Duyên Nợ

Chương 27




Cô mệt mỏi đến trường, cái Nga biết cô buồn nên chỉ lặng lẽ đi bên cạnh, nó sợ mình sẽ lỡ lời chạm vào nỗi đau của cô, rồi lại khiến cô buồn hơn, thôi thì cứ đi bên cạnh để cô luôn cảm nhận có người bên mình thế là đủ rồi.

Dù rất giận anh, dù đã tự nhủ lòng sẽ buông bỏ mối tình này nhưng khi đi qua đoạn đường anh vẫn đứng cô vẫn không khỏi mong chờ. Đoạn đường này cô và anh đã rất nhiều lần đi bên nhau, nhưng có lẽ từ nay về sau sẽ còn mình cô lẻ bước, anh đã có người khác ở bên, đã không cần cô. Vậy cô còn mong chờ điều gì, mong chờ anh sẽ lại đứng đó mà tươi cười với cô hay sao, nực cười thật.

Hình ảnh về anh, suy nghĩ về anh cứ choán lấy tâm trí cô, ngàn vạn lần cô luôn tự hỏi sao anh lại như thế, rốt cuộc thì anh quen bao nhiêu người cùng lúc khi đang quen cô. Những suy nghĩ ấy cứ quẩn quanh khiến cô không tài nào tập trung vào bài học. Phía trên bục giảng hình như Cô Dương đang say mê phân tích về hai câu thơ:

“Làm sao sống được mà không yêu

Không nhớ không thương 1 kẻ nào”

Thế nhưng nhớ thương rồi thì chỉ nhận lại được niềm đau, vậy thì nhớ thương làm gì hả tác giả Xuân Diệu?

Câu thơ kia như xoáy sâu vào nỗi nhớ anh, lòng cô lại tê buốt với nỗi nhớ quặn thắt, mãi nghĩ về anh đến mức cô giáo gọi mấy lần mà cô không hay biết. Đến lúc cái Nga khẽ huých tay cô cô mới ngơ ngác nhìn cô giáo, có lẽ vì quá giận nên ngay lập tức cô đã yêu cầu Hương ra khỏi lớp học.

Chưa bao giờ cô bị cô giáo đuổi ra ngoài vì tội không tập trung học như hôm nay, tâm trí cô chỉ xoay quanh suy nghĩ xem giờ này anh đang làm gì, anh có đi học không, suốt thời gian qua giây phút nào anh thật lòng với cô hay chưa? Hay cô đối với anh chỉ như 1 món đồ, có cũng được mà không cũng chả sao.

Bài giảng của cô Dương hoàn toàn Hương không để vào đầu được chút nào. Ra khỏi lớp học cô vô thức đi tới gốc cây nhãn nơi anh đã giúp cô trèo vào, từng việc, từng việc ngày hôm ấy cứ như vừa mới sảy ra đây thôi. Ánh mắt ấy, đôi môi ấy, cả cái chạm tay hôm ấy cô vẫn còn cảm nhận thấy sự ấm nóng, tại sao bây giờ cô lại chỉ có thể bất lực nhớ đến anh trong vô vọng như thế này? Cô nhớ anh quá, thèm được nhìn thấy anh, được nghe giọng anh nói, nước mắt cô lại rơi mất rồi. Vừa đi vừa khóc cô đến cửa phòng tập thể dục lúc nào không hay.

Anh đang lên xà, anh đang cười cùng cô, anh đang vuốt tóc cô nữa, đâu đau cũng thấy anh thế này. Phải làm sao, cô phải làm gì đây, muốn quên anh mà sao khó quá, tâm trí cô, ánh mắt cô, cả trái tim của cô sao cứ nghĩ về anh thế này? Đau lòng cô ngồi thụp xuống ôm đầu khóc, bất giác cô cảm nhận thấy có 1 bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai cô, là anh, anh biết cô ở đây nên đến tìm. Đúng rồi, nơi này chứa đựng rất nhiều kỉ niệm của cô và anh, nhất định là anh vì nhớ cô mà tìm đến đây, vì thấy cô khóc mà muốn an ủi cô đây mà.

Cô hạnh phúc ngẩng lên, khi ánh mắt vừa chạm vào thân ảnh trước mặt cô lại thất vọng cụp xuống, nước mắt cũng theo đó mà rơi ra nhiều hơn. Bàn tay ấy không phải của anh, là do cô tự mong chờ, tự mình huyễn hoặc mà thôi. Lúc này có lẽ chỉ có mình cô nhớ đến anh, còn anh có lẽ đang mải mê với những cô gái, những cuộc vui của riêng anh ngoài kia.

