[EABO] Khô Cạn - Hoả Long L

Chương 60: Nói chuyện (H)




Mẫn Trì đi vào phòng riêng thì Phó Bách Khải đã ở trong rồi. Ở đây cách rất xa nội thành, không có nhiều người, lúc ở cửa ra thì người bên trong đã nghe được âm thanh, nhưng không quay đầu lại, ánh mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ. Mãi đến khi Mẫn Trì ngồi xuống trước mặt anh ta, Phó Bách Khải mới dời tầm mắt về: "Mẫn tổng, tìm tôi có chuyện gì sao?"

Mẫn Trì không nói gì.

Hai người cũng chưa có biểu cảm gì, rõ ràng là đang đối mặt với nhau, nhưng lại chẳng có ai nhìn mặt đối phương, không giống như cộng sự nhiều năm chút nào.

"Nghe người ta nói điểm tâm ngọt ở đây rất ngon."

Phó Bách Khải hơi nhíu nhíu mày, nhìn người đàn ông liếc mắt một cái, không trả lời.

Một lúc sau, người phục vụ đi vào, tầm mắt Phó Bách Khải lại dờ ra ngoài cửa sổ, Mẫn Trì tùy ý gọi: "Một phần tháp sữa đặc, ngoài ra còn thêm..."

Ánh mắt Phó Bách Khải ngồi đối diện có chút trầm xuống, tay nắm chiếc muỗng bạc trở nên trắng ra. Tuy rằng không phải rất rõ khẩu vị của Phương Phùng Chí, nhưng trước kia ở nhà lúc nào cũng thấy trong tủ lạnh có đủ các loại đồ ngọt.

"Bây giờ chuẩn bị luôn sao ạ?"

"Một lát nữa đi."

Biểu cảm trên mặt của Phó Bách Khải không quá tốt, đôi mắt tối đen liếc nhìn người đàn ông ở trước mặt.

Đây là muốn gì?

Muốn khoe khoang với anh ta về sinh hoạt ngọt ngào với Phương Phùng Chí hay sao?

Chờ sau khi nhân viên phục vụ ra ngoài, anh ta buông chiếc muỗng trong tay ra, muỗng bạc va vào thành ly vang lên âm thanh: "Nếu Mẫn tổng chỉ muốn đến đây để mua đồ ngọt, vậy thì tôi đi trước." Nói xong liền chuẩn bị đứng dậy.

"Cậu hiểu lầm rồi." Mẫn Trì nhìn về phía anh ta: "Tôi thật sự có chuyện muốn nói với cậu."

"Trước đó không có cơ hội để liên lạc với cậu."

Phó Bách Khải liếc nhìn hắn một cái, ngồi xuống lại: "Nói cái gì?"

Mẫn Trì nhàn nhạt nói: "Đêm ngày hôm qua, tôi nhìn thấy cậu gọi điện thoại cho Phương Phùng Chí."

"Nếu đã ly hôn rồi, Phó tiên sinh cứ tiếp tục dây dưa như thế, sẽ tạo nên sự bối rối không cần thiết."

Dây dưa?

Phó Bách Khải lạnh lùng nói: "Đây cũng coi như là chuyện riêng giữa tôi và em ấy, cũng không tới lượt Mẫn tổng nhúng tay vào." Anh ta tạm dừng: "Lại nói, Mẫn tổng không yên tâm về em ấy sao, cứ ai gọi tới cũng phải điều tra?"

"Trong lúc vô tình nhìn thấy." Mặt Mẫn Trì cũng không biểu cảm gì nhìn đối phương: "Lúc ấy em ấy đang đi tắm."

Vốn dĩ sắc mặt của Phó Bách Khải không tốt lắm bây giờ lại càng thêm khó coi, anh ta nắm chặt nắm tay, miễn cưỡng ổn định lại: "Vậy à."

"Nhưng mà, Mẫn tổng anh thật sự có thể tin tưởng em ấy sao?" trong giọng nói của anh ta tràn ngập ác ý, dường như là nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Có lần đầu, sau này cho dù có làm cái gì cũng sẽ trở nên rất không đáng tin nhỉ."

"Tình cảm em ấy dành cho tôi từ nhỏ đã có rồi, suốt mười năm, bây giờ nói buông tay là buông tay."

Phó Bách Khải nhìn biểu cảm trên mặt Mẫn Trì dần trầm xuống như muốn nứt ra một lỗ hổng, khóe môi lại câu lên, tiếp tục mở miệng: "Đối với anh thì có thể kiên trì được mấy năm?"

