Duyên Trời

Chương 20




Trái tim hắn đập rộn rã, hơi thở như ngưng đọng. Hắn không nói gì, cũng không đẩy ra, mà dõi mắt nhìn theo cô. Hắn muốn tự mình nhìn ra cô làm như vậy là có ý gì, nhưng vô vị. Cô tỏ ra bình thường cứ như hành động như vậy cô làm với bất kì ai cũng được, điều đó tự dưng hắn thấy cực kì ghét.

Mãi lâu sau cô thả tay ra, nhìn hắn chăm chú hắn mới hắng giọng.

-“Cậu làm vậy có ý gì?”

_Sao Phong không mua đồ ăn sáng cho tôi.

Hắn ngạc nhiên, rõ ràng là hắn thấy Thành Danh mua cho cô rồi, cô nói vậy nghĩa là sao? Mà sao cô đánh trống lãng nhanh thế nhỉ, hắn bất lực khi không kịp nắm bắt ý nghĩ của cô.

-“Không phải tên đó mua cho cậu rồi còn gì?”

_Ăn không quen.

Thật thà quá mức quy định, vậy sao hôm đó lại không gặp hắn mà gặp cậu ta. Cô đúng là mâu thuẫn.

-“Cậu đã chọn hắn ta thì ăn đồ của hắn đi.”

Một câu nói mà nghe ra hết 8 phần ghen, 2 phần tức giận. Cô nhíu mày.

_Cậu hâm à!

-“Cậu thật khó hiểu, đã chọn cậu ta thì đừng vòng vèo với tôi.”

_Khó hiểu, chọn gì cơ chứ!

-“Đi về đi, hôm trước còn…hôn hắn.”

_Hôm nào.

-“Đừng giả vờ nữa, đừng nói với tôi là cậu muốn câu tôi lẫn cậu ta nhé!”

Giọng hắn có chút tức giận, cậu lấy tay đẩy cô, ý nói cô ra ngoài. Nhưng do cô đang ngồi nghiêng không có thế nên hắn mới động nhẹ cô đã ngã xuống giường.

Đau không thể tả, trong lúc không biết làm gì để giảm cơn đau đã thấy ai đó dìu đứng dậy rồi đỡ ngồi xuống giường. Nhìn gương mặt hối lỗi của hắn mà cô bật cười.

Mà tay ai đó đang đau, đỡ hết sức nên rướm máu, chân cũng đau nốt. Nhìn thấy xót quá nên cô đành chồm người qua ấn vào chuông gọi y tá.

Khoảnh khắc cô chồm người qua, cả người cô như nằm trong lòng hắn. Hắn biết được, nhịp tim của cô cũng như hắn, đang đập rất mạnh. Vậy hóa ra cô không thờ ơ mà là che giấu quá tốt.

Vết thương bị bong ra, nhưng hắn không cảm thấy đau, lúc này hắn chỉ muốn ôm cô vào lòng, rồi sau này có ra sao thì cũng mặc kệ đi.

Nhưng cô nhanh chóng rời ra, ánh mắt ở hướng cửa trông chờ y tá. Hắn có chút thất vọng.

Đợi y tá thay băng cho hắn xong, đã thấy tờ giấy chìa trước mặt.

_Phong dỗi gì chứ, hôm đó tôi có đi gặp Danh đâu. Mà hôm đó tôi cũng không đọc được tin nhắn của Phong, mãi hôm sau mới nghe Phương nói là Phương có đọc nhưng lỡ xóa mà chưa nói với tôi.

Đây là giải thích, giải thích đúng không. Không biết cảm xúc của hắn là gì. Nhưng hắn biết, chỉ cần cô giải thích. Bất kì điều gì không thật hắn đều tin hết.

-“Thật sao?”

Cô gật gật đầu xác nhận.

Từ sâu trong lòng hắn len lên một niềm vui không nói nên lời. Vậy hóa ra tất cả là do hắn ta nói dối. Tự dưng hắn cảm thấy tai nạn hôm nay thật vui, thật hạnh phúc.

_Phong ăn tí gì đi, rồi nghỉ ngơi.

Thấy hắn không nói gì, nên cô nói hắn ăn. Lúc này thì hắn không từ chối nữa, ăn hết đồ hắn cô đưa cho. Miệng còn cười chóp chép, trông buồn cười.

-“À, mà cậu làm động tác như vậy, nghĩa là gì?”

Hắn đưa tay không bị thương đặt lên ngực trái mình, ánh mắt nhìn cô chăm chú. Bất giác, hắn thấy cô…đỏ mặt.

