Long Nhập Hải sẽ thẳng thắng như vậy. Vốn tưởng rằng lão sẽ giấu diếm bản ý của mình, có bí mật gì không thể cho ai biết. Hiện tại xem ra đúng là mình nghĩ sai rồi.
Long Nhập Hải lại nói:
- Kỳ thật sở dĩ ta mời bọn họ lên đảo, chiêu đãi món ngon rượu ngon, mỹ nữ chơi đùa hầu hạ, kì thực là có việc cầu người!
- Có việc cầu người?
Tô Chuyết càng cảm thấy kì quặc, lấy thực lực của Long Nhập Hải chẳng lẽ còn có chuyện gì không làm được hay sao?
Long Nhập Hải nói:
- Vô Song đảo ngoài trăm dặm đông bắc có một hòn đảo nhỏ khác. Trên đảo đó chiếm giữ bởi một người xưng là Hắc Thủy tướng quân. Hắn ở trên đảo cũng coi như là chúa tể một phương, thường xuyên cướp bóc thuyền con qua lại. Năm đó khi lão phu mới lên Vô Song đảo, hắn đã từng tới khiêu khích, bởi vì kiêu ngạo chủ quan nên ăn phải lỗ vốn dưới tay ta. Về sau hắn ẩn núp mấy năm, chút thời gian trước lão phu nghe nói hắn mời rất nhiều cao thủ võ lâm tới muốn đối phó ta. Ta sợ lớn tuổi rồi, sức lực không bằng. Thế nên mới nghĩ đến việc mời võ lâm chính đạo tới giúp ta một tay!
Tô Chuyết càng nghe càng kinh sợ, thở dài:
- Thì ra trong đó có nhiều nội tình khúc chiết như vậy.
Long Nhập Hải thở dài, nói:
- Ta cũng biết, nếu như nói thẳng ra thì người bình thường tuyệt đối sẽ không vì một người không quen biết mà lên trên hoang đảo này. Bởi vậy ta mới phải mượn cơ hội chúc thọ, lấy tài phú và võ học trên đảo để mời bọn họ đến.
Tô Chuyết cũng không có bởi vì thủ đoạn của Long Nhập Hải mà sinh lòng coi thường ông ta, ngược lại trong lòng âu sầu. Nếu như hắn gặp được chuyện này, chỉ sợ cũng sẽ dùng kế sách như vậy.
Long Nhập Hải lại nói:
- Kỳ thật Thanh nhi là một đứa cô nhi được ta thu dưỡng từ nhỏ, đi theo ta mười mấy năm. Vì giúp ta nên nó chủ động đưa ra ý kiến chọn rể. Chỉ cần là người có thể thật sự giúp ta, giúp Vô Song đảo vượt qua chỗ khó, thì con bé sẽ lấy thân báo đáp... Ai... Tiên sinh chướng mắt tiểu nữ, cũng đành chịu thôi. Chỉ là Thanh nhi một lòng tận hiếu, tiên sinh không muốn coi nó là đứa con gái thủy tính dương hoa (lăng lơ) mới tốt!
Trái tim Tô Chuyết nhảy lên, nghĩ không ra Long Tiểu Thanh lại ẩn giấu tâm sự như vậy. Bất luận buổi trưa nàng mời rượu cho mình đến tột cùng có bao hàm mục đích như thế nào. Chỉ riêng lòng tận hiếu này đã đủ để Tô Chuyết cảm động. Hắn làm sao lại xem thường nàng được chứ?
Tô Chuyết vội nói:
- Long đảo chủ nói quá lời, Tiểu Thanh cô nương có tình có nghĩa như thế, Tô mỗ kính nể còn không kịp. Không ngờ Tiểu Thanh cô nương thật là dưỡng nữ của đảo chủ, càng khó hơn là có lòng hiếu tâm như thế!
Long Nhập Hải cười nói:
- Thanh nhi tất nhiên là dưỡng nữ của ta. Ta đến nay đã sáu mươi, làm thế nào sinh được một đứa con gái linh xảo mười sáu tuổi như vậy chứ? Ha ha... Huống chi lão phu cả đời phiêu bạt, cũng không cưới vợ, sau này mặc dù có thu nhận một tên đồ đệ, nhưng chắc hẳn đến nay cũng đã không ở nhân thế rồi... Ai, may mắn tuổi già còn có một đứa con gái, cũng coi như an ủi cuối đời...
Tô Chuyết thấy trong mắt lão bộc lộ chân tình, bất luận là nói đến Long Tiểu Thanh hay là nhắc tới đồ đệ đã qua đời, cũng đều dịu dàng thắm thiết. Lúc này Long Nhập Hải sớm đã không phải là một vị đảo chủ phong quang, mà biến thành một lão nhân tuổi xế chiều.
