Duyên Nợ

Chương 29




Nhanh quá, ngày mai đã là giỗ mẹ cô rồi, vậy là bà đã xa cô tròn 12 năm. Cô muốn lên chùa thắp hương cho mẹ, cô muốn tâm sự cùng bà. Dù cho không biết bà có nghe thấy hay không, nhưng có cảm giác bà vẫn luôn bên cạnh cô, từng cơn gió nơi đây giống như bàn tay bà trước kia vẫn nhẹ nhàng xoa mái tóc cô vậy. Mỗi lần nhớ mẹ cô thường đến đây ngồi hàng giờ để nói chuyện với bà, nhưng cũng có lúc lại chỉ ngồi lặng im chẳng nói gì.

Hôm nay, cô đã dành cả buổi tối ngồi tâm sự cùng bà, cô kể cho bà nghe về việc học tập của cô, về anh, về cả những rắc rồi hiểu lầm cô đang gặp phải. Rằng cô nhớ bà thế nào, cô đang mệt mỏi ra sao, tiếng nấc nghẹn ngào nơi cổ họng cứ vang đều theo lời kể của cô.

Sau khi hết hai tuần hương cô chào các sư cô rồi ra về, quả thực khung cảnh nơi đây cộng với việc được nói ra hết nỗi lòng mình khiến cô thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Lái xe trở về, khi đi ngang qua Royal City chẳng hiểu sao cô lại dừng lại, cô nhớ không nhầm thì có lần anh đã nói nhà anh ở khu này. Thật sự cô rất mong được thấy anh, dù chỉ là 1 chút bóng lưng thôi cũng khiến cô thoả nỗi nhớ.

Ông trời quả đúng là chiều lòng cô, cô vừa nhớ mong anh thì ngay lập tức anh xuất hiện trước tầm mắt, chỉ có điều anh không đi 1 mình. Bên cạnh anh lại là cái Huệ, trước khi xa nhau họ còn ôm nhau tình tứ, chắc hẳn tình cảm giữa bọn họ đã khá sâu đậm. Vậy tại sao khi gặp nhau hôm sinh nhật Nguyệt họ lại vờ như không quen biết. Còn nếu sau hôm đó họ mới quen nhau thì không có lý nào họ lại tiến triển nhanh đến thế, mới có 4 ngày mà đã lưu luyến không rời thế kia sao?

Đôi mắt cô đã nhoè lệ từ bao giờ, cô cảm nhận được dường như có ai đó đang nhìn mình. Cô không muốn ai thấy cô trong bộ dạng này nên đã vội vã rồ ga bỏ đi, trước mặt cô là 1 chiếc ô tô đang lao tới. Anh đèn pha làm cô chói mắt, cô hoảng loạn không biết phải làm gì, tim cô sợ hãi đâp liên hồi. Đành nhắm chặt mắt phó mặc cho số phận, chỉ nghe 1 tiếng “Rầm”, cơn đau từ thân thể cô truyền tới, cô cảm nhận được 1 dòng chất lỏng ấm nóng đang chảy ướt đầm gương mặt mình. Mọi thứ trước mắt cô dần tối đen…

- ---*----*-----

Lúc này phía bên kia đường Long cũng vừa vặn chạy tới nơi, 1 cô gái trẻ nằm bất động trên vũng máu, tiếng người chỉ chỏ, tiếng gọi xe cấp cứu, cả dòng máu kia như đang lặp lại quá khứ mười mấy năm về trước của cậu.

Chính tại nơi này, bà cậu đã mãi mãi bỏ cậu mà đi, chính nơi này đã cướp mất người bà mà cậu yêu quý. Giờ đây cô cũng định bỏ cậu mà đi nốt hay sao, cậu đau đớn ôm chặt thân thể cô gái ấy vào lòng. Mặc kệ cho dòng máu gớm ghiếc kia đang chảy ướt đẫm tay cậu, nỗi sợ hãi đang dâng đầy tim cậu.

- Hương, Hương ơi, em đừng ngủ, em mở mắt ra nhìn anh này, nhìn anh đi, anh xin em đấy.

Cô khẽ mở mắt ra nhìn cậu, rồi ngay lập tức lại cụp xuống, cậu sợ hãi cầu cứu mọi người:

- Gọi xe cấp cứu, ai đó giúp tôi gọi xe cấp cứu đi, làm ơn giúp tôi đi.

