[EABO] Khô Cạn - Hoả Long L

Chương 12




Phương Phùng Chí mở to mắt, thân thể như là ngâm trong nước rất lâu, vô lực nhưng lại thoải mái lạ thường. Trong phòng có pheromone không thuộc về cậu đang bao bọc kín lấy thân thể cậu, nồng đậm lại mê hoặc, cậu hoang mang về nơi khởi phát của pheromone này, chỉ có thể miễn cưỡng ngồi dậy từ trên giường.

Một giấc ngủ này ngủ đến nỗi đầu óc cậu trống rỗng, ký ức cuối cùng dừng lại vào lúc cậu tiêm ống thuốc ức chế vào cơ thể, trong lúc hoảng hốt lại nghe thấy đã có người gọi tên cậu, sau đó xảy ra chuyện gì cậu đều không nhớ.

Trong bụng phát ra tiếng đói ùng ục, Phương Phùng Chí xoa xoa bụng nhỏ, rời khỏi giường.

Sau đó cậu đứng hình. Ngơ ngác nhìn chằm chằm quần áo mình đang mặc trên người, nhìn thì giống quần đùi vận động, nhưng lại dài đến tận bắp chân cậu, nhìn quần áo mà mình đang mặc, cũng không phải là bộ trước đó đã mặc, rộng thùng thình, cúi xuống là có thể lộ ra hơn phân nửa ngực.

Đây là ai giúp cậu thay vậy?

Một đoạn ký ức ngắn đột nhiên ùa về trong đầu cậu, không gian giam giữ tối tăm, mùi khói thuốc súng nồng đậm bao trùm, hai tay cường tráng của người đàn ông, tuyến thể bị cọ xát vừa đau khổ vừa sảng khoái...

Phương Phùng Chí mở to hai mắt, cậu đứng lên nhưng vì hai chân mềm nhũn nên lại ngồi xuống trở lại. Cả người đều mềm mại vô cùng, vị trí giữa hai chân cũng không hiểu sao lại thấy đau, cậu đỡ mép giường lần nữa đứng dậy.

Pheromone trong biệt thự thật nồng đậm, hẳn là người nọ chưa đi.

Cậu mở cửa phòng ra, động tác hơi vội vàng bước nhanh xuống lầu, mắt đầu tiên là nhìn về phía cửa, đôi giày xa lạ vẫn còn ở trước huyền quan. Cậu quay đầu thấy người ngồi ở trong phòng ăn, đi vài bước đến bên đó, liền thấy Alpha đang ngồi trên bàn ăn ăn sáng, tay trái đang cầm điện thoại nghiêm túc xem gì đó, tay phải thì cầm đũa.

Hắn nghe thấy tiếng bước chân của Phương Phùng Chí, ấn tắt di động rồi đặt qua một bên, ngẩng đầu nhìn về phía Omega, thấy vẻ mặt kinh hoàng của cậu: "Làm sao vậy?"

Vẻ mặt Alpha như không có chuyện gì, giống như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh, giống như bình thường chẳng có gì hết, Phương Phùng Chí thậm chí còn hoài nghi có phải ký ức của mình sai lệch hay không. Cậu nhìn Alpha đột nhiên đứng lên, chậm rãi đi đến phía mình, lại nghĩ tới những hình ảnh trong đầu, Phương Phùng Chí thở không nổi mà đi đến gần hắn: "Chúng ta, chúng ta liệu có..."

Cậu thật sự không nói nên lời, chỉ có thể nôn nóng mà nhìn Alpha.

Mẫn Trì duỗi tay đỡ lấy cơ thể vô lực của cậu: "Không có."

"Chúng ta chưa xảy ra chuyện gì hết."

Phương Phùng Chí rốt cuộc cũng nhẹ nhàng thở ra.

Mẫn Trì nhẹ nhàng ngửi pheromone của Omega, không có nồng lắm. Sau khi đỡ Phương Phùng Chí ổn thoả liền buông tay: "Ăn gì đó đi, lát nữa đưa em đi bệnh viện."