Sáng nay nhìn cô cứ thẫn thờ Mạnh đoán chắc cô có chuyện gì đó, đến khi cô bị cô Dương đuổi ra khỏi lớp thì 1 lát sau cậu cũng kiếm cớ xin ra ngoài. Cậu để ý Hương từ những ngày đầu nhập học nhưng lại không có can đảm nói ra, hôm nay nhìn Hương đứng khóc dưới gốc nhãn tim Mạnh như có ai đó bao phủ 1 màu tro buồn, cứ thế cậu vô thức theo Hương vào phòng tập thể dục. Nhìn Hương gục xuống ôm đầu khóc thì Mạnh không thể đứng sau nhìn được nữa, nhẹ nhàng đăt tay lên vai cô. Mạnh rất muốn an ủi Hương, muốn hỏi xem cô có chuyện gì mà đâu buồn đến vậy, thế nhưng lại chẳng thể mở lời.

Chẳng biết cậu đã làm sai điều gì mà khi Hương ngẩng mặt lên nhìn thấy cậu lại khóc to hơn, cậu hốt hoảng ngồi xuống ôm Hương vào lòng.Rất may ngoài khóc ra thì Hương chẳng phản ứng gì, cứ mặc cho Mạnh ôm như thế, tiếng khóc thê lương vang vọng khắp phòng học thể dục.

Một lát sau như đã thấm mệt, Hương đẩy Mạnh ra rồi loạng choạng đứng dậy, Mạnh sợ cỗ ngã nên đưa tay ra đỡ cô và hỏi:

- Bạn sao thế?

- Mình không sao đâu.

- Nếu buồn quá thì cứ khóc thoải mái đi, khóc sẽ giúp bạn nhẹ lòng hơn đó. Mình tình nguyện làm khăn cho bạn lau nước mắt nè.

- Cảm ơn bạn, hôm nay khiến bạn cười chê rồi.

- Có gì đâu, nhìn bạn khóc thật lòng mình cũng buồn lắm. Hương này, nếu có thể thì bạn cho phép mình bên cạnh bạn, san sẻ nỗi buồn cùng bạn được không. Mình hứa sẽ không làm phiền bạn nhiều quá đâu, chừng nào bạn thấy phiền mình sẽ ngay lập tức rời đi. Nếu Hương đồng ý, mình hứa sẽ mãi im lặng bên cạnh Hương, chỉ khi nào hương cho phép mình với nói, hứa sẽ không làm Hương khó chịu. Được không Hương?

Được không ư, trái tim cô, tình cảm của cô còn không nghe theo lời cô, làm sao mà cô trả lời được câu hỏi của Mạnh cơ chứ.

Đã rất nhiều lần Hương bắt gặp ánh mắt chìu mến của Mạnh nhìn mình, cũng nhiều lần tụi cái Nga nói với cô là Mạnh thích cô. Câu nói vừa rồi của Mạnh cô cũng hiểu là có ý gì, nhưng giấy phút này cô chẳng muốn nghĩ gì cả, chuyện tình cảm cô không muốn nhắc đến nữa. Tổn thương nhiêu đây là quá đủ rồi, trái tim cô chằng chịt vết thương rồi, cả đời này cô sẽ chẳng thể nào mở lòng cùng ai khác nữa đâu.Cô im lặng rời khỏi đó để thay cho câu trả lời cho Mạnh.

Ra cửa cô thoáng thấy bóng dáng ai đó chạy đi, là Nguyệt, sao cô ta lại xuất hiện ở đây, nhưng thôi mặc kệ, cô mệt mỏi lắm rồi, rối ren ngoài kia cô xin được bỏ mặc. Chỉ là cô không thể ngờ cái khoảnh khắc Mạnh ôm cô vào lòng, khoảnh khắc cô đau đớn dựa vào vai Mạnh khóc đã bị Nguyệt chụp lại và gửi đến cho ai kia.

- ---*----*----

Trưa hôm đó Long mệt mỏi tỉnh dậy, đọc xong mẩu giấy nhắn, cậu nhét vào túi, sau đó tìm điện thoại để xem giờ. Cầm đến điện thoại cậu khá bất ngờ khi thấy tin nhắn của Nguyệt gửi đến, từ sau vụ cãi nhau hôm trước cả hai không còn nói chuyện với nhau nữa. Không biết cô ta nhắn tin cho cậu có việc gì, cậu khó chịu mở ra xem, phải mất mấy giây mới load được hình ảnh, đập vào mắt cậu là cô đang ngồi gọn trong vòng tay kẻ khác. Máu nóng trong người cậu bốc lên, ngay lập tức cậu ném chiếc điện thoại vào tường vỡ tan.

