Duyên Trời

Chương 23




Hôm nay trường tổ chức giải bóng rổ. Cô được biết Hàn Phong có từng chơi, nhưng lúc đó cô không có hứng thú, cũng chưa từng ghé qua sân đó lần nào. Nhưng giờ, vì là bạn gái của hắn nên miễn cưỡng cũng phải đến cổ vũ.

Cô chủ yếu ngồi xem hắn chơi, đem nước cho hắn uống, hoặc là lau mồ hôi giúp hắn mỗi khi kết thúc một hiệp thế thôi. Vậy mà trận nào hắn cũng thắng, miệng còn cười toe toét.

Lớp cô có hắn với Thành Danh là chơi cừ nhất, nhưng hình như lớp bên cạnh cũng chơi không kém. Mấy lần nhìn Hàn Phong té ngã, cô đã không kiềm lòng được mà đứng lên như khoe chiến thắng với cô.

Qủa cuối cùng quyết định thắng thua, hoặc là hòa nên có vẻ rất căng thẳng. Tự dưng bóng chệch hướng, bay thẳng vào người cô. Nhanh đến mức cô không kịp phản ứng, chỉ thấy đầu hơi choáng váng. Đau như búa đè, rồi không có thế giữ lại nên ngã ra ngoài sau, tai vào cạnh ghế phía sau.

Tất cả mọi người trong sân như lặng im nhìn. Lực của cái bóng có vẻ là rất mạnh vì cậu bạn kia dùng hết sức. Chắc là đau phải biết.

Hàn Phong khi nhận ra người bị trúng bóng là ai thì bất chấp cuộc thi, bỏ chạy lại phía bên đó. Thế nhưng hắn vừa đến thì có người đã đỡ cô dậy.

-“Em có sao không?”

Kì Thư nhìn người giúp cô, nhíu mày, chắc là đàn anh lớp trên. Cô gật đầu như cảm ơn rồi quay sang tìm Hàn Phong. Cô biết hắn sẽ đến đây.

-“Anh đưa em lên phòng y tế, đầu em chảy máu rồi kìa.”

Lúc này cô mới để ý chất nhờn trên đầu cô, có lẽ lúc ngã đã tai vào cái ghế phía sau.

-“Không cần, cảm ơn.”

Không đợi cô trả lời, Hàn Phong vác khuôn mặt lạnh lùng nhìn người định giúp cô rồi bế cô lên, hướng thẳng về phòng y tế. Mọi người ở đó ai cũng mắt tròn mày dẹp nhìn bóng hai người đi.

Có lẽ chưa ai biết mối quan hệ của hai người nên khi thấy tình cảnh này, ai cũng ngạc nhiên xen lẫn hứng thú, còn có vài ánh mắt thiếu thiện cảm.

-“Đó thấy chưa, tôi nói hai người họ yêu nhau rồi mà không tin.”

-“Sao lúc trước cậu nói cậu ta muốn câu một lúc hai người.”

-“Thì cậu ta cảm thấy Ly Thư theo đuổi Thành Danh rồi nên cậu ta mới quay sang chọn Hàn Phong cho chắc chắn.”

-“Cậu thôi đi, dù gì họ cũng là chị em. Con nhà quyền quý.”

-“Thì cho là vậy đi, nhưng cũng giống như con hoang nhặt từ xó rác về, lại còn bị câm, nhìn hướng nào cũng không có một điểm để xứng đáng đứng bên cạnh Hàn Phong cả.”

Vài người không nhịn được bàn tán, giọng có hơi to nên rất nhiều người nghe được. Họ lập tức bĩu môi nhìn Kì Thư được Hàn Phong bế.

-“Im đi.”

Giọng lạnh lùng có phần tức giận vang lên, mọi người nhìn qua người lên tiếng đó, lập tức dừng cuộc nói chuyện lại.

Thành Danh trừng mắt từng người một rồi cũng bước nhanh theo hướng Hàn Phong và Kì Thư vừa mới đi.

Hàn Phong bế cô vào phòng, lập tức nói cô y tá băng vết thương cho cô. Nhìn cô nhăn mày mà hắn cảm giác đau lòng, giống như người bị thương mới là hắn vậy.

-“Em sao rồi.”

Cô hơi choáng, chỉ muốn nhắm mắt nghỉ nên vừa nằm lên giường trong phòng y tế đã muốn ngủ.

Nghe hắn hỏi, cô mới lắc lắc đầu ý nói không sao.

-“Nghỉ ngơi đi.”

Cô định nghỉ ngơi nhưng tìm tư thế ngủ kiểu gì đầu cũng đau nên bất giác cô chau mặt còn nặng hơn.

