[EABO] Khô Cạn - Hoả Long L

Chương 22: (H)




Thân thể Phương Phùng Chí phấn khởi vô cùng, từ trong ra ngoài đều đỏ lên, vách thịt phát ngứa của cậu được Mẫn Trì ch/ịch thoải mái nên không ngừng chảy nước, cậu chảy ra càng nhiều Mẫn Trì lại ch/ịch càng mạnh mẽ, dâm thuỷ cũng càng không thể ngừng chảy. Đây giống như một vòng tuần hoàn chết.

Thân thể này lần đầu tiên nếm trải mùi vị của tình ái, dục vọng trong cơ thể lần đầu tiên được giảm bớt, Mẫn Trì khiến cho cậu suy nghĩ đến điều này, nhưng cũng hơi quá sức, Phương Phùng Chí không biết có phải quan hệ tình dục đều kịch liệt như vậy không, lịch liệt đến mức làm cậu có hơi không chịu nỗi.

Nhưng cậu nuối tiếc phải kêu dừng.

Mẫn Trì buông tay nắm chặt lấy đùi cậu ra, chỗ đó bị hắn bóp đến hằn vết đỏ, lại bóp nữa có thể sẽ bị bầm. Nhưng như vậy thì không thể khống chế được thân thể của Phương Phùng Chí, cậu trốn tránh mạnh mẽ hơn. Cho dù trước đó đã nới rộng đến mức có thể ăn nửa bàn tay, nhưng kích thích như vậy với lần đầu của Omega thì vẫn hơn quá sức.

Mỗi lần rút d/ương v/ật ra ngoài một chút, nước dâm trong suốt lại chảy theo ta không ít, lúc lại cắm vào, lại đẩy ra không ít nước dâm. Phía dưới chảy nước, trên mặt cũng không ngừng. Từ đầu cậu đã há miệng rên rỉ đầu óc mơ hồ, miệng không khép lại được, nước miếng chảy ra không ngừng, nước mắt cũng không ngừng được, từ lúc bắt đầu đến giờ vẫn luôn khóc, hốc mắt đỏ hồng, nhưng chưa bị sưng, phía dưới ch/ịch càng mạnh mẽ, nước sẽ chảy ra càng nhiều.

Mẫn Trì trộm nghĩ, người này làm từ nước sao.

Nhưng sự thật chứng minh là không phải, rất nhanh sau đó, miệng lưỡi Omega khô khốc kêu không ra tiếng, âm thanh thở dốc cũng khàn khàn, Mẫn Trì vươn tay chạm vào môi cậu.

"Khát nước sao?"

Nhưng thật ra Phương Phùng Chí có trả lời hay không, nhìn khăn trải giường ướt thành một mảng lớn, cứ tiếp tục làm thế này có khi người sẽ bị Mẫn Trì làm cho mất nước. Mẫn Trì vừa mới rút d/ương v/ật của mình ra ngoài, Omega liền ô a kêu lên, phía dưới lỗ dâm vẫn luôn co rút, có lẽ là vô cùng ngứa ngáy, không muốn để cho hắn đi. Mẫn Trì không để ý tới, người trong kỳ động dục có thể không cần mạng, chỉ cần được làm tình là được.

Biểu cảm của hắn vẫn vô tình như cũ mà đứng dậy, tạm thời đem d/ương v/ật nhét lại vào trong quần rồi chỉnh tề đi ra ngoài, nếu giờ phút này có người đi vào, cho dù có ngửi thấy cả người hắn toàn là pheromone của Omega cũng khó mà hoài nghi trước đó hắn đã làm chuyện gì.

Hắn rót cho Phương Phùng Chí một ly nước ấm rồi trở lại, chậm rãi nâng Omega dậy.

Vừa đụng tới làn da cậu, Phương Phùng Chí liền quấn lấy, chân cũng không ngừng cọ xát lên đùi hắn, trong miệng cứ rầm rì chứ không nói được một câu hoàn chỉnh.

Mẫn Trì ôm cậu vào trong lòng, một tay dễ như trở bàn tay túm chặt lấy hai cổ tay của Phương Phùng Chí, để cậu không làm loạn nữa: "Há miệng nào."