Cậu điên cuồng hét lớn:

- Tại sao thế chứ, tại sao thế hả Hương? Em coi tôi là trò đùa thôi phải không, cũng đúng thôi chính miệng em thà nhận với lũ bạn quen tôi chỉ vì cá cược mà. Em giỏi lắm, vừa mới nói nhớ tôi hôm trước hôm nay đã xà vào vòng tay kẻ khác, em xem tình cảm của tôi là gì, không 1 lời xin lỗi, em thản nhiên ôm ấp thằng khác vậy sao? Tôi đã nhìn lầm em, đã tin lầm em thật rồi.

Đồ đạc trong phòng cũng theo từng câu nói mà vỡ tan, lát sau không biết do thấm mệt hay do trong phòng không còn gì để cho cậu đập nữa mà dừng tay, mặc lại chiếc áo sơ mi sau đó nhặt chiêc sim rời đi. Ghé quán điện thoại gần đó mua 1 chếc khác lắp sim vào, lúc này cậu muốn uống rượu, muốn say, muốn quên đi tất cả. Lần 1 lượt danh bạ Long quyết định gọi cho anh Hải, lâu rồi hai anh em cũng không ngồi uống cùng nhau. Hôm trước có nói sẽ mời anh 1 bữa để cảm ơn anh đã giúp cậu gỡ clip kia xuống mà chưa thực hiện được. Hôm nay tiện gọi anh luôn vậy, thật sự lúc này cậu rất cần 1 người để tâm sự, nếu cứ giữ trong lòng thế này cậu sẽ nổ tung mất thôi. Trước đây mỗi lần có chuyện gì bất kể vui hay buồn, cậu đều kể với anh, hôm nay cậu cũng muốn nói hết cùng anh cho nhẹ lòng.

Cậu nhớ Hương lắm, nhớ những kỉ niệm từng bên nhau, nhớ những vòng tay siết chặt,nhớ nụ hôn thấm đẫm vị ngọt, nhớ cả mùi hương hoa bưởi trên tóc của cô. Nỗi nhỡ cứ dày vò tâm trí cậu, cậu bất lực nâng từng chén rượu, từng chén từng chén đều đong đầy nỗi nhớ cô. Yêu thương nhạt mất rồi nhưng sao trái tim này vẫn nhớ cô nhiều đến vậy?

Thế nhưng càng uống càng tỉnh, mà càng tỉnh thì hình ảnh cô được kẻ khác ôm trong lòng càng dày vò tâm trí cậu. Nơi khoé mắt hình như đã ươn ướt nước,nghe câu chuyện của Long anh Hải có nói:

- Đôi khi không phải cái gì nhìn thấy tận mắt, nghe tận tai cũng là sự thật, muốn biết sao không cho nhau 1 cơ hội ngồi lại nói chuyện cùng nhau.

Nói gì giờ này nữa, chính tai cậu đã nghe thấy, giờ đây chính mắt cậu cũng nhìn thấy bức hình kia, còn gì để mà giải thích cơ chứ. Anh nói có thể bức ảnh kia không như những gì cậu thấy, vậy cậu gọi Nguyệt tới đây để hỏi cho rõ ràng là được mà.

Nguyệt thấy Long gọi thì mừng lắm, ngay lập tực chị ta sửa xoạn để đến gặp Long. Cô ta muốn tranh thủ lúc này nói xâu Hương, chia rẽ tình cảm giữa hai người. Chỉ có thế mới dành lại được Long về tay mình.

Lúc sáng do do tiết học chán quá nên chị ta có kiếm có xin ra ngoài đi vệ sinh, thế nào trùng hợp lại gặp Hương vừa đi vừa khóc tiến vào phòng thể dục, phía sau là 1 đứa con trai đi theo. Tò mò cô ta lần theo 2 người bọn họ, dù không nghe được giữa họ xảy ra chuyện gì nhưng chị ta cũng lén chụp được vài bức ảnh bọn họ đang ôm nhau để gửi cho Long. Cô ta chắc mẩm những bức hình này sẽ khiến Hương điêu đứng.

Tới nơi chị ta khá bất ngờ khi Long không ngồi 1 mình mà còn 1 người khác nữa, người này cô chưa gặp bao giờ. Chẳng hiểu sao nhìn người đàn ông này cô lại cảm thấy ngượng ngùng, những lời định nói cũng Long biến đi đâu hết. Cô ta cứ ngồi đó e thẹn nhìn hai người uông rượu.