Hắn thấy vậy, biết ý nên kéo cô ngồi dậy, dựa vào lòng hắn. Cô thấy như vậy đỡ hơn nhiều, không kêu ca gì lập tức thiếp đi. Chắc có lẽ lúc nãy do uống thuốc chống đau của cô y tá nên cô mới buồn ngủ như vậy.

Thành Danh vừa vào, thấy cảnh tượng đó lập tức dừng lại, nhìn trong giây lát rồi bước chân đi ra. Cậu đặt tay lên ngực trái vì có cảm giác, nơi đây có chút đau.

Từ cái sự kiện đó, tất cả mọi người trong trường ai cũng biết mối quan hệ của hai người họ. Có lẽ thầy cô cũng biết nhưng vì thành tích học tập của cả hai đều tốt nên cũng nhắm mắt bỏ qua. Miễn sao họ cảm thấy yêu nhau nhưng cùng nắm tay lên thiên đàng chứ đừng kéo nhau xuống địa ngục là được.

Nhã Phương hôm nay bận phụ ban nhạc nên không có đi cổ vũ đội bóng rổ, thế mà nghe tin cô bị thương, lập tức bỏ công việc chạy ngay đến chỗ cô. Vậy mà đến nơi, trông thấy cảnh tượng đó nhỏ lập tức đứng yên. Nhíu mày, một cảm xúc hoảng loạn có ghé qua nhưng nhanh chóng bay mất.

-“Thư sao rồi!”

Nhã Phương tươi cười nhìn Kì Thư tựa vào lòng Hàn Phong ngủ say sưa, nhưng vết thương trên đầu của cô bất giác làm Nhã Phương cau mày.

-“Ổn rồi.”

Thái độ rõ ràng là chán ghét, nghe thì đương nhiên nhận ra. Nhã Phương biết nhưng cũng không trách, định ngồi xuống xem vết thương của cô thì hắn lại lên tiếng.

-“Đừng làm phiền cô ấy, đi đi.”

Lạnh nhạt, quả nhiên là lạnh nhạt. Nhã Phương bỗng dưng thấy đau lòng. Nếu hôm đó nhỏ không dại dột làm hành động đó, thái độ của hắn hôm nay có như vậy không? Đúng là nhỏ đã đi sai đường rồi. Lúc này đến bạn cũng không được.

-“Ừ, mình lên lớp đây, cậu chăm sóc cho cậu ấy tốt nhé!”

Nói xong Nhã Phương xoay lưng bước đi. Hắn chỉ nhìn chốc lát rồi lại ngó xuống người trong lòng của hắn. Không nhịn được mà nhếch môi cười khẽ.

Cô tỉnh dậy cũng đã tan học. Cô như chú mèo mất ngủ ngủ một giấc ngủ say vậy.

Cô ngồi dậy, đã thấy Hàn Phong nhìn mình, ánh mắt như có ý cười. Cứ nghĩ cô sẽ ngại ngùng khi mượn hắn làm gối ôm những ba tiếng liền. Nhưng không, cô ngồi dậy rót nước uống rất tự nhiên. Thấy hắn cứ nhìn mình mãi, tưởng hắn cũng khát nước nên đưa luôn li nước đang uống dở cho hắn.

Hắn không thể tin được hành động của cô, nhưng hắn cũng cảm thấy khô môi nên đành uống, mà hắn xoay vành ly lại ngay đúng chỗ cô vừa đặt môi. Điều này làm cô có hơi đỏ mặt. Nó giống như nụ hôn gián tiếp vậy.

Mãi sau này hắn hỏi tại sao cô lại tỏ ra thản nhiên như vậy thì cô đã trả lời “đó là trách nhiệm của một người bạn trai.” Thế là hắn đành lắc đầu hết cách với cô.

-“Thế nào rồi.”

Hắn uống xong nước, nhìn cô ngồi bên cạnh đung đưa chân, không quan tâm vết thương trên đầu, hắn nhăn mặt.

_Chưa chết được.

-“Đúng là hậu đậu, cái bóng to thế mà lúc nó bay đến tránh cũng không được.”

“hậu đậu”, cô bật cười trước từ này. Sống 17 năm qua, chưa ai nói cô hậu đậu cả, vậy mà giờ hắn nói cô như thế, buồn cười không chứ. Nhưng đây là đang chất vấn hay lo lắng quá hóa điên luôn vậy. Người đó dùng hết lực, mà hướng bóng bay quá nhanh, cô lại không rành về trò này, tránh kiểu gì.

Cô không trả lời hắn mà nghiêng đầu nhìn hắn, nhìn lâu đến mức hắn đang ra vẻ tức giận chất vấn cô thế mà giờ lại trở nên bối rối lạ thường, đúng là cô chẳng giống người thường.

-“Nhìn gì chứ, anh hỏi sao em không trả lời.”

_Vì thế mới để anh bảo vệ em.

