Chương 10: Thầy trò
Tô Chuyết rời khỏi doanh trướng, từ xa đã nhìn thấy Gia Cát Tranh còn đang chịu Trần Trung răn dạy. Y bất đắc dĩ lắc đầu, thật sự là quan hơn một cấp đè chết người a, xem ra cuộc sống của Gia Cát Tranh cũng không dễ chịu, may mắn là mình không làm quan. Y đi lên phía trước, Trần Trung vừa thấy y đến, vội vàng muốn hỏi tình huống của Trần Bình Nguyên.
Tô Chuyết không đợi lão mở miệng, nói trước:
- Trần đại nhân , lệnh lang có ăn có uống, rất tốt, đại nhân không cần lo lắng đâu.
Nói xong quay đầu nói với quan võ thủ vệ bên cạnh:
- Ngài đi nói cho Vương Tướng quân, Trần công tử không phải là hung thủ sát hại Vương Hoàn, có thể thả ra được rồi.
Trần Trung nghe Tô Chuyết nói vậy, hơi chút an tâm.
Tô Chuyết lại nói:
- Mặc dù Trần công tử không có hiềm nghi, nhưng còn một số vấn đề cần thường xuyên hỏi thăm, hi vọng Trần đại nhân có thể ước thúc cử chỉ lệnh lang, trong thời gian gần nhất đừng rời xa nhà.
Trần Trung liên tục gật đầu. Trước khi đi Tô Chuyết lại nói:
- Đúng rồi, Trần đại nhân vẫn nên khuyên bảo nhiều hơn, đừng để lệnh lang thường xuyên chạy đến thành tây!
Nói xong cùng Gia Cát Tranh nghênh ngang rời đi.
Người quan võ kia đã đi trước bẩm báo việc này, chỉ còn lại một mình Trần Trung, sắc mặt bỗng chốc lúc đen lúc đỏ. Thành tây có vài địa phương thế nào, lão tự nhiên rõ ràng, trong lòng vừa giận tức, liếc mắt nhìn bóng lưng Tô Chuyết, lộ ra hận ý thật sâu.
Tô Chuyết và Gia Cát Tranh lên ngựa rời đi, đem tình hình nói cho Gia Cát Tranh. Gia Cát Tranh cau mày nói:
- Thành tây Yêu Hương lâu? Đệ cho rằng vấn đề ở chỗ đó sao?
Tô Chuyết lắc đầu cười đáp:
- Hết thảy đều phải chờ sau khi gặp Nguyệt Thiền cô nương này một lần thì mới biết được!
Hai người thúc ngựa chậm rãi, đi trên đường nhỏ ở vùng ngoại ô. Đang nói chuyện, giữa đường phía trước đột nhiên có một người đang chặn đường. Người này mặc áo đuôi ngắn màu xanh thắt lại, ôm quyền nói:
- Tô công tử, chủ nhân nhà ta mời công tử đến Sơn Giản đình uống chén trà!
Người này ăn mặc không giống như người hầu, Gia Cát Tranh cũng không đoán ra được lai lịch, nói với Tô Chuyết:
- Nghĩ không ra đệ vừa đến kinh thành, thì đã có nhiều người vôi vã muốn gặp như vậy.
Tô Chuyết mỉm cười, không đáp lời, nói với người kia:
- Chủ nhân nhà ngươi là ai?
- Chủ nhân nhà ta Tô công tử cũng nhận biết, đi thì sẽ biết!
Người kia không chút hoang mang.
Tô Chuyết nói:
- Đi trước dẫn đường!
Gia Cát Tranh do dự nói:
- Cẩn thận!
Tô Chuyết gật đầu, đáp:
- Không sao. Sơn Giản đình cũng không xa, đi trước tìm một cửa hàng ăn sáng chờ ta là được. Sáng sớm bị huynh đánh thức, bụng sắp đói xẹp rồi!
Nói xong giục ngựa đi theo người kia.
