Edit: Herm moon Cố Hàm Ninh đứng ở trong nhà ga, cố gắng nhấc ba lô lên, trong lòng hối hận chết đi được.
Khi bước vào năm thứ nhất đại học, ba mẹ giúp cô xách hành lý, sau đó mỗi lần trở về đều có Triệu Thừa Dư đỡ cho phần lớn trọng lượng, giờ cô một thân một mình từ thành phố N trở về thành phố H , xách đồ sắp gẫy cả tay!
Ôi, kế hoạch không bằng biến đổi, cô chỉ muốn khiến Triệu Thừa Dư bất ngờ, nhưng lại không nghĩ đến khả năng xách đồ nặng của mình. Cố Hàm Ninh cúi đầu nhìn hành lý trên mặt đất, cắn chặt răng.
Đã hoàn thành hơn một nửa con đường, chẳng lẽ lại bỏ cuộc giữa chừng? Từ nhà ga cũng chỉ còn chưa tới một tiếng đi đường, cùng lắm thì đi taxi là được.
Cố Hàm Ninh quyết tâm hoàn thành bất ngờ lớn này, xách hành lý lên, vất vả đi tới chỗ chờ taxi.
Xuống xe ở cửa khu Tân An mà đám Triệu Thừa Dư thuê, Cố Hàm Ninh lấy điện thoại mở tin nhắn lần trước Triệu Thừa Dư gửi, phía trên có viết số phòng của mấy người, may là tòa nhà này cách cửa tiểu khu không xa, họ lại thuê tầng hai, Cố Hàm Ninh dùng toàn bộ sức lực còn lại lết thân xác và đống hành lý lên cửa phòng 206.
Cố Hàm Ninh thở phào một cái, nhấn chuông cửa. Nghe tiếng chuông cửa vang lên, cô mỉm cười, tim đập hơi nhanh có chút mong đợi.
Được rồi, cô cũng rất nhớ Triệu Thừa Dư, nên mới vội quay về khi còn cách ba ngày nữa mới bắt đầu đợt huấn luyện quân sự, cô nghĩ hẳn là Triệu Thừa Dư sẽ rất vui, nhưng thực ra chính cô cũng vậy, vui vẻ có thể sớm gặp Triệu Thừa Dư. Tính từ lần cậu trở về thành phố N cũng đã nửa tháng, hai người đúng là “yêu xa” mà.
Cánh cửa gỗ màu nâu đơn giản mở ra, cả hai người đều ngẩn người, nhíu mày nhìn đối phương.
“Cô tìm ai?” Người đẹp trong nhà vịn cửa, không có ý định tránh đường, hình như có phần khước từ, ra vẻ chủ nhân thực sự.
Cố Hàm Ninh đứng ở ngoài cửa, mồ hôi ròng ròng, tóc tai lộn xộn, dưới chân để một túi hành lý, trên lưng còn đeo ba lô nặng đến nỗi trĩu cả vai. So với người đẹp trong nhà mặc váy lụa liền thân ôm sát người, tóc đen buông xoã, trang điểm nhàn nhạt, khuôn mặt xinh đẹp, thanh thoát không có giọt mồ hôi nào thì có vẻ chật vật hơn nhiều.
Cô chỉ hơi nhíu mày rồi lại thả lỏng, sau đó lễ phép cười nói: “Xin chào. Chị Tống phải không? Em tìm Triệu Thừa Dư.”
Tống Minh Huyên hơi ngẩn ra, rồi ngay lập tức mỉm cười chân thành, mở rộng cửa, cười nói: “Là tìm Triệu Thừa Dư à? Em chờ một chút, chị gọi cậu ấy.”
“Triệu Thừa Dư, có người tìm này.” Tống Minh Huyên dùng giọng nói khiến Cố Hàm Ninh hơi bất ngờ và có chút không hợp với trang phục nữ tính của cô nàng nói vọng vào trong nhà, sau đó dùng ánh mắt tò mò đánh giá Cố Hàm Ninh, “Em chờ một chút, họ bận rộn sẽ không nghe thấy tiếng người khác. Triệu Thừa Dư! Mau ra đây!”
Cố Hàm Ninh mím môi cười nhẹ, trong lòng càng tò mò về Tống học tỷ này.
Cô ấy hẳn là người bạn gái đã bỏ rơi Bùi Duệ Triết trong lúc khó khăn nhất đi?
Triệu Thừa Dư cũng từng nói với cô, bạn gái của anh Bùi, cũng là chị khóa trên, họ Tống, thi thoảng có đến giúp anh Bùi sắp xếp các thứ, lúc ấy, bạn học Triệu vô cùng hâm mộ lẫn ghen tị, đương nhiên anh chính là chỉ trích người ta có bạn gái quan tâm rồi.
Tiếng bước chân có chút trầm ổn, có chút lười nhác từ trong nhà truyền tới, Cố Hàm Ninh thu lại ánh mắt tò mò, chuyên chú lắng nghe, mãi đến khi dáng người mơ hồ ngày càng rõ nét đi tới trước mặt cô, gương mặt kinh ngạc ngay sau đó liền trở nên vui vẻ.
