[EABO] Khô Cạn - Hoả Long L

Chương 20




Mẫn Trì không biết vì sao hôm nay phòng họp lại nóng đến như vậy.

Hắn quay đầu nói với trợ lý ở bên cạnh: "giảm điều hòa thấp xuống một chút."

"Mẫn tổng, đã mười sáu độ rồi..."

Mẫn Trì dừng lại, phát hiện đã có mất người lạnh đến mức mặc áo khoác vào. Hắn không nói gì nữa, mặt không biểu cảm uống một ngụm trà. Nhưng mùi trà nồng đậm cũng không thể khiến hắn thoát ra khỏi mùi hương trên người Phó Bách Khải, ngược lại càng lúc càng nồng. Mùi cam cúc ấm áp tràn ra nhiều vô cùng, vô cùng đáng thương mà bị mùi gỗ của Phó Bách Khải vây kín.

Mùi pheromone trong phòng họp hỗn tạp khó chịu, Mẫn Trì quả thực sắp bức đến không chịu nỗi.

Hắn ngẩng đầu nhìn nhân viên đang nói chuyện ở phía trước.

Người của phòng tuyên truyền rõ ràng là cuộc họp cấp cao, thế mà lại để cho người mới trẻ người non dạ đến đây xem náo nhiệt, trong phòng họp đã đủ loạn rồi.

Nói một lần còn chưa xong, cậu ta còn mang ra phương an thứ hai của mình.

Mẫn Trì qua loa nhìn một lần, không đợi cậu ta nói xong liền khép lại ngay lập tức. Hắn đột nhiên đứng lên: "Xin lỗi, tôi có hơi đau đầu, hội nghị đổi thành ngày mai đi."

Mọi người đều đơ cứng, tính cách của Mẫn Trì đó giờ ít nói ít cười, làm việc cẩn trọng, cuộc họp được một nửa là đổi thời gian như thế này là lần đầu tiên. Càng quan trọng là hắn rất ít khi lộ ra cảm xúc của mình, sắc mặt vô cùng khó coi, vừa rồi không rõ ràng nói ra một câu như vậy, ai cũng không biết rốt cuộc cái gì chọc vào hắn, lo sợ có phải do pheromone của chính mình quá nồng hay không, đều cúi đầu không dám hé răng.

Mẫn Trì uống mấy viên thuốc, vẫn cảm thấy phiền muộn. Cả buổi chiều ở trong văn phòng không hề ra ngoài.

Lúc tan tầm đi đến thang máy, vừa lúc gặp phải Phó Bách Khải.

"Mẫn tổng."

"Thân thể bây giờ thế nào rồi?"

Mùi hương trên người Phó Bách Khải vẫn nồng như cũ, Mẫn Trì nghiêng đầu: "Khá hơn rồi." Hắn nhìn Phó Bách Khải ấn tầng, mở miệng nói: "Hôm nay không lái xe đến sao?"

Phó Bách Khải nhìn đồng hồ gật gật đầu: "Bây giờ dọn đến ở gần công ty, trong khoảng thời gian này không cần lái xe."

"Như vậy à?"

Một mình Mẫn Trì chậm rãi đi ra khỏi thang máy, bãi đỗ xa chiếu ánh đèn xám tắng vào hắn khiến biểu cảm trên mặt hắn không quá đúng. Cũng giống như bình thường, hắn ngồi vào ghế lái, khởi động xe, trong lòng không có ý tưởng gì không giống với bình thường. Nhưng sau khi lái xe ra khỏi bãi đổ xe, lại không phải là hướng về nhà.

Hắn một mình lái xe tới dưới chung cư của anh hắn.

Hắn đứng ở bên cạnh bồn hoa trong chốc lát, anh hắn thời gian trước đã đi nơi khác làm khảo sát, hiện tại không hề có ở nhà, hắn đến nơi này không hề có ý nghĩa gì.

Cuối cùng hắn dừng chân ở căn hộ cách vách anh hắn.