Thấy Phương Phùng Chí chẳng chịu há miệng, hắn liền nắm lấy cằm cậu trực tiếp bắt cậu há miệng ra, sau đó mới duỗi tay lấy ly nước, chậm rãi đút nước vào trong miệng cậu.

Phương Phùng Chí thật sự rất khát, uống một ngụm liền ngửa đầu ra sau, đầu lưỡi không tự giác mà thè ra ngoài, muốn uống hết vào trong miệng, nhìn chiếc lưỡi đỏ thắm mềm mại của cậu, Mẫn Trì không nói lời nào dời tầm mắt.

Bởi vì không ngửi được pheromone của Phương Phùng Chí, cho nên hắn không thể nào bị pheromone của cậu dụ dỗ, Mẫn Trì cũng biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm. Cho nên hắn lại lần nữa tự khẳng định, mình không hề mất đi lí trí.

Nhưng hắn chú ý tới d/ương v/ật của mình đang cương cứng đỉnh thật cao trong quần, giờ phút này đang chọc vào eo của Phương Phùng Chí.

D/ương v/ật bị Phương Phùng Chí vặn vẹo eo đụng trúng, Mẫn Trì lấy lại tinh thần, mới phát hiện Phương Phùng Chí đã uống hết nước, giờ phút này đang thèm khát dùng thân thể cọ xát vào d/ương v/ật làm cậu sung sướng kia.

Mẫn Trì không để cậu đợi lâu, lại lần nữa đè cậu xuống dưới thân. Vừa rồi bao cao su lúc hắn ra rút ra đã bị hắn ném đi, d/ương v/ật của hắn bị bọc trong bao chặt cứng đến nỗi gân xanh nổi lên, có chút dữ tợn đáng sợ, hẳn là mua theo kích cỡ của Phó Bách Khải, nhưng vẫn hơi nhỏ so với Mẫn Trì. Tuy rằng chỉ cần không đâm vào khoang sinh sản, Omega sẽ không mang thai, nhưng Mẫn Trì vẫn xé bọc một cái bao mới tròng lên d/ương v/ật. Không mang bao thật sự là một hành động thiếu tôn trọng, không chỉ là không tôn trọng Phương Phùng Chí, mà với Phó Bách Khải cũng có điểm không tôn trọng.

Hắn đỡ d/ương v/ậtt đỉnh miệng lỗ dâm rồi chậm rãi cắm vào trong.

Phương Phùng Chí lại bắt đầu rên.

Cho dù lúc nãy đã ch/ịch một lúc lâu, bây giờ cắm vào vẫn chặt đến mức khó chịu. Hô hấp Mẫn Trì nặng nề, d/ương v/ật cực nóng nghiền ép lên tuyến tiền liệt, lại chọc đến miệng khoang sinh sản của cậu, cái miệng kia mút lấy Mẫn Trì, cả người Mãn Trì liền giật thót, thiếu chút nữa bắn ra.

Hắn rốt cuộc cũng không thể nhẫn nại nữa, mạnh mẽ ch/ịch.

Phương Phùng Chí bị Mẫn Trì ch/ịch đến hoảng cả người, toàn bộ thế giới đều rung chấn, phía dưới bị ch/ịch đến nóng rát, sướng vô cùng. Bị cơ thể khống chế, linh hôn cũng lần nữa theo lối bắt đầu run rẩy. Như thể chú ý tới d/ương v/ật vô cùng đáng thương của cậu, Mẫn Trì duỗi tay qua nắm lấy d/ương v/ật thanh tú. Bị hắn chạm vào như vậy, Phương Phùng Chí run rẩy kịch liệt hơn, thét chói tai muốn trốn thoát, lại bị hắn tàn nhẫn giữ chặt chân, đè ép ở trên d/ương v/ật.

Mẫn Trì đâm rút càng lúc càng mạnh mẽ, Phương Phùng Chí cảm thấy mông mình bị đâm đến đau. D/ương v/ật hắn lần này đến lần khác cọ vào khoang sinh sản của cậu, mỗi lần như vậy đều làm cậu tê dại. Đột nhiên, sau vài lần thọc vào rút ra Mẫn Trì đột nhiên thọc vào cánh cửa bí mật kia.