Phương Phùng Chí ngẩng đầu muốn nhìn biểu cảm của Mẫn Trì, chóp mũi lại đụng phải ngực của Alpha, lúc này cậu mới phát hiện khoảng cách giữa hai người họ đang rất gần nhau, vội vàng lùi ra sau một chút. Lần đầu tiên cậu gần gũi nói chuyện với một Alpha như vậy, so với mình thì Alpha cao lớn hơn rất nhiều, hình như còn cao to hơn so với những Alpha khác, thân hình vừa cao vừa lớn, giống như một bức tường hình người vậy, chắn kín hết mọi thứ phía trước.

Trước đó cũng như vậy, dùng đôi tay cường tráng ôm lấy mình vào trong ngực... còn giúp cậu thay quần áo nữa.

Mặt Phương Phùng Chí hơi đỏ, cảm thấy hai người quá mức ái muội.

"Cảm ơn... nhưng không cần đâu, tôi tự đi là được rồi."

"Tôi đi cùng em." Alpha mở miệng, nhưng lại cảm thấy giọng điệu mình có hơi không tốt cho lắm, lại thêm một câu: "Một mình em đi sợ trên đường lại xảy ra chuyện gì."

Phương Phùng Chí còn muốn nói gì đó, nhưng lại nhớ đến tình huống không hiểu vì sao mình lại động dục, cuối cùng cũng không từ chối nữa.

Dường như lúc Alpha nhét cậu vào trong chăn thì đã hấp thụ đủ pheromone rồi, hiện giờ thân thể dao động đã được trấn an, mãi đến khi đến bệnh viện, thân thể cậu cũng không có chỗ nào không khoẻ.

Bởi vì người đánh dấu Phương Phùng Chí chính là hắn, toàn bộ hành trình lúc kiểm tra hắn đều ở bên cạnh Phương Phùng Chí.

Bác sĩ cầm báo cáo khám: "Lần uống thuốc gần nhất là khi nào?"

"Sáng nay."

"Vậy thuốc ức chế thì sao?"

"... Đại khái khoảng giữa trưa."

Bác sĩ và Mẫn Trì đều nhìn cậu.

Bác sĩ cau mày: "Lượng thuốc của cậu quá nặng, dẫn đến sau đó hiệu quả thuốc không còn quá rõ ràng nữa."

"Bây giờ pheromone trong người cậu là một trạng thái rất hỗn loạn." Bác sĩ đem báo cáo đưa cho Phương Phùng Chí: "Lạm dụng thuốc ức chế dẫn đến pheromone trong cơ thể phân bố bất thường, lúc cao lúc thấp."

"Hiện tại bệnh trạng không quá rõ ràng, nhưng thời gian lâu dần sẽ dẫn đến mất cân bằng pheromone, các loại bệnh tật trong cơ thể sẽ dần lộ ra, nghiêm trọng nhất thì có khả năng không thể mang thai."

Bác sĩ viết một đơn thuốc đưa cho cậu: "Không nên dùng thuốc ức chế tiếp nữa, trước tiên uống thuốc trị liệu, lần sau quay lại kiểm tra."

Phương Phùng Chí nhìn đơn thuốc trong tay, nói lời cảm ơn với bác sĩ rồi sau đó đứng lên. Tâm trạng bây giờ nói không nên lời.

Cậu rất thích trẻ con, cho nên từ trước đến nay cậu luôn hi vọng mình và Phó Bách Khải có được một đứa trẻ của hai người, nhưng Phó Bách Khải lại không muốn.

Mẫn Trì theo sau cậu đi ra ngoài, tới cửa lại nghĩ nghĩ gì đó: "Chờ tôi một chút." Phương Phùng Chí nhìn hắn đi vào văn phòng, nói mấy câu gì đó với bác sĩ.

Chờ đến khi hắn ra, Phương Phùng Chí cũng chưa hỏi gì. Mẫn Trì cúi đầu nhìn cậu một cái, thấy cảm xúc của cậu đang trầm xuống, cũng không nói gì, chỉ chậm rãi đi theo phía sau cậu.