- Không kịp đâu…

- Máu chảy nhiều thế kia cơ mà…

- Nặng như thế chắc không qua khỏi đâu…

- Tốt nhất gọi xe mà đưa về nhà thôi…

- …

Tất cả những lời nói ấy càng khiến cho cậu sợ hãi, bàn tay cậu run run chỉ về phía bọn họ mà quát:

- Các người im đi, im hết cả đi. Cô ấy sẽ không sao, nhất định sẽ không sao mà.

Nói rồi cậu ôm gương mặt cô vào lòng, nghẹn ngào trong tiếng nấc cậu nói:

- Em tỉnh lại đi, tỉnh lại ngay cho tôi, ai cho phép em ngủ, tôi không cho phép em ngủ. Em còn nợ tôi 1 lời giải thích, tôi muốn nghe từ em 1 lời giải thích, em mau tỉnh dậy nói với tôi tất cả mọi chuyện vừa rồi chỉ là 1 trò đùa thôi, mau nói đi. Em mà không dậy tôi sẽ mặc kệ em, sẽ không quan tâm đến em nữa. Em có nghe thấy tôi nói gì không, mau trả lời tôi đi …

Ì ầm.

Ùng

Oàng

Phía trên kia bầu trời đang vang lên tiếng sấm, tiếng chớp như muốn xé tan bầu trời, xé nát cả trái tim cậu. Bầu trời ì ầm như muốn mưa mà chẳng thể mưa nối, giống như cậu muốn nói mà không thể thành lời.

Cậu sai rồi, cậu hối hận thật rồi, lẽ ra sáng nay cậu phải chạy tới ôm lấy cô, phải gạt bỏ sĩ diện mà hỏi cô nguyên do mọi chuyện. Nếu cậu giữ cô lại có lẽ mọi chuyện sẽ không xảy ra, cô sẽ không phải chịu đau đớn đến thế này. Cậu trách bản thân mình nhiều lắm.

Có 1 vài người đang hỏi danh tính cô gái, và số điện thoại của người thân để báo cho gia đình nạn nhân biết. Cậu chẳng quan tâm, cậu căm gét bọn họ, bọn họ dám nói cô khó mà qua khỏi, không phải đâu, cô chỉ đang doạ cậu mà thôi.

- Dậy đi em, chỉ cần em tỉnh dậy mà thôi, mọi chuyện vừa rồi tôi sẽ bỏ qua hết. Em trêu đùa tôi cũng được, em đem tôi làm trò cá cược với lũ bạn cũng chẳng sao. Em ôm ấp người khác tôi cũng mặc kệ, tôi chỉ muốn em biết tôi yêu em, tôi cần em thế thôi.

Tại sao chứ, tại sao ông trời lại nhẫn tâm với cậu đến thế, cùng 1 góc phố nhỏ mà bắt cậu phải chứng kiến sự ra đi của 2 người thân yêu là cớ làm sao? Nếu cô cứ thế mà rời xa cậu, cậu sợ mình sẽ gục ngã, sợ bản thân cậu sẽ không thể nào mà đứng dậy nổi. Ngày trước khi bà ngoại bỏ cậu mà đi, cậu đã phải mất rất nhiều thời gian để bình tĩnh, bây giờ cô cũng vô tình bỏ mặc cậu ở lại, cô đang tâm cào xé lại vết thương vừa mới lành miệng của cậu.

Một người đàn ông gần đó vỗ vai cậu mà an ủi:

- Mạnh mẽ lên nào chàng trai, chắc xe cấp cứu cũng sắp tới nơi rồi. Con người ai cũng có số phận riêng, số phận ấy đã định sẵn từ lúc mới sinh ra rồi. Cô ấy có vượt qua được hay không còn phụ thuộc vào số mệnh cô ấy dài hay ngắn, vì vậy cậu đừng quá đau lòng.

Đáp lại lời an ủi đó là tiếng thét lớn của Long:

- Không, các người nói dối, cô ấy chỉ đang ngủ, đang ngủ mà thôi. Tôi không cho cô ấy đi đâu cả, nhất định cả đời này cô ấy chỉ được phép bên một mình Đỗ Đình Long là tôi mà thôi. Khi tôi chưa cho phép thì cô ấy không được đi đâu cả, không được tự ý mà rời xa tôi như thế ông hiểu chưa?

Biết là cậu đang sốc nên người đàn ông kia cũng không để bụng, ông ta thương cảm nhìn Long nói:

- Cậu nên liên lạc với người nhà cô gái, đừng tự lừa dối bản thân mình như thế. Sự thật tuy có đau lòng nhưng chúng ta buộc phải chấp nhận.