"Ah ah ahh___"

Phương Phùng Chí nâng người lên đỉnh, d/ương v/ật bắn hết t/inh d/ịch phun lên trên quần áo của Mẫn Trì, Mẫn Trì không quan tâm đến, không có hơi sức đâu mà để ý đến. Hắn nhắm hai mắt, d/ương v/ật cắm trong miệng cửa, đã đi vào được nửa q/uy đ/ầu, giờ phút này hắn muốn cắm ở đó mà bắn tinh. Chẳng qua là bắn vào bao thôi.

Vị trí kia quá mê hoặc, cho dù sau khi bắn xong, Mẫn Trì không muốn rút ra, đâm đâm vào bên trong.

Lúc này ý thức Omega lại tỉnh táo, khoang sinh sản của cậu rất đau, không phải chỉ vì lần đầu chạm tới, còn bởi vì bản năng bảo vệ vị trí đó của cậu đang bài xích pheromone xa lạ.

Cậu hoảng sợ: "Mẫn Trì!" Âm thanh khàn đến kì cục.

Mẫn Trì dừng lại, hắn ngẩng đầu nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Phương Phùng Chí, d/ương v/ật vẫn không rút ra. Phương Phùng Chí không rõ trạng thái lúc này của Mẫn Trì là gì, muốn mở miệng lần nữa, lại bị bàn tay to của Enigma chặn kín mũi.

Mẫn Trì đè trên người Phương Phùng Chí, cau mày chậm rãi rút d/ương v/ật ra. Người dưới thân run rẩy kịch liệt, có lẽ Phương Phùng Chí không rõ, nếu giờ phút này cậu kêu tên hắn cũng sẽ không khiến hắn lấy lại tinh thần, ngược lại, điều này sẽ làm hắn càng muốn chiếm hữu chú cún đáng thương này.

Cún nhỏ bây giờ bị hắn che miệng mũi đang không thể hô hấp, lòng bàn tay ướt nhẹp, Mẫn Trì nghĩ tay hắn bây giờ nhất định cũng toàn là mùi hương cam cúc. D/ương v/ật chậm rãi rút ra khỏi thân thể Omega, cả người Mẫn Trì đều đè lên trên người cậu, che giấu cậu kín mít dưới thân mình, cún nhỏ đang hít từng đợt không khí, lại không thể hít thở được. Cậu bẻ tay Mẫn Trì ra, lại không có chút tác dụng nào, bị đè nén khiến sắc mặt từ hồng chuyển sang tím, sắp hít thở không thông rồi.

Mẫn Trì đột nhiên buông tay ra.

"Ha___" Phương Phùng Chí cuối cùng cũng có được không khí mà mình muốn, giống như được tái sinh, vừa hít một hơi, môi Mẫn Trì liền áp xuống môi cậu.

Cậu không thể đẩy được người đàn ông đang đè lên mình, trong miệng Mẫn Trì toàn là mùi khói thuốc súng sặc nồng, cậu dán vào môi Mẫn Trì, muốn cướp lấy dưỡng khí trong miệng hắn. Mà Mẫn Trì ngay lúc cậu chủ động liền mút lấy lưỡi cậu.

Cuối cùng bọn họ hôn nhau, nhưng rất nhanh Mẫn Trì liền thả cậu ra. Hắn có thể cảm nhận được nước bọt vị cam cúc càng ngày càng đậm, điều này đại biểu rằng thuốc ức chế sắp mất đi hiệu lực.

Nhìn Omega há mồm thở dốc, Mẫn Trì nhíu mày. Tình dục trong cơ thể Phương Phùng Chí tạm thời thối lui, nhưng rất nhanh lại ngóc đầu dậy, không có pheromone trấn an thì căn bản chính là trị ngọn không trị được gốc. Hơn nữa thuốc ức chế trong người hắn đã sắp mất đi tác dụng, không phải hắn không thể tiêm thêm mũi nữa, nhưng cũng không thể nào có thể chăm sóc Phương Phùng Chí cả tuần như thế được.

Vì thế hắn nhìn sau cổ Phương Phùng Chí.

Chỉ là đánh dấu tạm thời mà thôi, hắn hoàn toàn có thể bao trùm lấy vết đánh dấu của Alpha. Nếu như vậy thì tiện hơn nhiều, pheromone của mình có thể giải quyết vấn đề hiện giờ.

