Ê! Hay Là Mình Quen Nhau Đi!

Chương 24: Please Stop Time




Ngày nào cũng vậy, từ khi bình minh ló dạng đến khi mặt trời chìm khuất đằng sau những đám mây ửng hồng, Ryan cứ lang thang mãi. Con đường này nối tiếp con đường khác chạy thẳng vào tâm trí trống rỗng của hắn. Hắn lang thang một mình và không hề biết mình định đi đâu. Thật ra cái đích mà hắn muốn đến lại không nằm trong phạm vi xác định của não bộ nên hắn không thể làm gì khác hơn là đi mãi đi mãi…

Buổi chiều ngày hôm nay có khác gì với buổi chiều ngày hôm qua. Ánh nắng vẫn vàng óng như vậy. Cảnh vật vẫn chìm trong một tông màu lộng lẫy đỏ cam. Bóng của hắn vẫn in dài trên những viên gạch lát đường. Chẳng có gì khác. Thế giới trở nên lạnh lẽo hơn và vô nghĩa hơn khi không có An.

Trong những chuyến hàng trính bất tận của mình, hắn cứ luôn suy nghĩ về những lỗi lầm trong quá khứ. Hắn sẵn sàng gánh chịu hết mỗi tội lỗi. Nhưng hắn không thể chịu đựng nổi sự trừng phạt quá khủng khiếp này. Cả tim hắn, linh hồn hắn, thể xác hắn đều bị dày vò hành hạ đến cùng cực. Hắn chưa bao giờ nghĩ mình có thể rơi vào tình trạng này. Hắn chưa bao giờ nghĩ tình yêu của An lại cần thiết với hắn đến vậy. Giống như ma túy vậy. Và giờ đây hắn là một con nghiện đáng thương không có lấy một mẩu nhỏ để thỏa mãn cơn thèm muốn tột cùng.

An quá tàn nhẫn khi hành hạ hắn như vậy. Hắn thà để cho An đâm hàng vạn nhát dao còn hơn là bị bỏ mặc một mình đến thế này. Dù sao cái cảm giác được chết bởi tay người mình yêu còn sung sướng hơn cái cảm giác đau thương này nhiều. Nhưng An không cho hắn cái đặc ân xa xỉ đó. An không cho…

Màn đêm buông xuống bên hắn. Đường phố đã lên đèn, những ánh đèn mộng mơ không dành cho hắn. Với bộ dạng của hắn bây giờ không ai có thể nhận ra một Ryan điển trai nữa. Tóc hắn rối bù. Áo quần xốc xếch. Dây giày không thèm thắt. râu mọc lún phún trên cằm. Hai mắt trống rổng vô hồn với quần thâm đen thẵm. Hắn ra nông nỗi này chỉ vì An. Vì An mà thôi.

Đột nhiên hắn dừng lại bên một quán bar dành cho gay mà trước đây hắn thường vào. Không hiểu sao một ma lực nào đó kéo bước chân hắn vào trong.

- Thôi kệ! Dù sao mình cũng không còn nơi nào để đi… - Hắn tự lẩm bẩm một mình.

Tay bảo vệ nhăn mặt ngay khi nhìn thấy hắn. Gã ta đã định tống cổ hắn ra rồi nếu như không nhìn thấy mặt hắn. Gã lắc đầu khó hiểu rồi cũng đứng qua một bên cho hắn vào.

Quá bar vẫn đông đúc như ngày thường. Từng ánh đèn đầy màu sắc quét qua quét lại với tốc độ chóng mặt. Thỉnh thoảng lại soi sáng một vài cặp tình nhân đang khóa môi nhau ở các dãy bàn. Tiếng nhạc đập thình thình mạnh đến nỗi làm hắn cảm thấy khó thở. Một đám đông nhảy nhót loạn xạ trên sàn với những tiếng kêu đầy man rợ. Hắn chỉ lẳng lặng gọi một ly rượu và ngồi ở quầy bar mà quan sát tất cả mọi người. Dù đang ở giữa chốn nhộn nhịp như thế này nhưng hắn vẫn không cảm thấy vui vẻ một chút nào. Thậm chí hắn còn không thèm tỏ ra phấn khích khi MC tuyên bố bắt đầu màn trình diễn thời trang. Hắn biết quá rõ tiết mục này. Nói cho đúng hơn thì đây là nơi các bé Uke cao cấp tìm khách cho mình. Đó có thể là những tay công tử nhà giàu hoặc những lão đại gia lắm tiền nhiều của.

