Ê! Hay Là Mình Quen Nhau Đi!

Chương 1: Tai nạn




Sáng sớm là thời điểm đẹp nhất trong ngày. Những tia nắng ban mai bao giờ cũng mang đến cho ta những xúc cảm dịu nhẹ bay bổng trong bầu trời tràn đầy mây trắng. Tiếng chim ríu rít như những thanh âm trong trẻo ngân vang giữa không gian lấp lánh màu sương. Nói vậy thôi chứ mấy ai mà cảm nhận được mấy thứ cầu kì này chứ. Nội chuyện buổi sáng thức dậy trễ rồi chạy cho kịp giờ đến trường cũng đủ mệt rồi. Hơi đâu ở đó mà mơ mộng. Vậy mà trên thế gian này vẫn còn sót lại một sinh vật hiếm hoi biết cảm nhận vụ trụ bao la khi chỉ mới học lớp 11!

Một cậu bé với mái tóc đen bồng bềnh trong gió. Gương mặt trắng trẻo toát lên một sự thanh thản lạ kì và cả sự… điên rồ nữa! Bằng chứng là nó vừa đạp xe vừa nhắm mắt lại! Tuy con đường này buổi sáng khá vắng vẻ nhưng việc đạp xe mà không thèm nhìn đường thì đúng là liều mạng. Nhưng mà cái mạng có quan trọng gì chứ! Nó đâu có quan trọng bằng việc cảm nhận những làn gió nhẹ mơn man trên da mặt. Đâu có bằng hơi ấm của những tia nắng mặt trời tinh khôi. Trời! Thằng này nó bệnh thật rồi! Cứ kiểu này thế nào cũng có ngày gặp…

Rầm!

Đó! Mới nói mà đã gặp rồi!

Hình như là nó vừa mới tông vào ai đó. Từ trên xe nó té lăn quay xuống đất. Nhưng được cái là cặp da của nó mắc vào bàn đạp rách một đường khá là lớn. Vậy mà nó vẫn không nhận ra. Nó vẫn còn đang bận suy tính. Nạn nhân của nó nằm yên bất động. Tên đó mặc đồng phục của trường nó và đội một cái nón kết màu đen trên đầu. Nó thậm chí còn không dám lại gần để hỏi thăm. Lỡ như hắn ta chết thật rồi sao? Vậy thì nó sẽ bị mang tội giết người sao? Tương lai của nó vẫn còn rộng mở! Nó không muốn kết thúc đời mình đằng sau mấy song sắt đâu! ( trí tưởng tượng phong phú!). Nó nhìn xung quanh. Không có ai. Điều đó có nghĩa là gì? Điều đó có nghĩa là không ai nhìn thấy tai nạn này! Và cũng đồng nghĩa với việc nó có thể bỏ đi mà không bị ai nhìn thấy, chỉ cần không để lại chứng cứ gì là được! Nghĩ là làm, nó nhanh chóng dựng xe đạp lên rồi chạy mất dạng. Bỏ mặc nạn nhân vẫn còn nằm trên nền đất mà không một lời hỏi thăm.

Lúc đầu suy tính kĩ lắm nha! Không để lại dấu vết gì nữa cơ! Nhưng vì cái cặp da rách một đường khá là lớn nên nó chạy đến đâu tập sách rớt ra đến đó. Giống như nó đang chỉ đường cho người ta tìm mình vậy. Em ấy thiệt là thông minh mà. Đã ác rồi thì nên khôn một chút chứ.

Lúc bấy giờ nạn nhân của nó mới lòm còm ngồi dậy. Mới sáng sớm bị một thằng điên tông té bò lăn ra đất rồi không thèm hỏi thăm gì hết làm hắn điên hết cả người. Hắn đã cố tình nằm đó ăn vạ rồi mà không ngờ thằng đó không thèm hỏi han gì hết. Nhưng đừng hòng thoát khỏi tay ông! Nhất định ông sẽ đòi lại gấp đôi!

Hắn ngồi dậy phủi bụi bám trên áo rồi nhặt lấy từng cuốn vở nằm trên đường. Chỉ cần nhìn vào giấy nhãn thôi cũng đủ thông tin rồi. Phạm Hoàng Khải Hưng. Còn mở ngoặc ghi thêm là Lạc Lạc Kute nữa chứ! Hắn cười gian xảo. Nhất định thằng này sẽ không yên với hắn đâu. Hắn lẩm bẩm một mình.

- Học lớp 11B4 à!