“Hàm Ninh! Sao em đã tới rồi?” Triệu Thừa Dư cười to đưa tay kéo Cố Hàm Ninh vào cửa.
“Hành lý của em!” Cố Hàm Ninh chỉ túi hành lý bị Triệu Thừa Dư phớt lờ, đến khi cậu cười xách túi lên, cô mới đi theo vào nhà.
Cố Hàm Ninh để mặc Triệu Thừa Dư dẫn vào nhà, quay đầu quan sát gian phòng.
Nhà có hai buồng, hai phòng, phòng khách được biến thành phòng làm việc, năm bàn máy vi tính và một số loại máy móc cô không biết là gì để ở trên bàn dưới đất, ghế sofa bị đẩy vào góc tường, trên giá đầy sách, không có không gian dư thừa.
May là nhà ăn khá nhỏ ít ra cũng còn tử tế giống như nơi để ăn cơm, chưa kịp nhìn qua phòng bếp và phòng tắm, Triệu Thừa Dư đã kéo cô vào buồng ngủ ở hướng nam.
Triệu Thừa Dư tùy tiện vứt hành lý trên sàn, xoay người lại kéo Cố Hàm Ninh vào lòng, cúi đầu hôn lên tóc cô, đến trán, chóp mũi rồi hôn lên đôi môi mềm mại, quấn quýt không rời, giải tỏa nỗi nhớ nhung qua sự thân mật này.
Mãi đến khi Triệu Thừa Dư thở hổn hển buông Cố Hàm Ninh ra, cô mới có thời gian nhìn quanh phòng ngủ này.
Phòng ngủ không rộng lắm có hai chiếc giường đơn đặt sát tường, một bộ bàn ghế, một tủ treo quần áo lớn, đó là tất cả những gì có thể nhìn thấy .
“Những người khác không ở đây à?” Cố Hàm Ninh kéo Triệu Thừa Dư ngồi trên ghế gần đó, quyết định tạm thời nên duy trì khoảng cách, nói chuyện đoàng hoàng.
“Anh Bùi ngủ ở phòng bên cạnh, hai vị đàn anh kia đi ra ngoài. Mấy người họ đang giúp một công ty thiết kế website, đã đến công ty đó bàn công việc rồi.” Triệu Thừa Dư cười, ngồi xuống ghế, cầm lấy tay Cố Hàm Ninh tay, dịu dàng vuốt ve, “Sao em lại tới đây? Không phải nói ba ngày nữa mới đến hay sao? Anh còn định chuẩn bị đến ga tàu đón em. Túi xách nặng như vậy mà em lại tự mình mang đến đây.”
Cố Hàm Ninh nhìn Triệu Thừa Dư híp mắt cười nhẹ: “Muốn cho anh bất ngờ đấy, thế nào? Có ngạc nhiên không?”
“Ừ.” Triệu Thừa Dư gật đầu, “Quá bất ngờ rồi. Vui đến đến nỗi đến giờ tim anh vẫn còn đập mạnh.” Vừa nói, Triệu Thừa Dư vừa kéo tay phải của Cố Hàm Ninh đặt lên ngực trái của mình.
Cố Hàm Ninh nắm tay đặt trên ngực Triệu Thừa Dư, đánh nhẹ một cái.
Triệu Thừa Dư kéo mạnh, để Cố Hàm Ninh ngồi ở trên đùi mình, tay đặt lên eo thon, môi kề môi, hơi thở ấm áp phả vào mặt Cố Hàm Ninh, khiến lòng cô khẽ run.
Hai người đang hạnh phúc ngọt ngào ôm ấp, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, thân mật hòa tan hơi thở và nỗi nhớ nhung, Triệu Thừa Dư luồn tay vào trong áo phông của Cố Hàm Ninh, lòng bàn tay chạm vào da thịt, đang định tiếp tục đi lên thì cửa phòng đơn sơ đột nhiên mở ra, một người to lớn đứng chắn hết cả cửa ra vào xuất hiện, kèm theo đó là giọng nói lớn dường như vang cả căn nhà.
“Này, Thừa Dư, nghe nói có người đẹp đến tìm cậu? Không sợ cái gì Ninh đó của cậu giận hay sao? . . .” Thạch Lỗi mới nói được nửa câu, nhìn chằm chằm đôi tình nhân đang ôm nhau, mắt như muốn rơi khỏi tròng.
“Triệu Thừa Dư cậu giỏi thật! Nhân lúc anh không có ở đây chiếm phòng ngủ của chúng ta, lại còn dám ngồi trên giường anh tình chàng ý thiếp? Cậu đang khiêu khích anh đấy à?”
Cố Hàm Ninh ngả đầu lên vai Triệu Thừa Dư nhẹ giọng thở dài, sự bối rối trong chốc lát bởi ánh mắt hâm mộ lẫn ghen tị một cách quang minh chính đại không hề che giấu của đối phương dần biến mất, tuy vẫn còn một chút bất đắc dĩ đối phương vẫn hoàn toàn không hiểu thế nào là “phi lễ chớ nhìn”.