Người báo tin dẫn ra một con ngựa từ trong rừng, hiển nhiên đã đợi ở đây một hồi rồi. Hai người một trước một sau, đi vào trong rừng. Đi hơn hai dặm, phía trước là một hẻm núi, có một thạch đình ở bờ nước, thanh u lịch sự tao nhã, cảnh sắc cũng có động thiên khác. Trong thạch đình có một người ngồi, cách quá xa nhìn không rõ. Người kia chỉ về phía trước, nói:
- Chủ nhân nhà ta ngay ở phía trước chờ công tử.
Nói xong thúc ngựa quay lại.
Tô Chuyết xuống ngựa, một mình đi đến lương đình. Ai ngờ càng đến gần lương đình, trái tim của y đột nhiên nhảy càng nhanh. Người trong đình mặc dù xoay lưng với mình, thế nhưng thân hình và cách ăn mặc dần dần rõ ràng, để Tô Chuyết càng lúc càng kinh sợ. Y đứng ở ngoài đình, ngừng chân không vào. Người trong đình nghe được động tĩnh, mở miệng nói:
- Làm sao không vào ngồi?
Tô Chuyết nhất thời nói không nên lời, chỉ là khàn giọng kêu:
- Sư phụ!
Người trong đình chính là Quỷ Ẩn lão nhân. Lão đứng dậy, rời khỏi lương đình, dắt tay Tô Chuyết, cười nói:
- Con xuống núi hai ba năm, thầy trò chúng ta cũng không gặp hai ba năm rồi, cớ sao lộ vẻ xa lạ thế?
Nói xong kéo Tô Chuyết vào trong đình rồi ngồi xếp bằng xuống.
Tô Chuyết cúi đầu đáp:
- Đồ nhi không dám.
- Không dám cái gì?
Quỷ Ẩn vừa châm trà, vừa cười nói.
- Là ta nuôi lớn con, tính tình của con ta còn không biết sao? Lúc trước con rất lớn gan, mấy trò móc trứng chim, đâm tổ ong, khuyến khích trẻ con dưới thôn đối nghịch với tiên sinh dạy học, thứ nào mà con không dám làm?
Tô Chuyết nghe sư phụ nói lên chuyện thú vị thời niên thiếu, không khỏi hiểu ý cười một tiếng, nói:
- Đó là chuyện trước đây rồi, sư phụ còn nói tới làm gì?
Quỷ Ẩn vừa thưởng thức trà vừa nói:
- Đúng vậy a, đều là chuyện trước đây. . . Hiện tại con đã trưởng thành, học được bản sự, tính tình cũng thay đổi, ngay cả sư phụ cũng sắp không nhận ra rồi. . .
Tô Chuyết nghe thấy trong lời Quỷ Ẩn nói dường như có thâm ý, có chút kinh ngạc. Chấn kinh và vui sướng khi vừa gặp thoáng chốc thối lui, trong đầu đột nhiên cảnh tỉnh chút, hỏi:
- Sao sư phụ không ở núi Ngọc Tứ hưởng phúc mà chạy đến kinh thành rồi?
Ngón tay Quỷ Ẩn gõ nhẹ, cười nói:
- Trong lòng tiểu tử con nghĩ gì còn chưa thể gạt được ta đâu! Con đang nghĩ, bây giờ kinh thành như là nơi đầu sóng ngọn gió, ta đột nhiên đến đây, nhất định là không có chuyện tốt lành gì, đúng hay không?
Tô Chuyết bị lão đoán được tâm tư, cúi đầu xấu hổ đáp:
- Đồ nhi không dám!
- Hừ.
Quỷ Ẩn khẽ hừ một tiếng, tựa hồ cũng không hề để ý, mà thở dài nhớ lại chuyện cũ.