Không cần mở cửa, chỉ cần xuyên qua kẹt cửa thôi hắn cũng có thể ngửi thấy mùi cam cúc mơ hồ truyền ra.

Không cần đoán cũng biết, mùi hương nồng đến như vậy đại biểu rằng Omega bên trong đang động dục.

Mẫn Trì không có bấm chuông cửa ngay lập tức, đầu tiên hắn đi đến một bên, lấy từ trong túi ra một lọ thuốc ức chế pheromone, cũng không để ý đến liều lượng, đổ ra tay nuốt hết xuống. Thuốc áp chế sự xao động trong cơ thể hắn, hắn dừng hô hấp trong chốc lát, mới nâng chân đi đến trước cửa.

Một tay ấn chuông cửa, một tay móc điện thoại gọi điện cho Phương Phùng Chí.

Cũng giống như hắn nghĩ, không có ai để ý đến tiếng chuông cửa.

Mãi đến khi hắn gọi đến cuộc điện thoại thứ năm, người bên kia rốt cuộc cũng bắt máy. Bên kia điện thoại rất lâu cũng không có người nói chuyện, chỉ có tiếng thở nặng nề.

Vì thế Mẫn Trì mở miệng trước: "Phương Phùng Chí."

"Mở cửa cho tôi."

Đáng tiếc là không nhận được bất cứ câu trả lời nào, nhưng Mẫn Trì không tắt máy, hắn kiên nhẫn nghe động tĩnh ở bên trong. Qua rất lâu sau, bên trong truyền đến âm thanh sột soạt, không biết có phải người nọ đụng phải thứ gì hay không, một tiếng rầm van lên truyền tới tai Mẫn Trì.

Mẫn Trì mím môi.

Sau đó nữa, hắn ngửi thấy mùi pheromone trở nên nồng đậm hơn. Giây tiếp theo, cửa mở ra một khe hở, pheromone cam cúc bọc bởi mùi gỗ tràn đầy công kích cứ như vậy tràn ra ngoài, tỏa lên đầy đầu Mẫn Trì. Hắn cắn răng, từ kẹt cửa nhìn vào, Omega tránh ở sau cửa, chỉ có thể nhìn thấy ngón tay tái nhợt của cậu đang bám ở cánh cửa.

Mẫn Trì tiếng lên một bước kẹp chân vào khe cửa, vương tay đẩy cửa ra.

Omega bị lực đẩy nhỏ của hắn đẩy phải làm cho đứng không vững, sau đó lui lại mấy bước, đỡ một bên tủ.

Mẫn Trì bước vào. Khi hắn hoàn toàn có thể thấy rõ bộ dạng của Omega, trái tim đang treo lơ lửng liền đặt xuống.

Lúc đứng ở dưới lầu, hắn không rõ vì sao mình lại đến nơi này. Lúc đứng ở trước cửa, hắn nghĩ, hắn đến để xác nhận thân thể Omega hiện tại có xảy ra tình huống gì hay không rồi rời đi.

Nhưng hiện tại, hắn đứng ở trước mặt Phương Phùng Chí, nhìn thấy cậu chưa đến nửa tháng đã gầy đi, trên trán bị thương, được băng bó, khuôn mặt vốn dĩ trắng nõn xinh đẹp, giờ phút này lại bởi vì khuyết thiếu pheromone của người đánh dấu mà trở nên khô cạn cô đơn, ngay cả nốt ruồi nhỏ trên mí mắt cậu cũng trở nên hỗn độn, như đã phai đi. Hai mắt cậu vô hồn nhìn hắn, sau đó thong thả chớp chớp mắt.

Giống như máy móc bị tổn hại, bị rỉ sắt.

Mẫn Trì bước đến nắm mấy tay Omega, quả nhiên, trên đó toàn là vết kim tiêm, ở đó còn đang chảy máu. Điều này nói rằng cậu trong kỳ động dục vẫn luôn sử dụng thuốc ức chế.