Hai người đi đến sảnh lớn của bệnh viện, người ở đây vừa nhiều nên cũng rất ồn ào, rộn ràng nhốn nháo thanh âm gì cũng có. Nhưng Phương Phùng Chí vẫn nghe ra được trong đó có một giọng nói vô cùng quen thuộc. Bước chân dừng lại, ngẩng đầu nhìn về hướng đó.

Cậu ngây ngẩn cả người, trái tim như bị đâm vào một phát.

Lại nhìn qua người ở bên kia đang cuống quít xoay người: "Chúng ta đi bên này nè." Mẫn Trì nhìn cậu một cái, lại nhìn về phía bên kia, là Phó Bách Khải và Omega ngày đó ở bãi đổ xe.

Mẫn Trì thu hồi tầm mắt, đang muốn xoay người lại, liền nghe thấy có người gọi hắn.

"Mẫn tổng." Mẫn Trì rất cao, đứng ở trong biển người vô cùng nổi bật, bọn họ liếc mắt một cái liền nhìn ra hắn, đi đến phía hắn.

Mẫn Trì nhìn Omega cứng đờ ở bên cạnh, lại nhìn về phía người đang đi về phía mình, hai người vô cùng thân mật, dừng một giây, đột nhiên duỗi tay ôm Phương Phùng Chí vào trong lòng.

Omega bị động tác bất thình lình của hắn làm cho hoảng sợ, đang muốn giãy giụa, Mẫn Trì đã ngăn lại: "Đừng nhúc nhích, đừng nói chuyện."

Hai người kia đi đến bên bọn họ, Phó Bách Khải nhìn Omega trong ngực hắn: "Mẫn tổng, vị này là?"

Mẫn Trì cười với bọn họ một cái: "Vị hôn thê của tôi, thân thể em ấy không được khoẻ."

"A vậy à, không sao chứ?" Ánh mắt Phó Bách Khải vẫn luôn đánh giá Omega ở trong ngực Mẫn Trì, anh ta luôn cảm thấy bóng dáng này rất quen thuộc, cả mùi pheromone đang hoà trộn cùng mùi pheromone của Mẫn Trì cũng như là đã từng ngửi qua ở đâu rồi.

"Không có chuyện gì." Mẫn Trì nhẹ nhàng vỗ nhẹ người trong lòng, bàn tay ấm áp trấn an mà vuốt ve lưng Phương Phùng Chí: "Em ấy chỉ hơi đau buồn thôi."

Nói như vậy, hai người kia cũng phản ứng lại, có lẽ kết quả kiểm tra không quá lý tưởng, Omega kia mới trốn trong ngực hôn phu mà rơi lệ.

Tay Phó Bách Khải còn đang đỡ người bên cạnh, Omega xinh đẹp kia đi đứng hơi khập khiễng, Phó Bách Khải gật đầu một cái với Mẫn Trì: "Chúng tôi đi trước, cậu ấy bị trật chân, tôi dẫn đi khám."

Mẫn Trì cảm thấy quần áo mình bị người trong ngực kéo lấy.

Hắn gật đầu nhìn hai người kia.

Chờ bọn họ đều đi rồi, Mẫn Trì liền buông tay ta nói: "Bọn họ đi hết rồi."

Nhưng Omega chẳng động đậy, như đang làm nũng ráo riết dán chặt lấy hắn, Mẫn Trì cũng không đẩy ra mà lặng lẽ để cậu ôm lấy, một lúc lâu sau, hắn mới nghe được tiếng khóc khe khẽ truyền đến, như là sợ bị người khác nghe thấy, mỗi một tiếng nấc đều vỡ tan trước khi thoát ra khỏi cổ họng.

Mẫn Trì rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm đỉnh đầu Omega một lát, đột nhiên duỗi tay ôm lấy cậu.