- Còn nhớ rõ tình hình năm đó vi sư nhìn thấy con sao? Khi đó tuy con mới bảy tuổi, thế nhưng đã là thủ lĩnh của đám ăn mày ở mấy chục dặm xung quanh. Con dẫn theo một đám nhóc ăn mày, hãm hại lừa gạt, việc ác bất tận, quả thật là người ghét quỷ chê. Bất quá con rốt cục còn bé, gặp được nhân vật ác hơn, cuối cùng phải ăn thiệt thòi a.
Tô Chuyết tiếp lời nói:
- Ngày đó may mắn được sư phụ cứu, bằng không đâu có Tô Chuyết ngày nay! Về sau sư phụ còn dẫn con lên núi, dạy con biết chữ đọc sách, học tập võ công. Tô Chuyết có được ngày hôm nay, tất cả đều nhờ ân sư phụ tái tạo!
Quỷ Ẩn cười cười, nói:
- Khó có được con đều nhớ cả, cũng không tính là không có lương tâm. Bất quá mấy năm nay con xuống núi rồi xông ra tên tuổi, có thể không tính là vi sư dạy con.
- Sư phụ đều nghe được?
Quỷ Ẩn gật đầu, nói:
- Ta cũng nghe được sơ lược. Nghĩ không ra vi sư cũng không có dạy con bao nhiêu đạo nghĩa giang hồ, thế mà con vô sự tự thông, không giống như hồi con nhỏ đi trên con đường tà đạo. Trách không được trên giang hồ có rất nhiều người gọi con là Tô thiếu hiệp đây!
Tô Chuyết nghe giọng điệu lão có vẻ không đúng, có chút kỳ quái, chợt nhớ tới lúc trước Diệp Thiều phó thác, vươn tay vào trong ngực, muốn cầm hai tấm thiết bài Bát Bộ Thiên Long giao cho Quỷ Ẩn, đồng thời nói ra:
- Sư phụ, con có một chuyện cần nói với người. . .
Ai ngờ Quỷ Ẩn phất phất tay, ngắt lời nói:
- Con nghe ta nói trước đã. Không phải con muốn biết nguyên do vi sư xuống núi sao? Vi sư nói cho con biết, là Vệ Tiềm đến mời vi sư xuống núi. . .
Nghe được hai chữ Vệ Tiềm, Tô Chuyết biến sắc, bàn tay cầm thiết bài trong ngực ngừng lại. Y bắt đầu lo lắng, lại đặt thiết bài vào trong ngực, rốt cục vẫn không lấy ra. Chỉ nghe Quỷ Ẩn nói tiếp:
- Ta cũng đã nghe nói chuyện giữa con và Vệ Tiềm. Bất quá dù sao hắn cũng là tiền bối giang hồ, lại là bạn cũ của vi sư, đừng bảo là một mình con, bao nhiêu người từng muốn vặn ngã Vệ Tiềm, kết quả đều thất bại. Con cho rằng bằng con, có khả năng đối nghịch cùng hắn sao?
Quỷ Ẩn nói thêm rất nhiều, tất cả đều là khuyên Tô Chuyết phải thức thời, không cần làm chuyện không tự lượng sức. Bất quá những lời này Tô Chuyết hoàn toàn không nghe lọt, trong lòng của y càng lúc càng loạn, hoàn toàn không ngờ rằng sư phụ lại làm thuyết khách cho Vệ Tiềm.
Quỷ Ẩn cũng nhìn ra Tô Chuyết không quan tâm, hơi hơi tức giận, trầm giọng nói:
- Tô Chuyết, lời của vi sư, con nghe rõ ràng chưa? Nghe vi sư đi, sớm rời kinh thành, thì vẫn là đồ đệ tốt của ta. Bằng không. . .
Tô Chuyết đột nhiên cười, nói:
- Bằng không thì sao? Ta không nghĩ rằng lại có một ngày sư phụ nói chuyện giúp Vệ Tiềm. Năm đó người cũng giao Diệp Thiều cho hắn thế này sao?