Duyên Nợ Đào Hoa (Đào Hoa Trái

Chương 32




Mộ Nhược Ngôn và Đan Thành Lăng gặp lại trong một lần sóng to gió lớn, vào giữa trưa khi mưa tầm tã.

Ngay hôm sau sau khi ta đưa hồ ly cùng thằng bé sơn miêu trở về khách ***.

Ta và Hoành Văn đang ở đại sảnh dưới lầu dùng cơm trưa, cửa lớn của khách *** đang đóng chặt bị đập vang lên ầm ầm. Tiểu nhị liền chạy ra mở hé cửa, mưa chợt bị gió thổi tạt vào trong, bọt nước bắn tung tóe vào dĩa tố tam ti xào (*) trước mặt ta.

Một người đầu đội mũ ướt sũng nước sải bước lên thềm cửa, bầu trời đúng lúc vang lên tiếng sấm.

Khi người kia vừa tháo chiếc mũ bằng lá xuống, toàn bộ lông mao trên người hồ ly đều dựng đứng cả lên.

Bản tiên quân nhanh tay lẹ mắt, một tay đè hồ ly lại. Mắt thấy Đan Thành Lăng hiên ngang đứng ở nội đường, đôi mắt sáng tinh anh nhìn quanh bốn phía. Hắn quay đầu lại, liền nhìn thẳng đến bàn bên này. Vừa nhìn, liền thấy được Hoành Văn.

Mắt nhất thời chớp chớp, đầu chân mày khẽ nhúc nhích, sắc mặt vẫn không thay đổi, dường như chưa từng lộ ra bất cứ sắc diện nào.

Hoành Văn khách khí mà nhoẻn miệng cười, Nam Minh Đế Quân quả là nhân vật phi thường, sau đó cũng cười với Hoành Văn, ánh mắt như luồng điện lập tức quét ngang mặt bản tiên quân.

Bản tiên quân vốn muốn chắp tay chào hắn, nhưng hai tay vẫn còn đang đặt trên người hồ ly nãy giờ vẫn đang giãy giụa kia, đành phải khẽ cúi đầu chào. Đan Thành Lăng ánh mắt lơ đãng mà nhìn thoáng qua hồ ly, chưởng quầy đúng lúc này liền khom người đi thẳng về đây: “Trần gia rốt cuộc cũng đã trở lại, tiểu *** liền chuẩn bị nước ấm và xiêm y cho ngài tắm rửa thay y phục, Trần gia có muốn uống một chút rượu cho ấm cơ thể hay không.”

Trong lòng ta thầm nói vị chưởng quầy này thật biết bợ đỡ, tìm cách nịnh nọt nào là chuẩn bị nước tắm nào là rượu làm ấm cơ thể, bây giờ trong lòng vị Trần gia này đây ngoại trừ muốn lập tức lên lầu vào phòng gặp tình nhân của mình tức vị thư sinh ốm yếu kia, thì còn muốn gì khác nữa? Vậy mà ngươi lại không đề cập đến việc này.

Quả nhiên Đan Thành Lăng liền mở miệng nói: “Vị Nghiêm công tử trên lầu kia, mấy ngày này có khoẻ không?”

Chưởng quầy liền giật mình hiểu ra, vừa nói tốt, vừa bảo tiểu nhị dẫn đường, lại nhận lỗi nói tiểu *** tiếp đón không chu toàn, đối với vị công tử kia có lẽ vẫn có chút chậm trễ, thỉnh Trần gia thông cảm.

Đan Thành Lăng sải bước từ dưới đất đi lên lầu, mới vừa lên được một nửa, bỗng nhiên dừng lại, hai mắt nhìn thẳng về phía trước. Mộ Nhược Ngôn một tay vịn chặt tay vịn đứng ở đầu cầu thang, bốn mắt đối diện, cả hai cùng nhìn nhau.

Tình này cảnh này, vô cùng xúc động, vô cùng xốn xang.