"Anh chắc là cũng rõ, ngoại tình và yêu đương vụng trộm, sẽ không chỉ có một lần."

Gần chạng vạng, Mẫn Trì mới trở về biệt thự.

Tài xế không nhịn được nhìn Mẫn Trì qua kính chiếu hậu, không dám nói lời nào. Trợ lý ngồi một bên sắc mặt không được tự nhiên: "Mẫn tổng, tới rồi.." Nói xong, dừng lại hỏi: "Hay là, đi tới viện nghiên cứu trước?"

Mẫn Trì không nói gì, kéo cửa xe ra đi xuống.

Hắn đứng ngây tại chỗ một lát, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào biệt thự, đột nhiên thở ra một hơi.

Cuối cùng...

Từ khi Phương Phùng Chí bị thương tới nay oán khí và bất mãn đè nặng trong lòng cuối cùng cũng được tháo gỡ hơn phân nửa. Hắn mở lòng bàn tay ra, trên đó còn dính vết bẩn rửa không sạch, máu đang lưu động trong thân thể cũng đang nóng như thiêu đốt, nóng đến mức lòng bàn tay hắn cũng trở nên tê dại. Hắn nhắm mắt lại như thả lỏng, giống như một tên tội phạm giết người đỡ cái gáy vặn cổ vài cái.

Hắn chưa từng tán thành cách giải quyết vấn đề bằng bạo lực, đây là lần đầu tiên.

Thật ra không cần phải động thủ, dù sao cũng đã ly hôn. Nhưng đây là chuyện trước đó hắn đã muốn làm rồi. Phó Bách Khải nói đúng, hắn lo lắng Phương Phùng Chí sẽ phản bội hắn giống như đã phản bội Phó Bách Khải.

Cho nên cho dù có là một đối tượng nào có một chút khả năng cũng cần phải diệt trừ.

Bọn họ đều cho rằng hắn mất khống chế pheromone.

Sao có thể. Thời gian trước đã ở viện nghiên cứu lâu như vậy, cường độ lớn như vậy, làm sao có thể không điều chỉnh lại được.

Hắn bây giờ rất tỉnh táo, rất lý trí.

Hắn biết mình đang làm gì.

"Đi xử lý một chút." Mẫn Trì mở miệng với người trong xe: "Ba ngày tới đừng tới quấy rầy tôi."

Hắn tháo chiếc đồng hồ có dính máu trên tay xuống bỏ vào trong túi, nâng chân đi vào biệt thự.

Chỉ còn thiếu một chuyện cuối cùng nữa thôi.

Hắn mở cửa, Phương Phùng Chí cũng đúng lúc từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy hắn thì cười tủm tỉm đi lại: "Hôm nay anh đi đâu thế?"

Mẫn Trì sờ sờ mặt cậu: "Đi gặp một người bạn." Hắn xoay người đi vào trong phòng bếp rót một cốc nước đá, uống một hớp lớn, nhiệt trong thân thể cũng không có cách nào bình tĩnh lại được.

Phương Phùng Chí như cái đuôi nhỏ đi theo phía sau hắn: "Nóng lắm sao?" Cậu từ phía sau ôm lấy eo Mẫn Trì, chôn mặt trên lưng hắn ngửi một hơi.

"Có mùi gì đó kỳ kỳ." Rất tanh, như máu vậy.

Mẫn Trì không nói gì, để Phương Phùng Chí ở cạnh mình ngửi tới ngửi lui, duỗi tay lấy cái ly qua, tiếp tục uống nước đá.

Sau đó xoay người hôn môi với Phương Phùng Chí: "Chúng ta đi lên lầu." Rõ ràng chỉ là một cái hôn môi bình thường, nhưng Phương Phùng Chí lại cảm thấy không giống với ngày thường chút nào, bởi vì ánh mắt của Mẫn Trì vô cùng... ái muội, còn có hơi hung. Phương Phùng Chí ngây ra một chút, cả người cũng trở nên khô nóng theo. Cậu bị người đàn ông ôm lên. Mùi khói thuốc súng dần trở nên nồng đậm, Phương Phùng Chí nóng không chịu nỗi, mềm oặt dựa vào Enigma.

Hai người ngã xuống giường mặt đối mặt nhìn nhau, chóp mũi dường như muốn dán vào nhau. Cậu nhìn ánh mắt Mẫn Trì đột nhiên có chút sung sướng, Phương Phùng Chí sửng sốt.

