[EABO] Khô Cạn - Hoả Long L

Chương 21




Ngón chân Phương Phùng Chí cuộn tròn, ngửa đầu, đôi mắt sắp không mở nổi nữa, nhưng khoái cảm lại chống đỡ khiến cậu không ngất đi, âm thanh cậu khàn khàn kêu: "Mẫn tiên sinh... giúp tôi với..."

Thái dương của Mẫn Trì nổi đầy gân xanh, lời nói từ kẻ rằng từng chữ từng chữ truyền ra: "Em muốn tôi giúp như thế nào?"

Phương Phùng Chí không nói, kẹp chặt chân, cọ xát đồ vật ở giữa háng. Khăn trải giường bị hai chân cậu cọ thành một mớ hỗn loạn. Mẫn Trì tiến đến bên người cậu, mùi khói thuốc súng nháy mắt tỏa đầy trên mặt cậu, pheromone mà Phó Bách Khải lưu lại trong cơ thể cậu bắt đầu nảy sinh mâu thuẫn với kẻ xâm nhập, Phương Phùng Chí khó chịu quay mặt đi.

Giờ phút này Mẫn Trì chỉ cảm thấy Phương Phùng Chí đáng giận cực kỳ, giúp cậu? Cậu cũng không thể tiếp nhận pheromone của hắn, chỉ mới ngửi nhẹ một hơi mặt đã nhăn thành như vậy, giúp thế nào?

Hắn duỗi tay bóp mặt cậu, xoay mặt Phương Phùng Chí lại: "Người đánh dấu em không phải tôi." Hắn nặng nề nhìn chằm chằm khuôn mặt thèm khát của Phương Phùng Chí: "Tôi không thể giúp được em."

Không biết Phương Phùng Chí có nghe hiểu hay không, hẳn là nghe hiểu, cho nên nước mắt mới chảy ra càng nhiều. Mẫn Trì nhìn cậu đau khổ đến nhăn mặt, cắn chặt hàm răng muốn chịu đựng dục vọng này, đáng tiếc là chẳng có chút tác dụng nào.

Mùi hương cam cúc thật nhạt, dường như chẳng thể ngửi được.

Mẫn Trì buông tay đang bóp mặt cậu ra, trên lòng bàn tay dính đầy mồ hôi của Phương Phùng Chí. Đột nhiên hắn muốn biết, mồ hôi của Omega liệu có mùi cam cúc hay không, vì thế Mẫn Trì đem tay đặt ở trên ở trên chóp mũi mà ngửi, giống như hắn nghĩ. Giống như vò nát bông hoa cam cúc để lưu lại nước, nóng ướt, mùi nhàn nhạt.

Đôi mắt Mẫn Trì càng tối.

Phương Phùng Chí ở một bên dùng sức tránh né, đôi tay bị trói trên đầu giường bị kéo phá, một lòng muốn dùng thuốc ức chế để ức chế sự khô nóng trong cơ thể. Cậu lắc đầu nguầy nguậy: "Tôi không được tôi không được... đau khổ quá..." giống như kẻ nghiệm ma túy vậy, thân thể không thể tìm được cách giảm bớt sự đau khổ mà phát run, hai mắt thất thần nhìn chằm chằm vào khoảng không.

Đột nhiên thân thể dựng thẳng, cậu không thể khống chế mà thét chói tai, đồng tử phóng đại rồi co rút. Rất nhanh giữa háng liền ướt nhẹp.

Mẫn Trì vẫn không nhúc nhích ngồi ở mép giường.

Chỉ nhìn cậu kéo phát đến bầm tay, giúp cậu mở cà vạt ra.

Lần lên đỉnh nào giúp Phương Phùng Chí hòa hoãn được đôi chút, nhưng ngọn nguồn thật sự không được giải quyết thì hiện giờ cậu chỉ có thể như vậy. Rất nhanh, dương v*t cậu lại cứng lên, dục vọng mãnh liệt lần thứ hai lại quét qua thân thể cậu.

Lần này người bên cạnh đưa bàn tay đến giữa háng cậu, nhéo nhéo dương v*t cậu rồi lại buông ra, bàn tay nóng bỏng đi xuống, xoa lấy cặp mông nhỏ nhưng căng tròn của Omega, một bàn tay của hắn có thể ôm lấy một bên mông của Phương Phùng Chí, mềm mại, dùng sức cách một lớp quần mà xoa bóp, ngón tay mò đến lẽ mông, bề mặt ở lỗ dâm nơi đó chảy ra rất nhiều nước, đụng tới đó đều là nước.