Hắn duỗi tay xoa vào vị trí bị người khác cắn kia, cả người Phương Phùng Chí giật nảy. Cậu nhìn thấy miệng Mẫn Trì hơi hé mở, từ vị trí của cậu, cậu có thể nhìn thấy răng nhanh bén nhọn của Mẫn Trì mơ hồ lộ ra. Đột nhiên Phương Phùng Chí đẩy hắn, tuy rằng sức lực nhỏ đến nỗi chẳng đáng kể, nhưng Mẫn Trì vẫn dừng lại.

"Tôi đang muốn giúp em."

Phương Phùng Chí mở to hai mắt nhìn, cậu lắc đầu vô cùng mạnh: "Không, không cần..."

"Chỉ là đánh dấu tạm thời mà thôi, không phải chúng ta đã làm rồi sao?"

"Em sợ cái gì?"

"Không được." Phương Phùng Chí che chặt tuyến thể lại: "Sẽ bị Bách Khải phát hiện."

Mẫn Trì dừng một chút, mấy giây sau đó chẳng hề có động tác nào khác, chỉ nhíu mày càng lúc càng chặt. Omega này có lẽ không ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề: "Thuốc ức chế đã không còn hiệu quả với em nữa."

"Em có còn nhớ bác sĩ đã nói gì với em không?"

"Em sẽ không thể có thai." Mẫn Trì cầm điện thoại Phương Phùng Chí để ở đầu giường, đặt vào tay cậu: "Gọi điện thoại cho cậu ta, nếu cậu ta đồng ý giúp em, tôi sẽ đi."

Phương Phùng Chí ngơ ngác nhìn hắn, lại nhìn về di động.

Một lúc lâu sau cũng không có động tác gì. Mãi đến khi cậu bắt đầu cảm thấy thân thể mình bắt đầu nóng lên, cậu ý thức được liền bắt đầu trở nên hoảng hốt, dục vọng lại tới nữa rồi. Cậu làm theo những gì Mẫn Trì nói, tìm số điện thoại Phó Bách Khải, gọi cho anh ta.

Thật ra cậu hiểu rõ, kỳ động dục này không hề giống những lần trước, mạnh mẽ vô cùng, lại còn bị Phó Bách Khải bức ép. Nếu không có pheromone giúp giảm bớt, lại tiếp tục chịu đựng như vậy, không chỉ không thể nào mang thai được nữa, mà cơ thể cậu có khả năng sẽ xảy ra vấn đề lớn.

"Alo?" Chỉ đổ chuông vài tiếng, bên kia liền bắt máy.

Phương Phùng Chí nhìn thoáng qua Mẫn Trì, mặt người đàn ông không biểu cảm, dường như chẳng có chút chột dạ nào.

"Bách Khải, là tôi."

Bên kia dừng lại: "Tôi biết." Ngữ khí có chút lạnh lùng: "Có chuyện gì?"

Phương Phùng Chí cắn chặt răng: "Bách Khải, tôi..." Cậu thở vô cùng gấp: "Tôi không khoẻ."

Bên kia không hề nói tiếng nào, Phương Phùng Chí lại tiếp tục mở miệng: "Tôi muốn anh giúp tôi..."

Một lúc lâu Phó Bách Khải cũng không nói gì, trái tim Phương Phùng Chí đập rất nhanh, chỉ cần anh ta nói một câu, chỉ cần anh ta có chút tình cảm với cậu...

"Trong nhà không có thuốc ức chế à? Cậu..."

Phương Phùng Chí tắt máy. Cậu cúi đầu, buông tay che tuyến thể ra, một chút cũng không giãy giụa, cũng không nhìn mặt Mẫn Trì. Tuy rằng Mẫn Trì không nghe được Phó Bách Khải nói gì với cậu, nhưng cậu vẫn sợ trên mặt Mẫn Trì là nét đồng tình và thương hại.

Cậu cảm nhận được mùi khói thuốc súng tới gần cậu, sau đó cậu được Mẫn Trì ôm lấy. Mẫn Trì tiến đến bên tai cậu, như thể an ủi: "Không sao, tôi giúp em."

Mũi Phương Phùng Chí chua xót, nước mắt rơi xuống.

_____


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.