Hắn không vội vàng mà đè Phương Phùng Chí xuống giường, khẽ hôn liếm lên trên gương mặt cậu, bờ môi cậu, cằm và sau đó là chiếc cổ mảnh khảnh. Phương Phùng Chí bị hắn làm cho ngứa ngáy trong lòng, một bàn tay ôm lấy gáy người đàn ông, tay khác thì nắm chặt lấy cánh tay hắn. Cơ bắp ở đó vừa to vừa cứng rắn, có một cảm giác an toàn không thể nói rõ, Phương Phùng Chí luôn thích nắm lấy nơi đó. Không biết vì nguyên nhân gì, chỗ này hôm nay lại còn cứng hơn so với bình thường một chút.

Còn chưa kịp nghĩ, người đàn ông đã đột nhiên ngồi dậy.

Phương Phùng Chí có chút hoang mang nhìn hắn, thấy hắn lấy từ trong ngăn kéo ra một túi gì đó, xé mở ra đổ vào trong ly một ít bột phấn.

"Đây là gì thế?"

Mẫn Trì lắc lắc cái ly, bột phấn trong ly rất nhanh đã hòa tan,

Hắn đưa cái ly đến bên miệng Phương Phùng Chí: "Thuốc kích dục."

Phương Phùng Chí sửng sốt: "Cái gì?" cậu cho rằng mình nghe lầm.

Chiếc ly ghé vào bên miệng cậu rồi hơi nghiêng làm nước chảy đến bên môi cậu, Phương Phùng Chí nhấp một ngụm, liền đẩy tay Mẫn Trì ra: "Uống cái này để làm gì?"

Mẫn Trì cũng không ép buộc cậu: "Sợ em sẽ không thoải mái."

"Cái gì?" Mẫn Trì không nói rõ, xoay đầu lại, Phương Phùng Chí càng cảm thấy kỳ quái ơn, trong lòng sinh ra cảm giác bất an mơ hồ.

"Em... ưm ahhh..." Mới vừa mở miệng tính dò hỏi, miệng lại bị người đàn ông hôn lấy. Trong miệng bị một truyền qua một dòng nước lạnh kẽo, còn chưa kịp phản ứng lại thì yết hầu đã trượt xuống. Dòng nước lạnh này chảy xuống dạ dày, Phương Phùng Chí giật mình, cậu vội vàng nhìn cái ly trên bàn, nước bên trong quả nhiên đã ít hơn một nửa.

Mẫn Trì không dời môi đi, chậm rãi mà hôn cậu, hai người cũng càng ngày càng vội vàng, ôm chặt lấy nhau. Rất nhanh quần áo cậu đã bị cởi sạch sẽ.

Tuy rằng uống "thuốc kịch dục" như Mẫn Trì nói, nhưng thân thể cũng không khác gì so với bình thường, chỉ bị Enigma trêu chọc nên có chút nóng lên thôi.

Người đàn ông buông môi cậu ra, hôn dọc xuống, liếm cắn đầu vai tròn đầy của cậu, tay phủ lên bộ ngực bằng phẳng. Phương Phùng Chí không có tập luyện, người lại gầy, trên ngực ngoại trừ hai điểm nhô lên thì không có chút độ cong dư thừa nào. Bàn tay của Mẫn Trì xoa nhẹ trên đó vài cái, lòng bàn tay cọ xát thịt mềm ở quầng v/ú, chậm rãi lộ ra đầu nh/ũ. Hắn không kiên nhẫn mà trực tiếp vân vê đầu v* cậu, đầu v/ú cứng rắn lộ ra từ quầng v/ú.

"Ah..."

đầu v* bị kẹp ở đầu ngón tay, bị xoa niết, da thịt cạnh bộ cũng bị kéo theo, sợ đầu v* bị người đàn ông kéo xuống, phần eo Phương Phùng Chí nâng lên theo sự lôi kéo của người đàn ông,nhưng hắn lại đột nhiên buông tay ra, dạ thịt đột nhiên trở về nguyên trạng, nhưng đầu nh/ũ bị niết cứng đến biến dạng, không thể hồi phục lại lập tức.

Mẫn Trì cúi người xuống, đem đầu nh/ũ cậu mút vào trong miệng. Tay đặt ở hai cánh mông nho nhỏ nhưng không ít thịt của Omega. Thịt mông mềm mại bị hắn vừa xoa vừa véo, nước chảy ra ở khe hở cũng bị làm cho dính đi khắp nơi, ngay cả đầu ngón tay cũng bị dính ướt.