Biểu cảm giờ phút này của Mẫn Trì vẫn nghiêm túc giống như thường ngày, nhưng tay lại đang làm chuyện hạ lưu, ngón tay hắn lần theo lỗ nhỏ đó mà chọc chọc, cách một lớp vải, cảm giác được đầu ngón tay rơi vào một vị trí ướt át, Mẫn Trì nhìn chằm chằm nơi đó, nhìn lỗ dâm mút lấy vải quần sau khi ngón tay rời đi.

Hắn không nhìn mặt Phương Phùng Chí, bàn tay đặt lên trên lưng quần của Phương Phùng Chí, ngón tay với vào trong lưng quần lót.

"Có muốn tôi giúp em không?"

Nhưng hắn không nghe được câu trả lời.

Cũng đúng, giờ phút này dường như Omega chẳng thể nghe hiểu bất cứ lời nói nào. Chính Mẫn Tri cũng cảm thấy vô lý khi chính hắn lại hỏi ra vấn đề này.

Hắn rút ngón tay từ trong lưng quần lót ra, lại đột nhiên bị một đôi tay tràn đầy mồ hôi bắt lấy.

Mẫn Trì sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Phương Phùng Chí, mặt người noi đỏ vô cùng, môi cũng vậy, hắn nhìn Omega thống khổ mà nhìn mình: "Giúp tôi... xin ngài..."

Cậu dùng kính ngữ.

Khoảng hai ba phút sau, Mẫn Trì cũng không hề có động tác gì tiếp, đầu óc hắn trống rỗng, chỉ có vẻ mặt là vừa mờ mịt vừa phức tạp nhìn chằm chằm mặt Phương Phùng Chí, khuôn mặt kia so với những Omega mà hắn từng thấy thì rất bình thường buồn chán.

Kỳ lạ là trên mặt cậu lại có một nốt ruồi xinh đẹp. Có lẽ vất kể là kẽ nào nhìn thấy nốt ruồi này đều sẽ phải mềm lòng.

Cho nên trong hai phút này, Mẫn Trì đã nhìn chằm chằm vào nơi đó. Lỗ tai hắn không hiểu sao lại nghe thấy những âm thành kỳ quái, ồn đến mức khiến hắn đau đầu. Hắn cảm thấy máu huyết trong cơ thể lưu động càng lúc càng nhanh, giống như phủ lên thuốc ức chế lạnh lẽo, làm cả người hắn nóng lên.

Hắn phỏng đoán rằng có phải do tác dụng phụ của thuốc ức chế hay không, dẫn tới tim hắn cũng đập rất nhanh.

Sau hai phút, hắn cúi xuống hôn lên môi Phương Phùng Chí. Một giây này đầu óc Mẫn Trì đã nghĩ rằng, có phải chính mình đã hôn sai nơi rồi hay không, hắn nên hôn lên nốt ruồi xinh đẹp kia của cậu. Vì thế hắn lại đột nhiên rời khỏi đôi môi mềm mại của Phương Phùng Chí, như để chứng minh nội tâm của mình, tiến đến hôn lên bốt ruồi xinh đẹp trên mí mắt kia của Omega, Phương Phùng Chí chớp chớp mắt, rất nhanh hắn liền rời đi, có chút gấp gáp không chờ nỗi mà lại một lần nữa áp môi mình lên đôi môi của Phương Phùng Chí, giống như đói bụng mà mút lấy, thô lỗ vươn đầu lưỡi vào trong khoang miệng mềm mại của cậu, nước bọt bên trong đều là mùi cam cúc hắn yêu thích, hắn đụng đến đầu lưỡi của Phương Phùng Chí, ướt át đến mức làm cho người ta thấy thoải mái.

Nhưng Phương Phùng Chí lại cực kì khó chịu. Giờ phút này cậu chán ghét hết những nơi phát ra pheromone của người khác mà không phải của Phó Bách Khải, nước bọt trộn lẫn với mùi pheromone của Mẫn Trì đối với cậu vừa chưa vừa sặc, giống như đem khói đặc đổ vào trong miệng cậu vậy, vì thế cậu dùng đầu lưỡi chống lại lưỡi Mẫn Trì, đột nhiên quay mặt đi, khó chịu ho khan vài tiếng.

Mẫn Trì chỉ nhìn cậu nghẹn đến mức đỏ mặt, không làm cậu khoa xử, trực tiếp duỗi tay vào trong quần Omega.

Đầu óc hắn vẫn tỉnh táo, một bên nghĩ lại hành vi sai lầm của mình, một bên dùng tay vuốt ve đến miệng lỗ ở giữa khe mông. Hắn nhẹ nhàng ấn lên những nếp uống ở trên lỗ nhỏ.