Tám chữ, chỉ tám chữ làm hắn lập tức im lặng. Không một ai biết người con trai khi yêu rất muốn được bảo vệ người con gái của mình. Nếu người con gái đó quá hoàn hảo, hoặc quá mạnh mẽ, sẽ tạo cho con trai có cảm giác mình chả là gì trong mắt họ. Họ muốn bảo vệ, muốn che chở, muốn thế mạnh về phía họ. Vì vậy khi nghe cô nói muốn hắn bảo vệ, hắn cảm nhận được cô muốn dựa dẫm hắn. Điều này làm hắn vui hơn bao giờ hết, không phải là gánh nặng.

*****

Về nhà, bà Ngọc Lan thấy cô như thế thì lên tiếng hỏi thăm, cô chỉ bảo té rồi xong, nhưng bà kiên quyết bắt cô uống thuốc bổ. Điều này cô cảm thấy thật ấm áp.

-“Chị nói dối ai chứ em thì không được đâu, chị chẳng phải người hậu đậu đến mức đi vấp té.”

Trong nhà, người hiểu cô nhất chắc chỉ có Mạnh Quân nên cô cũng không có ý định giấu giếm, đành nói hết cho nó nghe. Thế mà nghe xong, nó lại trừng mắt bĩu môi nhìn cô.

-“Mắt chị cũng đâu kém thế, thường ngày chị linh hoạt thế mà tránh bóng như thế cũng không được.”

Nghe lời chất vấn của nó, bất giác cô nhớ đến Hàn Phong. Hình như chỉ những người quan tâm bạn thật sự, họ mới nói ra những lời nặng nhẹ như thế này.

Bất giác cô xoa xoa đầu nó. Bảo muốn uống sữa. Đương nhiên cô bị thương, lập tức nó đi ngay. Mà bình thường cô không bị gì nó cũng tự nguyện làm osin không công cho cô. Vì có lẽ tối nó phải chiếm tiện nghi giường của cô, lại còn mượn cô làm gối ôm nên dù bị sai làm chuyện vặt nó cũng mỉm cười không oán trách.

Tối đó Ly Thư có qua phòng cô, đưa cho cô thuốc bôi, bảo nhanh hết sẹo rồi bỏ đi, không một lời thừa thãi nào nữa. Cô biết, thái độ của chị tốt hơn nhiều so với trước đây nhưng chị vẫn cố lạnh lùng với cô. Nhưng cô biết chị có quan tâm cô, thế là cầm lọ thuốc vào phòng mỉm cười.

Vì được chăm sóc tốt nên vết thương chỉ ba ngày đã khỏi, vết sẹo cũng không còn. Điều này cô thầm cảm ơn Ly Thư.

Hàn Phong dạo này thì thường qua nhà đón cô đi học, mặc dù cô có nói không cần vì cô có tài xế riêng nhưng hắn rất “lì” nên đành nghe theo hắn.

Đi với hắn mà cô biết được một chuyện, đó là hắn từng là hôn phu của Ly Thư. Cô tự đút kết một số chuyện liên quan, thế bây giờ mới hiểu được.

Hóa ra lần trước hắn nhầm với Ly Thư nên mới đồng ý cuộc hôn nhân thương mại này. Hắn định bỏ nhưng suy nghĩ lại nên thôi, chỉ cần chuyển phần cô dâu lại làm cô là xong. Nghe xong cô đỏ mặt rồi quay đi, không nói gì.

Rồi cô cũng nghĩ đến câu nói lúc kia của Ly Thư, hóa ra lúc đó chị không ưa cô là vì Hàn Phong nhầm tưởng nên mới đồng ý cuộc hôn nhân này. Tiếp xúc chị không lâu nhưng cô cảm nhận được chị có thứ gì đó rất đặc biệt. Chị không như những tiểu thư khác sống trong sự giàu có mà phách lối. Chị rất hiểu sự đời, cố chấp và mạnh mẽ.

Cô thích tích cách chị, vì thế nên cô luôn ủng hộ chuyện chị theo đuổi Thành Danh. Nhắc đến chuyện này mới nhớ, hóa ra lúc trước hắn nói Ly Thư theo đuổi Thành Danh bằng thái độ vui vẻ như vậy là đều có nguyên nhân.

Chỉ một câu chuyện đã mở ra nhiều lời giải khác nhau. Cô mỉm cười khi hắn cho cô biết sự thật mà không giấu giếm.

-“Cậu và Hàn Phong yêu nhau là thật.”

Dạo này không nói chuyện với Nhã Phương, nghe Phương nói thế, cô đang đọc sách liền ngước đầu lên nhìn Phương rồi gật đầu.

Lần trước nghe Phương nói thích hắn, nghe lời tâm sự của nhỏ vậy mà giờ cô làm bạn gái của hắn, cũng hơi kì. Nhưng quả thật cô thấy mình không sai, mình không sống hổ thẹn với lương tâm là được. Có đôi khi là giúp Phương nữa vì cô cảm nhận được nhỏ đối với hắn, Phương là một người bạn không hơn không kém.