Người nhà, người nhà sao, Long làm gì biết ai trong gia đình cô ngoại trừ Huệ đâu. Đúng rồi, không biết cô ta đâu rồi, cô ta đã gọi điện thông báo với mọi người hay chưa. Cậu đưa ánh mắt tìm kiếm khắp nơi nhưng chẳng thấy bóng dáng cô ta đâu, có lẽ cô ta đã lên xe về rồi cũng nên.

Không có lý nào mà cô ta lại không nhìn thấy vụ tai nạn này cả, tại sao cô ta lại bỏ về khi mà người sống cùng nhà cô ta đang bị thương nặng đến thế này.

Rào, rào, rào… cơn mưa khó nhọc đổ xuống, từng hạt mưa hoà cùng nước mắt của cậu, cuốn trôi đi dòng máu đang rỉ ra từ thân thể cô. Cậu vội vàng ôm chặt cô vào lòng, che chắn cho cô khỏi dòng nước mưa nhưng vô dụng. Cơn mưa lớn nhanh chóng làm ướt đẫm thân thế của cả 2.

Cơn mưa như nhắc cho cậu nhớ về quá khứ 12 năm về trước, vẫn góc phố này, cũng trong vòng tay của cậu bà cậu đã mãi mãi đi xa. Ngày hôm nay cậu nhất định không để cho quá khứ lặp lại, nhất định không thể để mất cô được.

Đám đông cũng dần di tản vì cơn mưa, lúc này cậu nghe thấy tiếng xe cấp cứu đang tới gần, cậu vui mừng nói với cô:

- Cố lên em, chỉ 1 chút nữa thôi, xe tới rồi, mọi chuyện sẽ ổn thôi, có anh ở đây rồi em đừng lo lắng gì cả.

Tiếng bước chân của nhân viên y tế, tiếng người nói, tiếng còi xe cấp cứu hoà vào nhau thành 1 âm thanh hỗn tạp đến nhức óc.

Cậu mệt mỏi lê bước theo nhân viên y tế ngồi vào trong xe cứu thương.

- Mày phải bên cô ấy, không thể gục ngã lúc này được. Lúc này là lúc cô ấy cần mình nhất, mày phải tỉnh táo lên, phải chờ đến khi cô ấy tỉnh lại.

Cậu tự nói với bản thân rồi nắm chặt bàn tay có phần lạnh buốt vì cơn mưa của cô mà xoa mà thổi, cậu muốn truyền hơi ấm của mình cho cô. Cậu sợ, thân thể cô cứ thế lạnh dần rồi dời xa cậu, cậu phải làm tất cả những gì có thể để cứu lấy cô.

Cánh cổng bệnh viện kia rồi, chỉ 1 chút nữa thôi cô sẽ được đưa vào phòng cấp cứu, cầu trời cho cô dược bình an.

Cậu đau đớn bật khóc, đôi môi đã bị cắn đến bật máu..

- Tại sao vậy, tại sao anh ở đây lo lắng cho em mà em lại cứ thản nhiên nằm trong kia cơ chứ. Hay em giận tôi đã để Huệ ngã vào lòng nên đang trừng phạt tôi, nếu thế thì em chọn sai cách rồi. Em phải tỉnh lại, mạnh mẽ mà đánh tôi, mắng chửi tôi mới hả được cơn giận, em đừng nằm im mãi thế, tôi sợ…

Cậu nhớ cô nhóc với 2 bím tóc 2 bên, cô nhóc ấy có gương mặt thanh tú, nước da trắng sáng cùng đôi mắt to tròn đang trợn lên nhìn cậu, tranh dành với cậu 1 bộ đồ con trai. Cô nhóc đanh đá ấy còn nói cậu không phải hoàng tử, cậu xấu xa…

Rồi lần đầu tiên gặp gỡ, cô đã đánh đổ café lên áo cậu, ly café nóng khiến cậu cảm thấy bỏng rát mà cô lại thản nhiên cười rồi nhẹ nhàng xin lỗi. Hoá ra ngày hôm ấy cô cố tình làm thế để tiếp cận cậu, cô giỏi lắm.

Cả những lần cãi vã, cô luôn miệng mắng cậu là đồ sao chổi đen đủi, rồi còn xua đuổi cậu thế mà cậu cứ mặt dày trêu tức cô.

Cậu nhớ cả cái ôm, cả nụ hơn phớt qua buổi tối hôm ấy, nhớ mùi hương trên tóc cô, nhớ tiếng nói, cả những dòng tin nhắn nói:” em yêu anh” của cô nữa. Nhớ tất cả những gì thuộc về cô.

Cậu còn chưa kịp đem đến cho cô hạnh phúc, còn bao điều cậu muốn nói cùng cô nữa mà, chỉ cần cô tỉnh lại ông trời có bắt cậu làm gì cậu cũng bằng lòng. Cậu nguyện ý đánh đổi tất cả chỉ mong cô mãi bình an mà thôi.