Không gian xung quanh chìm vào bóng tối khi mọi ánh đèn đều tập trung lên sân khấu. Mọi người đứng xung quanh sàn diễn gào lên phấn khích. Rồi người đâu tiên bước ra chỉ với một chiếc quần lót mỏng manh trên cơ thể tuyệt đẹp. Khán giả như phát sốt với sự bạo dạn của cậu chàng. Chỉ riêng hắn là không quan tâm. Hắn chỉ cần có một người mà thôi. Đám đông vẫn cứ gào thét trong nỗi phấn kích tột cùng. Còn hắn thì vẫn cứ ngồi yên như một loài cây tĩnh lặng cho đến khi…

An bước đi trong ánh đèn đủ màu sắc. Cậu nở một nụ cười tuyệt đẹp hút hồn tất cả. Chiếc quần lót nhỏ nhắn trắng tinh không đủ che hết tất cả. An giả vờ ngượng ngùng làm khán giả bên dưới như bùng nổ. Hàng chục gã hét lên những con số khổng lồ. An chỉ mỉm cười và bước vào trong.

Hắn đứng dậy. hai mắt hắn mở trừng trừng nhìn lên sân khấu mặc dù giờ An cũng đã không còn trên đó. Người mà hắn đã chịu bao khó khăn để kiếm tìm giờ đang ở trước mặt hắn. Liệu hắn có nằm mơ không? Không cần biết có phải là mơ không nhưng hắn sẽ nắm lấy. Cho dù đây có là một giấc mộng đi nữa thì nó cũng thật đẹp và hắn thật sự không muốn tỉnh dậy.

Hắn chạy như bay vào trong cánh gà. Bên trong đó tối tăm và được chiếu sáng bằng những bóng đèn tỏa sáng hồng kì dị. Hắn xô ngã rất nhiều người nhưng hắn không hề quan tâm. Mặc cho họ chửi rủa hắn vẫn tập trung tìm kiếm. Và rồi hắn nhìn thấy An. Cậu bước ra từ phòng thay đồ. Trên đôi môi hé mở một nụ cười. Nhưng nụ cười đó không dành cho hắn. Một gã đàn ông khác đưa tay chờ đón cậu. Hắn thấy tim mình tan nát. Nhưng hắn nén nỗi đau lại và bước đến.

Bằng một cử chỉ thô lỗ hắn gạt tay gã đàn ông đó ra. An kinh ngạc nhìn hắn và gã kia cũng vậy. Hắn chỉ nói đơn giản.

- Đi theo anh!

Hắn nắm tay cậu và kéo đi. Nhưng lẽ dĩ nhiên là mọi chuyện không hề dễ dàng như vậy. An tất nhiên là kéo tay lại. Gã đàn ông đó nói với giọng hách dịch.

- Mày là thằng nào?

Ryan không thèm nhìn đến mặt của gã ta. Ánh mắt của hắn đang tập trung vào An. Còn An thì nhìn đi nơi khác.

- Đi với anh đi! Anh xin em! Đừng làm khổ anh nữa có được không? - Giọng hắn khắc khoải một nỗi niềm đau khổ và chân thành đến nỗi chúng khiến từng tế bào trong cơ thể An như rung động.

Tức giận vì bị xem thường gã kia tiến tới nắm lấy cổ áo của Ryan.

- Thằng chó! Mày dám coi thường ông mày hả?

Nhưng chỉ với một cái gạt tay Ryan đã đẩy hắn té nhào xuống sàn. Vụ ẩu đả bắt đầu thu hút sự chú ý. Mọi người xung quanh bắt đầu ngừng công việc của mình lại và chăm chú theo dõi. Hắn vẫn nắm chặt tay của An, đôi mắt vẫn không rời khỏi khuôn mặt ấy như sợ chỉ cần hắn chớp mắt thôi thì An sẽ lập tức tan biến. Cuối cùng An nói.

- Anh về đi! Đừng tìm tôi nữa!

Và trước bao ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, hắn quỳ xuống.

An cũng kinh ngạc không kém gì những người khác. Hơn ai hết cậu biết rõ rằng Ryan là người xem trọng sỉ diện hơn bất kì ai. Và giờ đây con người đầy tự trọng đó đã vứt bỏ thứ quan trọng nhất của mình để cầu xin nó.

- Anh biết anh đã ngu ngốc làm em buồn! - Hắn cúi mặt xuống nói. - Nhưng em biết không? Chưa có giây phút nào trôi qua mà anh không tự dằn vặt mình! Anh hối hận lắm! Em cứ đánh anh đi! Bao nhiêu lần cũng được! Nhưng làm ơn đừng bỏ đi như thế này nữa! Anh xin em đó!

Mọi người xung quanh bàn tán thì thầm với nhau. Còn An thì vẫn đứng đó không nhúc nhích. Gương mặt của cậu trơ cứng với những xúc cảm bí ẩn mà không ai có thể đoán được.

- Em nghĩ anh yêu em vì vẻ bề ngoài của em à? Không! Anh yêu em vì em chính là em! Là người đã bất chấp tất cả cứu anh! Cho dù đó có là lừa dối đi nữa! Bây giờ nếu em không tin anh…

Ryan nhìn xung quanh như tìm kiếm một thứ gì đó. Cuối cùng hắn lao đến chụp lấy con dao trên bàn.