Nơi đó thật ướt, nước dâm dính đầy tay Mẫn Trì. Mặt hắn không biểu cảm đâm một ngón tay vào đó, cả người Phương Phùng Chí đột nhiên giật mình.

Thật chặt, thật ướt.

Mãn Trì không làm với Omega, không biết bên trong của Omega như thế nào, thấy cậu ướt đến như vậy, liền nghĩ rằng Phương Phùng Chí có kinh nghiệm. Vì thế rất nhanh liền cắm ngón thứ hai vào. Bên trong lỗ dâm kẹo vô cùng chặt, ngón tay hắn thiếu điều bị kẹp gãy. Mẫn Trì véo véo eo Phương Phùng Chí: "Thả lỏng."

Đây cũng không phải do Phương Phùng Chí, cậu chỉ cảm thấy nơi đó vừa đau lại vừa sướng, quyền khống chế thân thể đã không còn trong tay cậu nữa.

Giờ phút này Mẫn Trì không còn kiên nhẫn nữa, dương v*t của hắn ở trong quần sắp muốn xé rách quần rồi, hắn muốn nhanh chóng kết thúc. Tốc độ thọc vào rút ra của hắn nhanh hơn, khớp xương ngón tay mỗi một lần đều vào mông, ngón tay khẩy đảo ra tiếng nước to đến mức Phương Phùng Chí có thể nghe thấy, tuyến tiền liệt bị ngón tay chà xát khiến Phương Phùng Chí sướng đến mức da đầu tê rần, liền thả lỏng cảnh giác.

Mẫn Trì cắm đến ngón tay thứ tư. Phương Phùng Chí cảm thấy lỗ nhỏ của mình sắp nứt ra luôn rồi, cậu duỗi duỗi chân, tạo ra sự phản kháng nho nhỏ không có tác dụng, Mẫn Trì không hề để ý tới, hắn chậm rãi đâm vào trong, mãi đến khi ngón cái chống vào mông không thể đi vào được nữa mới dừng lại.

Nửa lòng bàn tay của Mẫn Trì đã bị lỗ dâm của Phương Phùng Chí ăn lấy, mềm mại ướt át. Giờ phút này trên mặt Mẫn Trì vẫn là vẻ nghiêm túc như cũ, giống như chuyện này đối với hắn như đang ử lý một công việc hóc búa vậy. Hắn ở sâu trong vách thịt thọc ngoái, Omega ô a kêu mấy tiếng, giống như một chú cún con mới sinh.

Sau đó hắn rút tay ra, chất nhầy bên trong cùng với tay hắn cùng nhau đi ra ngoài rồi lại tách ra. Ở chỗ kia bị căng ra thành một cái lỗ nhỏ, mấp máy, chậm rãi thu nhỏ lại.

Mẫn Trì dường như cũng không vì vậy mà xúc động, trong lúc hắn chuẩn bị cắm vào trong, hắn nhìn Omega đang run rẩy: "Bao cao su ở đâu?" Hắn tự cảm thấy, đây là cơ hội đổi ý cuối cùng hắn cho Phương Phùng Chí.

Omega chỉ chỉ ngăn kéo.

Mẫn Trì mở ngăn kéo ra, bên trong là hộp bao cao su chưa qua sử dụng, đến cả bao bọc hộp cũng chưa mở ra.

Hắn mở hộp ra, sau đó xé một cái trong lên quy đầu.

Trên mật vẫn là biểu cảm bình thường như cũ, tuy rằng hắn có thể ngửi được mùi pheromone của Omega rất khẽ, nhưng điều này cũng không là gì, chút xíu pheromone này không thể làm ảnh hưởng tới hắn. Hắn đặt dương v*t lên miệng lỗ.

Miệng lỗ dâm như cảm nhận được vật ngoại lai, kịch liệt đón lấy, giống như đang hôn môi từng chút từng chút mút lấy quy đầu của Mẫn Trì. Mẫn Trì nhắm mắt lại.

Hắn không phải đang cùng làm tình với Phương Phùng Chí, hắn chỉ đang tạm thời thay thế chồng cậu giúp cậu vượt qua kỳ động dục này.

Hắn đỡ dương v*t thô bự, chậm rãi đâm vào.

Mới vừa vào quy đầu đã bị siết lấy, mồ hôi trên người Phương Phùng Chí chảy ra càng nhiều, lỗ dâm bị dương v*t của Mẫn Trì chọc đến ngứa ngáy, cậu nhịn không được mà cuộn tròn ngón chân.