Khí nóng trong cơ thể hắn bốc lên, vọt lên xoang mũi hắn, ngay cả khí thở ra cũng nặng nề vô cùng. Không biết vì sao, Mẫn Trì lại sinh ra một sự phẫn nộ không thể tả. Lúc hắn nhìn thấy Phương Phùng Chí vì sự tiếp cận của mình mà cau mày rụt cổ, sự phẫn nộ này lên đến đỉnh điểm.

Hắn không nặng nhẹ mà kéo lấy Omega, nhìn thấy trên tuyến thể cậu bị cắn lưu lại một vết thương hình dấu răng.

Mặt Mẫn Trì không biểu cảm, trầm mặc không nói gì. Đóng cửa sau lưng lại, ôm vai Phương Phùng Chí rồi cứ như vậy công khai xông vào nhà bọn họ.

Phương Phùng Chí dường như bị hắn kéo đi, trong kỳ động dục hai chân cậu mềm nhũn như sợi mì, cả cơ thể không thể sử dụng được chút sức lực nào, chỉ có thể tùy tiện mặc người khác muốn làm gì thì làm. Đầu óc cậu hỗn loạn đến nỗi thậm chí đến cả người bên cạnh là ai cũng không biết. Chỉ ngửi được mùi pheromone vô cùng quen thuộc, nhưng cậu không thích, nói đúng hơn thì, Omega bị người khác đánh dấu sẽ không thích bất kì pheromone nào trừ pheromone của người đánh dấu, bọn họ chỉ biết mê luyến và khát cào người đánh dấu bọn họ thôi.

Người bên cạnh này có pheromone dày đặc mãnh liệt đến mức khiến cậu thấy không khỏe, Phương Phùng Chí ổn định hô hấp, lại hút vào nhiều nữa có thể sẽ khiến cậu buồn nôn.

Bộ dạng hiện tại của Phương Phùng Chí không có cách nào có thể đem cậu đến bệnh viện. Mẫn Trì nhìn đến những lỗ kim thâm máu kia trên cánh tay cậu, hẳn là trước khi đi mở cửa đã tiêm vào. Nhìn bộ dạng của cậu thì có vẻ thuốc ức chế chỉ có tác dụng khiên cơ thể cậu tỉnh táo hơn một chút, nhưng pheromone thì không thể ức chế được. Pheromone cậu tỏa ra hoàn toàn hỗn loạn, vật chứa pheromone trong cơ thể cậu đã tích góp quá nhiều, không thể thừa nhẫn được pheromone mãnh liệt của Alpha đã đánh dấu, nhưng bạn đời của cậu dường như không để ý đến, vừa không cho cậu pheromone để an ủi, cũng không muốn giúp cậu phóng thích ra.

Cho nên cậu có dùng thuốc ức chế cỡ nào cũng không có hiệu quả.

Mẫn Trì cau màu, ném cậu lên trên giường.

Hắn đã bị mùi cam cúc này kích thích đến mức sắp không nhịn nỗi nữa: "Thuốc ức chế ở đâu?"

Nhưng giờ phút này đầu óc của Omega đã không còn rõ nữa, trong hai mắt cậu tràn đầy dục vọng, thở hổn hổn ngồi yên ở đó, căn bản không biết Mẫn Trì đang nói gì.

Hầu kết của Mẫn Trì chuyển động, cắn răng nhẫn nhịn, lần đầu tiên mất phong độ, lục tung đồ đạc của người khác lên. Sau khi tìm được thuốc trong một cái ngăn kéo, mắt cũng không nhắm, chỉ rửa sạch đơn giản rồi tiêm thẳng chất lỏng vào trong mạch máu của mình.

Thân thể trở nên lạnh buốt, máu nóng sôi sục trong cơ thể bị thuốc ức chế áp chế hòa toàn, khứu giác của hắn bắt đầu mất đi tác dụng, bị ngăn cản, mùi cam cúc nồng đậm giờ phút này với hắn chỉ như một mùi hương ở rất xa truyền đến.

Một phút sau, hắn hoàn toàn bình tĩnh lại.

Hắn đi đến trước mặt Phương Phùng Chí, Omega đã không thể khống chế được ngã ngồi trên giường, cả người đều run rẩy.