-“Cậu đỏ mặt.”

Phát hiện mới nên hắn nói hơi to, cô giật mình xoa xoa mặt mình, nhìn hắn nhíu mày, không có bất cứ hành động gì khác.

Cô muốn trốn tránh, hắn có truy đuổi thế nào cũng vô ích. Hắn nhận ra, thật sự cô có tình cảm với hắn, thật là vậy.

Hôm đó, giống như tình cảnh của hai người được cải thiện rõ ràng vậy. Hắn nằm viện 3 tháng, 3 tháng đó cô chăm sóc hắn, sáng học xong là trưa đến ngay bệnh viện. Vở tập đều là cô chép cho hắn, đồ ăn cũng là do cô làm.

Gia đình thì cô thật sự không thấy đâu, nhưng vài bạn ở trong lớp có tới, Nhã Phương, Li Thư với bạn Thu Hà cũng đến, à còn rất nhiều.

Trong đó có cả Thành Danh, hôm cậu ta đến, cô có thấy hai người nói chuyện riêng, nhưng không biết chuyện gì.

Ngày hắn ra viện cũng là ngày thi cuối kì. Nhờ cô chép bài cho hắn, à nhờ hắn thông minh mới đúng nên kì thi trải qua cũng khá thuận lợi.

Cô với hắn nói chuyện, không ai bộc lộ tình cảm ra, nhưng cả hai tự cảm nhận.

Kì nghỉ hè năm nay, Dương Trực và Ngọc Lan cho 3 chị em đi chơi, lúc đầu cô không đồng ý nhưng nhờ Mạnh Quân năn nỉ nên cô đành chấp nhận.

Thế nhưng Ly Thư nói không đi, chị ta nói ở đây có bạn bè rồi. Mà Dương Trực có vẻ chiều con gái, gật đầu đồng ý ngay. Ba mẹ ruột cô cũng đi nghỉ, nhưng là chỗ khác.

Kì nghỉ hè này thỉnh thoảng cô có nhắn tin với Hàn Phong, à có Thành Danh với Nhã Phương nữa.

Lần đầu tiên cô cảm nhận được kì nghỉ hè thật là tuyệt vời. Cô có thể tự do ra biển, ngắm mặt trời, làm những điều mà mình thích.

*****

Vào năm học mới, tinh thần cô sản khoái hơn rất nhiều.

-“Vui không?”

Vừa mới vào trường, Nhã Phương ôm vai cô cười khúc khích hỏi. Cô cũng thật thà gật đầu, miệng còn hơi cong cong.

Sau đó cô chìa món quà ra cho Phương.

_Tặng cậu.

-“Oa, còn có quà, cảm ơn bạn yêu nhé!”

Sau đó cô chủ động tìm hình dáng đó.

-“Tìm tôi sao?”

Hàn Phong cao hơn một chút. Hắn bận sơ mi kín cổ, quần tây ôm tôn lên thân hình của hắn. Hắn còn ung dung bỏ hai tay vào túi quần, ánh mặt trời chiếu lên hắn, hắn còn nở nụ cười. Chẳng giống bộ dạng chật vật khi bị thương nữa. Rất đẹp trai, lại có chút phong độ.

Cô bất giác nhẻm miệng cười, đầu còn gật gật để xác định câu hỏi của hắn.

Hắn ngạc nhiên khi thấy nụ cười của cô, lại càng ngạc nhiên hơn khi cô không phủ nhận mà lập tức đồng ý như vậy.

Cô đi đến trước mặt hắn, chìa gói quà ra trước mặt hắn.

Đó là chiếc đồng hồ lấy từ chính tiền của cô mua, không giống như mấy người kia cô toàn lấy của Dương Trực cho. Suy ra món này có vẻ quý giá nhất, à còn món quà của Nhã Phương nữa.

-“Xinh đẹp hơn rồi.”

Hắn nhận món quà, còn không quên chọc cô. Hắn chìa tay ra trước mặt cô, ý bảo cô đeo cô hắn. Cô ngoan ngoãn nghe theo.

Nhìn theo góc độ nào đó, ai cũng nghĩ họ là một cặp, nhưng người trong cuộc lại mặc định, chưa ai nói với ai câu nào.

-“Đẹp nhỉ?”

Cô gật gật đầu như khẳng định điều hắn nói. Hắn thấy thế bật cười, xoa xoa đầu cô.

Chỉ vài tháng không gặp mà hắn cao hơn cô cả một cái đầu rồi. Bất giác cô nhăn mặt.