- Trời ơi! Tụi bây ơi! Chết tao rồi! - Nó kêu gào thảm khóc giữa lớp khi phát hiện trong cặp của mình không còn một cuốn sách hay tập gì hết.

Nhỏ Linh nói ngay.

- Cái gì? Mày chết hả? Nhớ đãi cháo khuya thịt bò nha! Tao không ăn thịt heo được!

Ngay sau đó là chị Tuyết nhà ta.

- Đẹp thế mà chết uổng lắm con! Thôi thì viết lại cái di chúc để hết tài sản lại cho tao đi rồi muốn làm gì làm!

Nó khổ sở nhìn tụi bạn.

- Em lạy mấy chị! Sách vở em mất hết rồi mà mấy chị còn giỡn nữa!

- Ai kêu em ngu làm gì! - Vừa nói Linh vừa cầm cái cặp da của nó lên. - Cặp rách nguyên một lỗ chà bá lửa thế này mà không biết! Chắc giờ xe tải nó ép dùm mấy cuốn tập mày thành nhựa đường luôn rồi đó!

- Hu hu! Chỉ tại sáng sớm tao gặp xui!

- Sao? - Cả hai con nhỏ đồng thanh hỏi.

Rồi thằng bé thành thật kể hết nguyên câu truyện mang đầy tính giáo dục mà nó vừa mới phải trải qua. Cuối cùng khi nó kết thúc câu truyện thì cả hai chị chu mỏ ra dài muốn đến bàn giáo viên rồi nói.

- Tao luôn biết là ông trời có mắt mà!

- Giờ về chắc tao tu! Quả báo "thấy liền" đó mày thấy không?

Hưng ngơ ngác nhìn hai đứa bạn rồi hỏi.

- Tụi bây nó cái gì mà tao không hiểu gì hết!

Linh thở dài nói.

- Tại mày đối xử với người ta bắng tình người nên trời cũng dùng tình người đối xử lại với mày!

Tuyết đế thêm vào.

- Trời mưa nhớ ăn si- gum nha con!

- Chi vậy? - Hưng ngây ngô hỏi.

- Mày chưa nghe câu trời đánh tránh bữa ăn à? Cở mày thì cứ nhai đi cho ổng khỏi đánh!

Thiệt tình! Lúc này đây Hưng rất bối rồi mà tụi nó thì cứ cười. Giờ mất hết sách vở thì lấy gì mà học đây. Sách thì có thể mua lại nhưng tập thì phải đi mượn của người mà chép. Gặp nó là chúa làm biếng nữa chứ. Đang lúc suy nghĩ nát óc thì nó thấy một dáng hình quen thuộc bước vào lớp. Nói chính xác hơn là cái nón kết màu đen đó quen quá. Thấy tình hình có vẻ không ổn nó vội về chỗ ngồi và cúi mặt xuống.

- Ê!

Là hắn gọi nhưng nó không thèm ngẩn mặt lên. Hắn bực bội dộng mạnh chồng sách vở của nó lên bàn và nói.

- Ê! Nghe không? Ê! Hay là điếc rồi!

- Ê! Làm gì mà cứ gọi người ta là ê hoài vậy?

Cuối cùng nó không kiềm chế được nên phải ngước mặt lên. Cảnh này mới giống trong những truyện tình cảm khác làm sao. Cả hai đúng là có đứng hình trong vài giây nhưng suy nghĩ của tụi nó hoàn toàn khác nhau.

Nó nghĩ thế này.

" Chưa bao giờ mình thấy thằng nào âm binh cô hồn các đảng như thằng này!"

Còn hắn thì nghĩ như sau.

" Chưa bao giờ mình thấy thằng nào đồng bóng như thằng này!

Rồi cả hai cùng nghĩ.

" Mà công nhận nhìn nó cũng được thiệt!"

Sau phút giây bỡ ngỡ. Hắn đi thẳng vào chủ đề.

- Bồi thường!

- Bồi thường gì?

- Bồi thường! - Hắn lặp lại.

- Ê! Bộ bị thiểu năng hay gì?

Hắn kéo quần lên để lộ một vết trầy lớn lắm cơ. Cở bằng ngón tay út. Hắn lại nói.

- Bồi thường!

Hưng bắt đầu thấy mất kiên nhẫn. Thằng này không biết điên từ trước hay là nhờ nó đụng rồi mới điên vậy trời.

- Muốn bồi thường gì? - Cuối cùng nó cũng chịu xuống nước. Dù sao mình cũng là người có lỗi.

Hắn tỉnh bơ nói.

- Làm nô lệ cho tui!

- Cái gì? - Nó thốt lên.