Mẫn Trì cảm thấy lỗ nhỏ của Omega như đang hô hấp vậy, lúc đóng lúc mở mút máy kẹo chặt lấy hắn. Hơi thở của hắn dần trở nên nặng nề hơn, cả người đều nóng dần lên. Nhưng hắn vẫn còn lý trí, thong thả đâm vào bên trong, mặc dù đã được nới rộng rồi, nhưng bên trong vẫn chặt đến nỗi hắn không dám đông mạnh. Hắn nhạy bén nhận ra điều gì đó.

"Lần đầu của em sao?"

Phương Phùng Chí cau mày, mọi sự tập trung đều tụ lại ở chỗ phía sau kia, cậu đau đến mức không nói nên lời, nước mắt không thể ngăn được mà chảy ra.

Cho dù không nghe được Phương Phùng Chí nói chuyện, Mẫn Trì cũng biết được đáp án.

Omega này và chồng của cậu, thế nhưng lại chưa từng làm lần nào.

Mẫn Trì nhíu chặt mày, thái dương toàn là mồ hôi. Lý trí nói với hắn rằng hắn phải rời khỏi, hắn không nên thay chồng của Omega làm những chuyện thuộc phạm vi quyền lợi của anh ta, đây là điều không hợp pháp, không có đạo đức. Nhưng thân thể hắn lại chậm rãi đâm về phía trước, vì vật nhỏ đáng thương này mà mở ra lỗ nhỏ trinh tiết của cậu.

Đi vào được một nửa, Omega chưa từng nếm qua mùi vị của đàn ông bị ép thành bộ dạng run rẩy, khó chịu muốn kẹp chặt hai chân lại, lại kẹp lấy eo Mẫn Trì.

Mẫn Trì cảm thấy bao sự nhẫn nại của mình đã tiêu hao hết. Trên mặt hắn không biết nên biểu lộ ra biểu cảm như thế nào, hắn cảm thấy thân thể của mình đã không còn chịu sự khống chế của lí trí nữa. Bắt lấy hai chân Phương Phùng Chí bẻ ra, đẩy hết dương v*t còn chưa vào hết vào trong, như để thích ứng, giây tiếp theo, đồ vật to lớn đến không bình thường kia đột nhiên mơ ra từng tầng thịt ngọt.

Bây giờ Omega muốn kêu cũng không kêu nổi, trong cổ họng phát ra âm thanh như khát vọng cầu sinh lúc sắp chết, đôi mất nửa nhắm, tứ chi run rẩy.

Mẫn Trì nhìn Omega bởi vì sự đâm rút của mình mà bắn tinh.

Tính ưu việt của Enigma thể hiện ở nhiều phương diện, ví dụ như dương v*t của bọn họ. So sánh với Alpha thì chúng thô dài hơn một chút, muốn hoàn toàn đi vào bên trong cơ thể Omega thì quả thật chính là một sự tra tấn.

Không để Phương Phùng Chí kịp hoàn hồn, dương v*t cương cứng nóng hổi bắt đầu động, đầu tiên là thong thả thọc rút vài cái, chờ đến khi hoàn toàn có thể thọc mở tất cả mọi thứ bên trong, Mẫn Trì liền mạnh mẽ kịch liệt đâm vào rút ra, mỗi một lần đều cắm đến tận gốc, không cần phải cố tình đi tìm, dương v*t có thể chuẩn xác xoa đến mọi ngóc ngách trong lỗ dâm, đừng nói chi đến tuyến tiền liệt.

Phương Phùng Chí cảm thấy mình sắp chết rồi, đồ vật kia thọc tới chiều sâu mà cậu chẳng dám tưởng tượng, giống như muốn đâm xuyên qua cơ thể cậu. Nhưng mà cậu sướng lắm, khoang sinh sản mẫn cảm nhấn cũng bị ma xát đến nóng lên, cậu sung sướng, nhưng cũng sợ dương v*t của Mẫn Trì sẽ cắm vào đó.

Nếu Mẫn Trì vắn tinh trong khoang sinh sản, cậu không những sẽ mang thai, mà còn bị hắn đánh dấu vĩnh viễn.

Khoái cảm và sự sợ hãi mãnh liệt giao hoà với nhau, khiến ý thức của Phương Phùng Chí càng lúc càng hỗn loạn, mỗi một lần Mần Trì xoa vào cái miệng nhỏ của khoang sinh sản, Phương Phùng Chí lại một lần run người lên đỉnh, nước dâm tưới ướt quy đầu Mẫn Trì, vách thịt co rút ôm chặt lấy nó. Mẫn Trì hít vào một hơi thật sâu, hắn bắt lấy bắp tay của Phương Phùng Chí, không cho Phương Phùng Chí cơ hội nghỉ ngơi, tiếp tục phá tan sự co rút của vách thịt tiếp tục đâm vào.

_____

Quy chuẩn đạo đức của anh Mẫn kết thúc từ đây.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.