Triệu Thừa Dư cười gượng đỡ Cố Hàm Ninh đứng dậy, đưa tay vuốt những sợi tóc rối của cô rồi cầm tay cô đứng dậy.
“Anh Thạch, cô ấy là bạn gái em, Cố Hàm Ninh, phiền anh nhường đường, bọn em muốn ra ngoài.” Triệu Thừa Dư không còn lựa chọn nào khác, vô cùng tiếc nuối vỗ vỗ Thạch Lỗi đang chắn đường còn sừng sững hơn so với thần giữ cửa, lách qua người anh dắt Cố Hàm Ninh ra khỏi phòng ngủ.
Ngoài cửa ngoại trừ chị Tống vừa gặp còn có một người khác, thấy hai người ra ngoài liền nhìn về phía họ cười cười, còn Thạch Lỗi đã đi tới bên cạnh anh ta.
Người cao lớn to béo là anh Thạch, còn người thấp bé gầy ốm kia cũng có một danh xưng rất hợp – anh Hầu.
“Hàm Ninh, đây là anh Hầu. Anh Hầu, đây là bạn gái của em, Cố Hàm Ninh.” Triệu Thừa Dư thấy người ngoài cửa thì cảm thấy hơi ngại, đối với Thạch Lỗi không biết xấu hổ là gì thì có ngượng ngùng cũng là thừa.
Cố Hàm Ninh cũng có chút lúng túng, mặt hơi đỏ, cũng chào hỏi mọi người.
“Hôm nay thêm người nhà, chi bằng cùng ra ngoài ăn một bữa?” Hầu Nhân Phong cười đề nghị, “Thạch, cậu vào trong gọi Triết ra đi.”
“Được.” Thạch Lỗi cười ha ha, lộ ra bộ mặt cực kỳ thô thiển, đi vào một phòng ngủ khác.
Tống Minh Huyên mím môi cười nhẹ, dường như đã quen với trò quỷ của mấy người họ.
Chỉ một lát sau, trong phòng ngủ vang lên tiếng hét đầy giận dữ, Hầu Nhân Phong không chút ngạc nhiên cười nói: “Được rồi, Triết cũng đã dậy. Chúng ta chuẩn bị một chút, mười phút sau thì đi ăn cơm.”
Mười phút sau, Thạch Lỗi đẩy Bùi Duệ Triết còn đang mơ màng ngái ngủ đi ra.
Nụ cười trên mặt Cố Hàm Ninh không thay đổi, ánh mắt lại khẽ chớp.
Bùi Duệ Triết như thế này khiến cô có phần vỡ mộng.
Lần đầu tiên cô thấy anh ta là ở buổi tiệc kinh doanh kiếp trước. Khi ấy anh ta là đại biểu nhân tài IT trẻ tuổi, đi giày tây, dáng người cao ráo, vẻ mặt hơi lạnh lùng, vô cùng anh tuấn lịch lãm, ngày hôm đó đã hấp dẫn bao nhiêu ánh mắt dõi theo. Lần thứ hai gặp là ở cửa căn tin của trường, khi đó họ vừa từ bữa tiệc mừng mà lãnh đạo nhà trường tổ chức ra ngoài, lúc ấy tóc anh hơi dài, mặc áo khoác đơn giản màu xanh đen, tuy rất bình thường nhưng ít ra còn gọi là gọn gàng sạch sẽ.
Nhưng bây giờ, tóc bù xù che hết mắt, vểnh lên cụp xuống, khuôn mặt râu ria, áo phông cũ mèm, không xám, không trắng cũng chẳng vàng thật sự không nhìn ra màu sắc ban đầu, chiếc quần tắm biển màu đen đã giặt đến nỗi bạc cả màu, chân đi một đôi dép nhựa ba đồng mua ở chợ, chẳng có chút hình tượng nào.
Cố Hàm Ninh trong lòng khẽ lắc đầu, quay đầu nhìn bạn học Triệu.
Tóc đen ngắn hơi rối, áo phông trắng sạch sẽ, quần bò dài màu xanh, chân đi đôi giày vải bạt màu đen, làn da trắng hơn so với cuối học kỳ, cũng gầy hơn một tẹo, có một chút râu, mang đến cảm giác trưởng thành hơn, khiến cô không nhịn được muốn cắn một cái.
Cố Hàm Ninh từ đáy lòng vui mừng gật đầu. Không hổ là bạn học Triệu của cô, ở nhà một thời gian dài như vậy nhưng vẫn đẹp trai như trước.
“Ăn cơm cái quái gì? Ngủ còn không ngủ đủ, ăn cơm làm gì?” Anh Bùi đã vô cùng mất hình tượng trong lòng Cố Hàm Ninh bực bội nói.
Cố Hàm Ninh nghĩ, có lẽ anh còn trợn mắt lên, chẳng qua là do tóc quá dài, người khác không nhìn ra.