-“Cậu không suy nghĩ gì về cậu ấy sao, cậu không biết gì về gia đình cậu ấy, vậy mà cậu lại đồng ý.”

Cô nhíu mày, ngoài chuyện biết hắn là cậu chủ Ngụy con nhà tài phiệt và mẹ mất năm 6 tuổi thì đúng là cô không biết gì nữa. Nhưng gia đình hắn có thế thôi, hay có nhiều chuyện khác hơn, cô chưa từng nghe hắn nói.

-“Cậu ấy và chị cậu có hôn ước.”

Cái này thì cô biết nên không tỏ ra ngạc nhiên, thế là cô gật đầu nhìn Nhã Phương.

-“Cậu ấy và Thành Danh là anh em…”

Cô trợn trừng mắt nhìn Nhã Phương, phản ứng như thể nghe nhầm. Nhã Phương biết thông tin này là do lúc trước đi ăn cơm với gia đình, có vô tình bắt gặp được, lại nghe ba nhỏ nói nên cũng biết ít ít.

Thế nhưng sự thật này quá sốc, nhỏ không thể nào tin được thì hỏi làm sao cô tin được.

_Là thật.

Cô nửa tin nửa ngờ, nửa tin vì trong lớp không ai biết thân phận của Thành Danh là gì nên giờ nghe cậu ấy là con nhà họ Ngụy cũng có khả năng vì có nhiều người đồn gia thế của cậu ấy cũng lớn lắm. Còn phần không tin, rõ ràng mẹ Hàn Phong đã mất, sao lại ăn cơm gia đình được.

Thế nhưng Nhã Phương lại nói tiếp “…nhưng là cùng cha khác mẹ.” làm cô có đến 90% tin là thật. Với sự kiện này quá lớn, làm cô không thể tiếp thu. Vậy hóa ra giữa hai người họ ghét nhau như vậy đều có lý do.

-“Còn một chuyện mình biết nữa, cậu có muốn nghe không?”

Liên quan đến hắn, đương nhiên cô gật đầu.

-“Bà mẹ kế, tức là mẹ của Thành Danh luôn truy sát Hàn Phong. Bố Hàn Phong biết nhưng cũng không ngăn cản. Có lẽ Hàn Phong không được yêu thương, hoặc một lý do nào đó. Cậu nhớ không, lần bị tai nạn đó, không phải là tình cờ mà là cố ý. Với cả chuyện lúc hè cậu không có ở đây nữa, cậu ấy xém chết những hai lần. Cậu không thể tin được đâu.”

Cô nhớ lại, lúc về nhà mẹ Hồng, cô chứng kiến cảnh hắn bị giết hại rồi, nhưng không ngờ nguyên nhân lại bắt nguồn từ đây.

Không nói thì thôi, nói đến cô lại nghĩ hắn là kẻ sát nhân, hóa ra hắn chỉ là kẻ bị hại, thật đáng thương. Hắn có một bí mật vô cùng to lớn, hoặc một nỗi đau rất lớn bao quanh mà không thể thoát li ra được. Tại sao cô chưa từng nghe hắn nói qua.

_Còn gì nữa không?

-“Hết rồi, mình chỉ biết được thế.”

_Vậy cậu nói với mình có ý gì.

Nhã Phương thở dài một hơi rồi nói “ Không nói cậu cũng biết đúng không, vì Thành Danh không có danh phận, không ai biết đến hắn là con của nhà họ Ngụy, thế thì chắc chắn có nguyên nhân. Còn nguyên nhân gì mình không biết nhưng suy ra từ việc bà ta muốn giết Hàn Phong thì đủ nói lên tất cả rồi.”

Đầu óc cô ong ong, cô nửa hiểu nửa không, đầu cô tự nhiên thấy đau nhưng cô nhíu chặt mày nghe Nhã Phương nói tiếp.

-“Cậu là một người yếu, Hàn Phong cũng là một học sinh không hơn không kém. Nếu cậu làm bạn gái cậu ấy, thứ nhất đã không giúp được gì, mà còn làm hại hắn. Thứ hai bởi vì lâu nay bà ta muốn giết cậu ấy mà bố cậu ấy không ngăn cản, bà ta sẽ dùng tất cả mọi thủ đoạn, mà đối với cậu ấy trước giờ một mình không có uy hiếp nào, nay có cậu, khả năng nguy hiểm của cậu ấy càng cao hơn vì phải bận bảo vệ cả cậu ấy lẫn cậu. Cậu bây giờ là điểm yếu của cậu ấy.”

Nghe Nhã Phương nói xong, cô ngồi bất động, khuôn mặt không một biểu cảm nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.