- Người nhà bệnh nhân đâu, bệnh nhân mất máu quá nhiều cần truyền máu gấp. Hiện tại lượng máu dự trữ của bệnh viện không đủ, nhóm máu của bệnh nhân lại thuộc nhóm máu O, nhóm máu hiếm. Người nhà mau đi xét nghiệm máu xem ai tương thích còn tiến hành truyền máu gấp.

- Bác sĩ, bác sĩ hãy cứu lấy cô ấy, làm ơn hãy cứu lấy cô ấy.

Cậu khẩn khoản cầu xin

- Cậu là gì của bệnh nhân – Bác sĩ hỏi lại

- Dạ là bạn

- Thế người nhà đâu, mau gọi họ đến đây, không còn nhiều thời gian đâu.

Cậu hoảng sợ không biết phải làm gì, người nhà cô, phải liên lạc với nguời nhà cô. Đúng rồi, phải gọi cho Huệ, cậu chỉ có duy nhất số của Huệ là người nhà cô mà thôi.

Chưa đầy 10 phút sau hai người phụ nữ 1 già 1 trung niên chạy tới, hoá ra đây là dì Liên và vú Năm giúp việc nhà cô. Vú Năm cứ không ngừng gào khóc, cậu phải an ủi và nói việc quan trọng trước mắt là tìm người có nhóm máu giống cô, cô không còn thời gian chờ đợi nữa.

Vú Năm bất lực nói:

- Người thân của con bé thì ở cả dưới quê, có lên đây cũng phải ngày mai mới tới nơi, ông bà nội con bé chắc chắn sẽ không đủ sức khoẻ để truyền máu cho rồi. Chỉ còn lại ông Văn và thằng Vương là cùng huyết thống với con bé.

Dì Liên nghe nhắc đến cu Vương thì dãy lên nói:

- Vú này, cu Vương mới có 5 tuổi làm sao mà truyền máu cho cái Hương được, vú thương cái Hương tôi không cấm nhưng cu Vương nó còn nhỏ thế, vú phải nghĩ cho nó nữa chứ.

Cậu chẳng thèm để ý đến lời của dì Liên, vội vàng hỏi vú:

- Vậy còn bố Hương, bố Hương đâu hả vú, ông ấy đâu rồi, mau gọi ông ấy tới đây đi.

- Mấy hôm trước ông ấy đi công tác nước ngoài, mấy hôm nay ông ấy cũng không gọi về.

Đúng lúc này có 1 cô ý tá tiến tới hỏi:

- Người nhà bệnh nhân ai cùng nhóm máu với bệnh nhân thì khẩn trương theo tôi đi làm các xét nghiệm cần thiết trước khi lấy máu.

Vú Năm chạy vội tới nắm tay cô ý tá vừa khóc vừa nói:

- Cô ơi cháu tôi sao rồi cô, cô làm ơn giúp cháu tôi với, nó mà có mệnh hệ gì thì già này không sống nối mất.

Cô ý tá dường như đã quá quen với cảnh này nên lạnh lùng nói:

- Bác cứ yên tâm, chúng cháu sẽ làm hết sức có thể. Có điều tình hình bệnh nhân đang rất nguy kịch, lượng máu dự trữ của bệnh viện sắp hết, cần phải tiến hành kiểm tra và lấy máu truyền gấp, nếu không e là không qua khỏi mất.

Không qua khỏi, không qua khỏi sao, không thể nào như thế được, gương mặt cậu lộ rõ vẻ lo lắng. Chẳng kịp nghĩ gì cậu quỳ sụp xuống chân dì Liên mà van xin:

- Dì, dì biết cách liên lạc với ông ấy đúng không, dì làm ơn gọi cho bố Hương đi, nhanh lên dì, chỉ có gì mới giúp được cô ấy lúc này mà thôi.

Cậu biết dì Liên không phải mẹ của Hương nên việc dì bĩnh tĩnh hơn mọi người cũng là điều hiển nhiên.

Thấy cậu nói thế dì Liên cũng vội vàng nhấc máy gọi cho chồng, thật lòng mà nói dì cũng thương cô, lo lắng cho cô nhiều. Vừa rồi do lo lắng quá mà dì không nghĩ đến việc gọi cho ông Văn, đến khi Long nói dì mới sực tỉnh.

Thế nhưng 1 cuộc, 2 cuộc, đến cuộc thứ ba mà vẫn chẳng thấy tín hiệu…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.