Phương Phùng Chí có chút khó chịu bắt lấy cánh tay của Enigma, trong phòng dày đặc pheromone, thật khó chịu, thân thể đột nhiên bị Mẫn Trì lật lại, người đàn ông nặng nề đè ép khiến cậu không thể nhúc nhích. Mẫn Trì còn chưa cởi quần áo, d/ương v/ật cứng tới dọa người kia cách một lớp quần dán vào mông cậu...

Hô hấp nóng hổi phả vào trên cổ cậu, giây tiếp theo, lưỡi ướt nóng của hắn liếm láp trên tuyến thể cậu. Phương Phùng Chí nắm chặt lấy ga giường, cả người căng cứng.

Vết đánh dấu của Phó Bách Khải đã không còn, nhưng vẫn còn dấu cắn hơi hồng hồng, ánh mắt Mẫn Trì trầm xuống một chút. Hắn mở miệng ngậm lấy khối thịt kia.

"Ưmmmm..." cả người Phương Phùng Chí run lên, tuyến thể vừa mới lành của mình lại bị người ta ngậm trong miệng, răng nhọn sắc bén lướt qua vị trí mẫn cảm đó, không cẩn thận là có thể cắn xuống, Phương Phùng Chí căng thẳng đến cứng người, giống như ai đó bóp chặt lấy cổ, một cử động nhỏ cũng không dám, rồi lại không thể khống chế mà đắm chìm trong cảm giác khoái cảm do tuyến thể bị đùa giỡn mang lại. Thân thể càng trở nên nóng hơn, pheromone trong không khí nồng tới đỉnh điểm, mỗi một lần hít thở đều kích thích thần kinh của cậu, trong cơ thể sinh ra cảm giác ngứa ngáy.

Nhưng người đàn ông lại buông tha cho tuyến thể của cậu, theo chiếc lưng thấm ướt mồ hôi của cậu mà hôn xuống, sau đó cắn một miếng lên trên da thịt của cậu.

"Đau quá..." Phương Phùng Chí phát hiện cổ họng mình thế mà lại khàn đến chỉ có thể phát ra hơi.

Người đàn ông tách mông cậu ra, hô hấp nóng bỏng phả vào miệng lỗ nhỏ, bên trong không ngăn được mà chảy ra dịch nóng, Mẫn Trì mở miệng liếm vào.

"A ahhh..." đầu lưỡi mềm ướt liếm láp trên miệng lỗ, da đầu Phương Phùng Chí tê dại đẩy đầu Mẫn Trì: "Đừng như vậy, bẩn lắm..." Nhưng người đàn ông không thèm để ý tới cậu. Lỗ dâm chảy ra chất lỏng mang theo mùi pheromone của chính Phương Phùng Chí, mùi vị cam cúc làm cho Mẫn Trì càng thêm xúc động. Hắn đột nhiên mút mát ở lỗ dâm, ngồi dậy.

Chân Omega đã mềm oặt rồi, Mẫn Trì nắm lấy hông cậu để cậu miễn cưỡng chống đỡ thân thể mà quỳ dậy, còn chưa kịp hít thở, Mẫn Trì lại bẻ mông cậu ra lần nữa, chôn mặt vào đó.

Chiếc mũi cao của Enigma chọc vào khe mông của cậu, đầu lưỡi linh động liếm láp vài cái rồi thong thả cắm vào trong.

So với v/ách th/ịt, độ ấm của đầu lưỡi thế nhưng vẫn lạnh hơn một chút, v/ách th/ịt nóng hổi kẹp lấy lưỡi Mẫn Trì, thật chặt, chỉ có đầu lưỡi đâm vào, v/ách th/ịt chặt chẽ từng chút từng chút ép đầu lưỡi hắn ra bên ngoài. Mẫn Trì dùng tay hỗ trợ vạch miệng lỗ ra, cứng rắn đẩy đầu lưỡi đi vào.

"Ưm aaaa..." hô hấp của Phương Phùng Chí trở nên nặng nề, eo không tự giác được mà cong lên.

Đầu lưỡi làm loạn ở thân thể cậu, nước bọt còn mang theo pheromone kích thích bên trong cậu, cả người cậu không còn quá tỉnh táo. Hô hấp của Mẫn Trì quá nóng, dồn dập phả vào xương cụt của cậu, thân thể tê tê dại dại, tiếng rên rỉ càng lớn hơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.