Người trong ngực hắn thật sự rất nhỏ bé, thân thể nho nhỏ, bả vai cũng nhỏ đến nỗ một cánh tay cũng có thể ôm hết lấy, người khác không nhìn chính diện thậm chí cũng chả biết hắn đang ôm một người. Thanh âm cũng rất nhỏ, rúc ở trong ngực hắn, nếu không phải do hắn đang ôm cậu thì cũng chẳng biết là cậu đang khóc.

Mẫn Trì yên lặng đứng đó, tay nhẹ nhàng vỗ về lấy lưng cậu.

Nước mắt Phương Phùng Chí càng không thể khống chế được mà tuôn rơi. Cậu nghĩ có lẽ ông trời muốn cho cậu phải nếm lấy mùi đau khổ, bởi vì cậu đã dễ dàng như trở bàn tay mà bước tới đoạn hôn nhân này. Bằng không làm sao có thể vào ngay lúc này ở tại chỗ này cậu lại gặp được Phó Bách Khải cơ chứ. Anh ta lo lắng nâng niu và âu yếm Omega, nói rằng cậu ta trật chân.

Cậu cũng trật chân, nhưng Phó Bách Khải trong lúc đó thậm chí còn không về nhà, nhưng cho dù có về nhà thì kết cục cũng như nhau, anh ta sẽ không quan tâm đến cậu, hoặc là nói, anh ta sẽ không để ý đến cậu có chỗ nào không thoải mái.

Phương Phùng Chí ráo riết nắm lấy quần áo Mẫn Trì, cậu cực kì đau khổ, khó chịu vô cùng. Cậu sớm đã biết pheromone của mình bắt đầu phân bố dị thường. Cậu và Phó Bách Khải trăm phần trăm xứng đôi pheromone, hai người rất dễ dàng vì pheromone của đối phương mà động dục, Phó Bách Khải vì để phòng ngừa sự phát sinh quan hệ của bọn họ, yêu cầu Phương Phùng Chí lúc ở trước mặt anh ta không được để pheromone lộ ra ngoài. Đây thật sự rất khó khăn, chỉ cần là Omega thì không thể khống chế được pheromone của chính mình. Nhưng cậu sợ Phó Bách Khải chán ghét cậu, Phương Phùng Chí phải làm theo lời anh ta nói.

Vốn dĩ chỉ khi động dục mới dùng thuốc ức chế, nhưng sau này chỉ cần Phó Bách Khải về nhà thì đều phải dùng thuốc, không cẩn thận tiếp xúc với pheromone của Phó Bách Khải cậu cũng phải tiêm thuốc liền.

Đến bây giờ, thân thể cậu đã từng bước biến thành bộ dạng thế này.

Chuyện này trách Phó Bách Khải sao, không trách, muốn trách cũng chỉ có thể trách chính cậu.

Ai bảo cậu tình nguyện kết hôn cùng Phó Bách Khải, giữa bọn họ vốn chẳng có tình yêu, chỉ có một mình cậu đau khổ chống đỡ từng ngày.

Không biết nghe ai nói, thân thể Omega phải dùng pheromone của Alpha để dưỡng, vừa nhìn thấy Bạch Trinh, cậu ta rất xinh đẹp.

Trái lại là mình, càng ngày càng khô cạn, càng ngày càng suy yếu.

Cậu rời khỏi lòng Mẫn Trì, trên mí mắt còn đọng lại nước mắt, ngơ ngác nhìn trên ngực Mẫn Trì bị mình làm ướt một mảng, đột nhiên cảm thấy xấu hổ, cậu không dám nhìn Mẫn Trì, rũ mắt nhìn xuống đất: "Ngại quá... làm ướt áo của anh rồi..."

Mẫn Trì nhìn mặt cậu đầy nước mắt, hốc mắt và mũi đều khóc đến đỏ, giống như một chú cún nhỏ bị ốm đáng thương vô cùng, muốn duỗi tay lau sạch nước mắt cho cậu. Nhưng Phương Phùng Chí đã tự lau trước rồi.

Mẫn Trì buông tay, đi đến bên cạnh cậu: "Không có gì."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.