- Điếc hả? Tui nói là làm nô lệ cho tui!

- Thành thật khuyên nha!

- Gì?

- Đi khám đi! Bệnh nặng dữ lắm rồi đó!

- Vậy giờ không chịu bồi thường đúng không?

Hưng khoanh tay lại nói giọng cứng rắn.

- Không!

Nó cứ tưởng hắn sẽ còn mè nheo thêm một lúc nữa hay đổi điều kiện nhưng hắn chỉ nói đơn giản.

- Không thì thôi!

Sau đó quay lưng bỏ đi mà không quên xách theo chồng sách vở của nó. Thấy vậy nó vội la lên.

- Ê! Ê! Trả sách vở của tui đây!

Hắn quay lại nở một nụ cười nửa miệng thấy ghét hết chỗ nói.

- Bồi thường rồi mới trả!

Rồi bước thẳng ra khỏi lớp. Nó đứng đó chết trân như vừa mới trải qua một cơn bão. Chuyện gì vừa xảy ra thế này? Nó vừa mới bị một thằng điên đặt điều kiện sao? Trời ơi! Đúng là hồng nhan bạc mệnh mà! Đồ đẹp mà điên!

Chắc có lẽ nó chửi luôn cả hắn và nó.

Đẹp mà điên!

Theo như nó được biết thì hắn ta cũng khá nổi tiếng. Mà phải nổi tiếng vì đẹp trai hay học giỏi thì còn thấy hay chứ nổi tiếng vì lập dị thì cũng vậy à! Sở dĩ hắn nổi tiếng là vì hắn luôn đội cái nón kết màu đen đó trên đầu vào mọi lúc mọi nơi. Bất kể nắng mưa bão bùn. Chỉ khi vào tiết hắn mới cởi ra. Không biết ở nhà hắn có đội luôn không. Mà điên như hắn thì chắc là có rồi.

Nó bước vào lớp của hắn và bỏ qua những ánh nhìn ham hố của bọn con gái. Khỏi cần suy nghĩ nhiều nó cũng thấy hắn đang nắm ngủ thẳng cẳng ở bàn chót với cái nón đó úp lên mặt. Nó nhẹ nhàng bước đến gần hắn. Có lẽ hắn đang ngủ rất say. Bỗng nhiên cái nón rớt xuống khỏi mặt hắn. Hưng lặng nhìn đứng nhìn. Trông hắn cứ như trẻ con vậy. Đôi mắt với hàng mi dài đang nhắm lại và khuôn miệng khẽ hé mở. Nhưng Hưng cũng tiện đường mà nhìn luôn xuống ngăn bàn của hắn. Chồng sách vở của nó đang ở đó. Nó nhẹ nhàng tiến đến và lấy ra. Thì thôi đi! Lấy được rồi thì về đi! Không! Em ấy còn phải trả thù nữa.

Hưng làm đủ mọi trò trước mặt của hắn như quơ quơ tay, đấm đấm, chỉ chỉ, lêu lêu vân vân và mây mây. Nó không hề để ý bọn cùng lớp hắn nhìn nó bằng ánh mắt nghi ngại. Nó phải làm cho hả tức mới được.

Thật ra thì hắn đã thức từ khi cái nón rơi xuống rồi. Thằng này cũng hay thật. Làm như người ta không biết vậy đó mà làm mấy trò trẻ con này hoài. Đã muốn tha cho rồi mà cứ kiếm chuyện. Được! Đã thế thì ta sẽ cho biết thế nào là lễ độ!

Đột nhiên hắn ta trở mình và đá vào bàn một cái. Hưng bất ngờ té nhào ra trước. Đây là hậu quả mà hắn và nó đều không hề tính trước. Trong đầu hắn nghĩ bất quá thì chỉ là một nụ hôn thôi nhưng ai dè môi nó không cấm vào miệng hắn mà lại cấm xuống chỗ… vùng cấm địa kia.

Cả lớp hắn, hắn và nó đứng hình trong vài giây. Tiếp theo đó là hàng loạt cái máy điện thoại được giơ lên. Chắc cũng được kha khá hình. Nó bật dậy rồi chạy thẳng về lớp. Dĩ nhiên là có cầm theo sách vở. Ngu gì!

Và hôm sau cả trường đã chuyền tay nhau tấm ảnh với cái tít khá là bắt mắt! Học sinh trường… làm chuyện đồi trụy trong lớp!

Kể từ đây cuộc đời của hắn và nó sẽ gắn bó với nhau bằng những cách không ngờ nhất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.