Tô Chuyết cảm khái nói:
- Đảo chủ có một cô con gái như thế cũng là thanh thản. Chẳng qua đảo chủ đã gặp chuyện khó xử, sao bây giờ không nói cho mọi người đi? Vãn bối nghĩ đảo chủ mời tới đều là chính đạo danh môn, nhất định sẽ gánh vác đại nghĩa giúp đảo chủ vượt qua chỗ khó! Tô Chuyết ta mặc dù không có bản lãnh gì, nhưng cũng nguyện ý dùng hết một phần sức mọn!
Long Nhập Hải đứng dậy khom người thi lễ với Tô Chuyết một cái, nói:
- Phong thái tiên sinh mới là chân nghĩa sĩ!
Lão hành lễ xong, sau khi ngồi xuống lại có chút buồn bã, thở dài:
- Đáng tiếc, những người bên ngoài cũng không nhất định sẽ cao thương như tiên sinh. Huống hồ nếu như bọn họ biết được chỗ đáng sợ của Hắc Thủy tướng quân, chỉ sợ sẽ càng không nguyện ý viện thủ.
Lông mày Tô Chuyết nhíu lại, nói:
- Chẳng lẽ tên Hắc Thủy tướng quân đó quả thật rất lợi hại sao?
Gương mặt Long Nhập Hải tràn ngập thần sắc lo lắng, đáp:
- Tên Hắc Thủy tướng quân này chẳng những dưới tay có rất nhiều cao thủ, hơn nữa bản thân cũng là một cao thủ không xuất thế. Hai mươi năm trước, ta đang vào thời điểm trẻ trung khỏe mạnh, còn cần dựa vào sự khinh thường của đối phương mới có thể may mắn chiến thắng. Đến nay ta đã tuổi già sức yếu, càng không phải là đối thủ của hắn!
Tô Chuyết lớn tiếng nói:
- Lẽ nào gã Hắc Thủy tướng quân này chính là lão yêu à? Long đảo chủ không cần tăng thêm chí khí cho kẻ khác.
Long Nhập Hải nói:
- Tuy nói như vậy, nhưng kẻ này thủ đoạn độc ác, càng có thể sử dụng quỷ kế mà người khác vốn không ngờ tới. Bởi vậy coi như là tất cả chúng ta đồng lòng cũng không dám nói là sẽ thắng! Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao ta nghe nói tao ngộ của tiên sinh thì mới càng thêm lo lắng.
Tô Chuyết giật mình, bật thốt lên:
- Chẳng lẽ đảo chủ cho rằng tại hạ bị mê choáng rồi kéo lên thuyền, chính là Hắc Thủy tướng quân động tay động chân hay sao?
Sắc mặt Long Nhập Hải ngưng trọng, nhẹ gật đầu, nói:
- Nếu không phải là hắn, lão phu cũng không nghĩ ra nguyên nhân nào khác. Tiên sinh cũng chẳng hề biết chuyện của Vô Song đảo, lại không có chủ động ngồi thuyền ra biển. Làm thế nào trùng hợp đến vùng hải vực này đây? Ta nghĩ, tất nhiên là Hắc Thủy tướng quân từ miệng của những kẻ bại hoại võ lâm được triệu tập, biết được tài năng của tiên sinh, muốn bắt cóc tiên sinh lên đảo, thế nên mới sử dụng quỷ kế. May mà hai ngày trước trời nổi giông bão, trời xui đất khiến thế mà đưa tiên sinh lên trên đảo của ta. Đây cũng là ông trời có mắt!
Tô Chuyết cũng không khỏi nghẹn họng nhìn trân trối, thiên hạ thật sự có sự tình trùng hợp như thế ư. Ngoài cửa sổ mặt trời chiều đã hạ xuống, để lại một dải ửng đỏ trên mặt biển. Sắc trời dần dần tối xuống, gió biển thổi tới cũng mang theo một tia ý lạnh.
Tô Chuyết lại nghĩ tới hàng loạt sự kiện ở Lạc Dương, từ nơi sâu xa có một cánh tay đang thúc đẩy những chuyện này phát sinh. Mộ Dung Bình làm thế nào biết thân thế của chính hắn, tại sao lại học thủ pháp giết người của Kế Sơ Cuồng để trả thù? Là ai uy hiếp Lạc Vân Thiên trộm cổ Phật?
Chẳng lẽ những chuyện này thật sự đều có quan hệ đến Hắc Thủy tướng quân kia hay sao?
(chưa xong còn tiếp. )