Khi cô ta đến thì Long đã quá say, có lẽ vì thế mà cậu quên mất việc mình gọi Nguyệt đến đây để hỏi về bức ảnh. Rượu đã khiến cho Long không ngồi vững được nữa mà ngã ra sàn. Nguyệt và anh Hải phải vất vả lắm mới nâng cậu đứng dậy, anh nói nhà anh ngay gần đây nên muốn đưa Long về nhà anh cho tiện, đi đường xa sợ gió máy. Nói rồi anh đi lấy xe, một mình Nguyệt giữ 1 kẻ say quả là quá sức với cô ta, chỉ 1 cái nghiêng người của Long cũng khiến cô ta ngã lăn ra sàn, cơ thể Long vì thể mà đẻ lên chân cô ta đau điếng.

Cũng may anh Hải tới nâng Long dậy rồi đặt lên xe, Long say không còn đứng vững nữa nên Nguyệt phải ngồi phía sau để giữ. Cả đoan đường cô ta cứ sợ sẽ bị Long đẩy cho ngã nhào ra đường, cho tới khi xe dừng trước cổng nhà anh Hải, Nguyệt mới thở phảo nhẹ nhõm.

Cùng anh Hả dìu Long vào trong nhà, Nguyệt khá ngạc nhiên khi thấy anh ở 1 mình mà nhà cửa khá gọn gàng và ngăn nắp. Chẳng bù cho cô luôn bày bừa khắp phòng, nếu không có cô giúp việc dọn dẹp chắc phong cô không còn chỗ mà đặt chân quá.

Đặt Long nằm ngay ngắn trên giường, anh Hải nhìn thấy chân nguyệt có vài vết xước do cũ ngã vừa nãy. Anh ngỏ ý muốn lấy bông băng giúp nguyệt nhưng cô ta từ chối, nhà anh lúc này lại chẳng có gì uống được nên anh Hải mời cô ta sang quán nước bên cạnh. Dù sao cũng đang rảnh nên Nguyệt đồng ý, trước đến giờ Nguyệt chưa bao giờ thấy ngại ngùng trước mặt ai, kể cả Long. Vậy mà hôm nay ngồi trước mặt anh Hải Nguyệt lại chẳng biết nói gì, anh Hải hỏi gì thì trả lời, không thì cứ ngồi lặng im ngại ngùng.

Ngồi 1 lát thấy không khí có vẻ gượng gạo nên anh nói sẽ đưa Nguyệt về, nhưng cô ta xấu hổ nói tự gọi taxi về được, ban nãy anh Hải cũng uống kha khá nên cũng không ép. Anh trao đổi số điện thoại cùng Nguyệt rồi vẫy 1 chiếc taxi, cẩn thận chờ xe đi khuất rồi mới trở vào nhà kiểm tra tình hình của Long.

Nhìn vẻ ngoài anh đoán cô gái ban nãy là người khá ghê gớm, vậy mà không hiểu sao cả buổi chẳng nói năng gì, anh gặng hỏi cô mới nói. Liệu anh đã đoán nhầm hay là cô ta đang giả nai, dù sao thì anh cũng thấy cô gái này khá thú vị.

Mỉm cười anh Hải nằm xuống cạnh Long rồi ngủ thiếp đi, khi tỉnh dậy trời đã nhá nhem tối. Bụng Long đang sôi lên thành tiếng vì từ đêm qua tới giờ chưa có gì vào bụng. Cậu quyết định bảo anh hải trở đến quán Hương quê, vừa là để ăn cơm vừa là để cậu tiện lấy xe. Dù chưa gọi cho cô gái kia nhưng cậu đoán xe của mình vẫn còn ở đó, vì chìa khoá vẫn trong túi cậu thì cô gái kia không thể mang xe đi chỗ khác được.

Quay ra thấy anh Hải đang đứng đọc tin nhắn mà tủm tỉm cười, mấy năm qua chơi cùng anh chưa bao giờ thấy anh nhắc đến người yêu, vậy mà hôm nay lại vừa nhắn tin vừa cười thì quả là có sự lạ. Nhưng do đang mệt mỏi nên Long cũng chẳng hỏi, với chiếc mũ Long tiến ra ngoài đợi.

Tới nơi cậu đã được cậu nhân viên thông báo về tình hình chiếc xe, hôm qua tới giờ toàn uống rượu nên cậu gọi chỉ gọi cơm canh để ăn cho đỡ xót ruột. Đang ăn thì tiếng chuông điện thoại vang lên, hoá ra là mẹ cậu gọi. Cậu đi từ hôm qua tới giờ nên bà khá lo lắng, vội vàng ăn nốt bát cơm rồi xin phép anh Hải trở về nhà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.