Kỳ động dục của cậu không hề dừng lại.

Mẫn Trì ngồi trên giường cậu, hỏi cậu: "Bây giờ em muốn làm sao bây giờ?"

Omega không nghe thấy, cũng không trả lời.

Vì thế Mẫn Trì nâng cậu ngồi dậy ở trước mặt mình, hắn duỗi tay không nặng không nhẹ vỗ lên mặt cậu: "Phương Phùng Chí, tỉnh táo chút."

Phương Phùng Chí chớp chớp mắt, đôi mắt không thể nhìn miễn cưỡng cũng chỉ có thể nhìn ra hình dáng của người trước mặt, nhưng không thể nhìn rõ mặt hắn.

"Phương Phùng Chí, em nghe tôi nói."

"Cơ thể của em không thể dùng thuốc ức chế tiếp nữa."

"Em nhịn qua kỳ động dục này đi."

Âm thanh truyền đến tai cậu, cậu mất vài phút mới hiểu được ý hắn.

Sau đó cậu chậm rãi gật gật đầu.

Cậu hiểu được đạo lý này, nhưng vấn đề ở chỗ, cậu không thể nhìn được. Mẫn Trì buông tay ra, cậu không thể trụ được mà run rẩy, trong miệng cứ kêu ô ô, giống như người không có xương cốt ngồi trên giường mà quay cuồng. Mẫn Trì cau mày không có động tác gì, mãi đến khi cậu mò đến mép giường, duỗi tay kéo ngăn kéo ra.

Bên trong đó chính là thuốc ức chế.

Mẫn Trì bắt lấy cổ chân mảnh khảnh của cậu kéo cậu trở về, cậu đây là nghiện thuốc ức chế. Mẫn Trì nghiến răng, âm thanh có chút nghiêm khắc: "Nếu tiêm thuốc ức chế tiếp, tuyến thể của em sẽ hỏng."

Nước mắt đã chảy đầy mặt của Omega, cả người cậu lúc nóng lúc lạnh, thân dưới khó chịu vô cùng. Người bên cạnh này có pheromone nồng đến kỳ cục, Phương Phùng Chí cảm thấy mình sắp không hô hấp nổi, cậu muốn bò đến mép giường, nhưng cổ chân lại bị người ta nắm chặt lấy, xương cốt cũng thấy đau. Phương Phùng Chí càng khóc to hơn, cậu dùng sức muốn rút chân lại: "Buông ra... buông tôi ra..."

Mẫn Trì bị cậu đá đến phiền, dứt khoát dùng kéo Phương Phùng Chí đến bên người, cứng rắn ôm cậu vào trong lòng, tùy tiện kéo cà vạt xuống quấn vài vòng vào đôi tay của Omega, cột lại trên đầu giường. Bây giờ Phương Phùng Chí hoàn toàn không thể nhúc nhích.

Nước mặt của cậu không thể ngăn lại được, trong miệng ô a vừa khóc vừa kêu: "Đừng như vậy mà... khó chịu quá đi..."

Khuôn mặt đáng thương kia đều là nước mắt, hốc mắt đỏ hồng. Mẫn Trì chỉ nhìn thoáng qua liền di dời tầm mắt.

Hắn nhìn dương v*t dưới thân Omega đỉnh thành túp lều trong quần, bởi vì chảy ra nhiều chất lỏng mà ướt nhẹp. Hai chân mảnh khảnh run rẩy.

Mẫn Trì chỉ muốn vươn tay giữ nó lại, không cho nó nhúc nhích nữa.

Phương Phùng Chí vẫn như cũ trong miệng cứ không ngừng xin tha, tình dục khiến đầu óc cậu bị thiêu cháy, Mẫn Trì không muốn để ý tới cậu. Nhưng thân thể Omega co rút mãnh liệt một lúc, Mẫn Trì nghe được tiếng khóc thống khổ của Omega: "Khó chịu quá... Mẫn tiên sinh... tôi rất khó chịu..." 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.