- Anh chỉ còn cách này để em có thể tha thứ cho anh thôi!

Và hắn đưa dao lên định rạch mặt của chính mình. An hốt hoảng lao đến đẩy tay của hắn ra. Nhưng đã quá muộn. Lưỡi dao đã cắt một đừng dài kéo từ điểm giữa hai chân mày đến má trái của hắn. An bật khóc khi máu bắt đầu chảy. Còn hắn thì cứ mãi nhìn An bằng một ánh mắt say đắm điên cuồng. An đang khóc cho hắn có phải không? Có đúng là An đang khóc vì hắn không? Vậy là An vẫn còn yêu hắn đúng không? Hắn hạnh phúc quá! Để đổi lấy niềm hạnh phúc này thì vết thương đó chẳng đáng là gì cả.

Mặc kệ cơn đau đớn đay dày xé gương mặt, hắn nói với tất cả lòng mình.

- Bây giờ anh không còn là Ryan nữa! Không còn là một gã điển trai ngạo mạn mà ngu ngốc nữa…

An đặt hai tay lên vai hắn và với gương mặt cúi gầm đẫm nước mặt cậu hỏi.

- Tại sao anh phải làm vậy hả? Tại sao chứ…

- Chỉ để cho em biết anh đã hối hận đến mức nào! Chỉ để anh có thể nắm tay em một lần nữa! Chỉ để một lần nữa không vuột mất em! Chỉ để một lần nữa được nói yêu em…

- Anh cần phải được băng bó! Đi thôi! - An lau nước mắt và đứng dậy.

Nhưng hắn nắm lấy tay cậu và ghì chặt lấy. Hắn nhìn cậu bằng một đôi mắt sâu thẳm. Từng dòng máu vẫn chảy dài trên mặt hắn.

- Hãy hôn anh đi!

- Cái…

- Anh chỉ cần có vậy thôi!

- Nhưng anh phải băng bó!

- Không! Hôn anh đi mà!

An lắc đầu trước sự cứng đầu của hắn. Cuối cùng cậu cũng quỳ xuống trước mặt hắn. Lấy đôi tay đã vấy máu đặt lên hai má hắn. Cậu nhìn hắn thật kĩ trước khi đặt nụ hôn của mình lên môi hắn. Hắn nhắm mắt lại và tận hưởng những xúc cảm ngọt ngào. Đối với hắn đây là liều thuốc giảm đau hữu hiệu nhất. Cho cả thể xác lẫn tâm hồn thương tổn của hắn. Còn đối với cậu, đó là một sự thứ tha. Vì sự thật là cậu cũng không thể tồn tại khi không có hắn bên cạnh.

Tình yêu thật kì lạ nhưng cũng thật nhiệm màu.

Sau khi đã băng bó cho hắn xong, cả hai ngồi trên một băng ghế đá trong khuôn viên bệnh viện. Tay của cả hai vẫn đan chặt với nhau. Hắn mệt mỏi tựa đầu vào vai cậu. An thì phóng ánh mắt vào một miền xa xăm.

Không gian xung quanh được bóng tối che phủ. Chỉ có một chút ánh sáng vàng vọt từ cái đèn đường gần đó tỏa xuống. Cái ánh sáng vàng mỏng manh đó không thể chiến thắng bóng tối dày đặt. Vì thế nó chỉ soi sáng nhưng đường nét rất mờ ảo trên gương mặt hai người. Từng đường nét như mịn màn hơn. Gió lạnh khẽ thổi qua. Một vài chiếc lá nương theo chiều gió bay xuống. Bướm đêm cũng bắt đầu tràn ra. Không gian ngập tràn một gia điệu không lời…

Lời thì thầm của Ryan cũng nhẹ nhàng như hòa vào thành một phần của không gian mờ ảo xung quanh.

- Anh tên là Nguyễn Hoàng Anh Khoa…

An không thể che dấu sự ngạc nhiên. Cậu nhìn hắn bắng đôi mắt mở to. Hắn nhìn lại cậu bằng ánh mắt dịu dàng. Cậu biết rằng cái tên của hắn là một thứ gì đó rất đặc biệt. hắn chưa bao giờ nói điều này cho bất kì ai. Bởi vì cái tên mang một ý nghĩa rất lớn đối với hắn. Ngay từ nhỏ mẹ đã dạy hắn rằng, chỉ nói tên thật cho người mà hắn tin tưởng bằng cả trái tim mình. Và giờ thì người đó đang ở đây, ngồi cạnh hắn và nắm lấy tay hắn. Hắn yêu An hơn bất cứ thứ gì trên đời này. An mỉm cười và dựa vào hắn. Cả hai ngồi trong một không gian yên lặng và thưởng thức sự căm lặng ngọt ngào ấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.