À cô còn biết một chuyện động trời nữa. Ly Thư đang đeo đuổi Thành Danh, nhưng Thành Danh không lên tiếng.

Điều đó cô nghe từ Hàn Phong, cô không hiểu sao hắn nói chuyện đó lại vui đến như vậy. Mà nói đi nói lại, hai người đó đến với nhau đều là niềm vui của hắn.

Nếu Thành Danh với Ly Thư yêu nhau, hắn sẽ không sợ Thành Danh tranh cô với hắn, càng không sợ vì cái hôn nhân chết tiệc kia trói buộc. Mà hai người họ đến với nhau, cũng không sợ phá hủy hợp đồng giữa hai nhà. Dù gì Thành Danh cũng là con nhà họ Ngụy.

Cô có hỏi vì sao hắn vui, nhưng sao hắn nói được, chỉ cười cười rồi xoa xoa đầu cô.

Nhìn cảnh đó của hai người, có một ánh mắt nhìn theo, là đau buồn, là ghen ghét và là đố kị.

Mùa thu là mùa Kì Thư và Ly Thư sinh ra. Ông Dương Trực bảo năm nay phải làm hoành tráng. Một phần là để giới thiệu gì đó, hai là giới thiệu cô là con gái bị thất lạc. Mặc dù không muốn nhưng bà Ngọc Lan nặng nhẹ nên cũng nghe theo.

Cô cảm nhận hai người họ không ghét cô, chỉ là không quá gần gũi. Lâu giờ cô và hai người họ rất ít khi nói chuyện, mà có nói thì hai người họ cũng không kiên nhẫn chờ cô viết. Thế nên đành thôi.

Bạn bè trong lớp cô chỉ mời Hàn Phong và Nhã Phương, còn Ly Thư mời ai cô không bận tâm.

***

Hôm nay có vẻ rẩ đông, họ đến dự sinh nhật là cái cớ, vì giới thượng lưu thường mượn danh tiệc tùng để giao lưu kinh tế với nhau. Nhưng không khí cũng có vẻ náo nhiệt.

Vì nhiều người nói con gái Dương Trực rất xinh đẹp, nay lại giới thiệu một đứa bị thất lạc nhiều năm nữa nên vài người còn dẫn theo con cái mình, để có thể hợp tác hoặc quen biết cũng là một điều hay.

Ông Dương Trực tiếp vài người rồi lên sân khấu giới thiệu.

-“Hôm nay là sinh nhật lần thứ 17 của hai đứa con gái tôi, cảm ơn mọi người đã đến dự.”

Ngắn gọn xúc tích, tiếp theo là tràn vỗ tay. Hai bóng hình nhanh chóng đi ra.

Lúc hai người đi ra, mọi người như bị hoa mắt, vì…cả hai giống nhau như đúc. Vận cho nhau váy xanh ngọc đính kim cương, trên còn có vương miệng bé xíu xinh xinh. Nhìn hệt như công chúa.

Ngạc nhiên vì độ giống nhau, lại ngạc nhiên về độ xinh đẹp, quả thật rất xinh đẹp.

-“Chào mọi người, cảm ơn mọi người đã đến dự sinh nhật của hai chị em tôi.”

Ly Thư nở nụ cười, lên tiếng nói.

Hàn Phong ở dưới nhìn lên, khi thấy hai người bước ra, hắn nhận đâu là cô đâu là Ly Thư ngay nên đến giờ ánh mắt vẫn không rời khỏi khuôn mặt ấy.

Họ có giống nhau đến thế nào thì hắn vẫn nhận ra cô, phong thái cô khác hoàn toàn với mọi con gái khác.

Lúc này cô cũng đảo mắt nhìn, đúng lúc bắt gặp ánh mắt hắn, cô nở một nụ cười nhẹ.

Chỉ một nụ cười, nói lên tâm tư của nhau.

-“Ôi, cậu có sao không?”

Đúng lúc đó, không may Nhã Phương làm đổ ly nước hoa quả lên người Hàn Phong. Hắn thôi nhìn cô, nhìn lại đồ mình rồi cười với Nhã Phương như thể nói không sao rồi nhanh chóng vào nhà vệ sinh.

Cô vừa thổi nến xong, không đi chúc rượu với Ly Thư vì đơn giải cô cũng không biết uống. Cô lập tức đi tìm hắn.

Vào nhà vệ sinh, cô lập tức khựng lại. Bước chân cô nặng như đeo chì, cô như thể không tin nào cảnh trước mắt.

Cảnh hai người hôn nhau.

Trái tim cô có nhói, có đau đớn, có tức giận..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.