Ngay cả hồ ly cũng bị tê dại, ở dưới tay ta mà run rẩy co rúm, vẫn không nhúc nhích.

Im lặng nhìn nhau trong chốc lát, Đan Thành Lăng hỏi Mộ Nhược Ngôn: “Ngươi mấy ngày này cơ thể có đỡ hơn chút nào chưa?”

Mộ Nhược Ngôn nói: “Đã khỏi rồi.”

Đan Thành Lăng à một tiếng, đi nhanh lên lầu, cùng Mộ Nhược Ngôn xoay người quay về khách phòng, mấy lời còn sót lại nghe không rõ ràng lắm.

Dùng cơm xong trở về phòng, vừa bước đến cửa, tiểu sơn miêu liền chui vào trong: “Đại Vương Đại Vương, ta ~~ ta vừa mới nhìn thấy người bị nhốt trong động kia ~~ người kia hắn......”

Hồ ly hóa thành hình dáng con người, lạnh lùng nói: “Ta thấy rồi.” Đôi tay siết chặt thành quả đấm, mắt lộ ra hung quang. Cả động yêu của nó đều bị bắt, thù này sâu như biển, hẳn là muốn lập tức lẻn đến phòng bên lột da sống Đan Thành Lăng.

Bản tiên quân không thể không khuyên mao đoàn nên bình tâm một chút chớ nóng nảy, Đan Thành Lăng một mình quay về khách ***, người bắt giữ cả động yêu kia vẫn chưa biết là thần thánh phương nào, Nam Minh ở trên thiên đình có rất nhiều bạn tốt, chẳng lẽ bọn họ dám làm trái pháp chỉ của Ngọc Đế xuống đây giúp Nam Minh? Ta thuận miệng nói: “Cả động yêu của ngươi còn không biết bị nhốt ở đâu, nếu tùy tiện mà đả thương Nam Minh, nói không chừng đám tiểu yêu của ngươi ngay cả mạng sống cũng không còn. Vẫn là tạm thời đừng lộn xộn.”

Mao đoàn siết chặt nắm tay vang lên khanh khách, đứng bên cạnh bàn bất động

Ta mở cửa gọi tiểu nhị mang một dĩa cá trích rán đến làm bữa trưa cho sơn miêu. Tiểu nhị chách lưỡi nói: “Đạo trưởng thật là hảo ăn uống, vừa mới ăn cơm trưa xong thì muốn dùng dùng điểm tâm.” Ta cười nói: “Sức ăn khoẻ thì giúp tiêu hoá tốt.”

Buổi chiều, Đan Thành Lăng đến gõ cửa phòng bản tiên quân, hắn đã tắm rửa thay xiêm y khô ráo, bị nhốt trong động hồ ly mấy ngày, hai gò má có hóp lại một chút, nhưng vẻ mặt vẫn hồng hào, vào cửa chắp tay nói: “Đạo trưởng diệu thủ hồi xuân cứu giúp Nghiêm Tử Mộ tại hạ đã biết, Nghiêm Tử Mộ là huynh đệ kết nghĩa của tại hạ, cho nên đến đây nói lời cảm tạ.”

Ánh mắt bình tĩnh sắc như đao đang đánh giá bản tiên quân, hai tay đưa đến một hồng bao, “Chân thành tặng chút bạc tạ ơn, hi vọng đạo trưởng chớ khước từ.”

Ta chắp tay nói: “Thí chủ thật khách khí, bất quá chỉ là chút dược thảo, bần đạo là người chốn bồng lai, vốn không nên thu bổng lộc chốn hồng trần, nhưng thí chủ một lòng thành tâm, bần đạo đơn giản xem như thí chủ vì đạo pháp trong thiên hạ mà quyên tiền, tạm thời nhận lấy.” Ta thành thật không khách khí mà tiếp nhận, cầm hồng bao trong tay, thấy nặng trịch, dường như là vàng thỏi.

Đan Thành Lăng nói: “Đạo trưởng cùng vị công tử ở sát phòng bên, dường như là đồng hành?”

Ta thuận miệng bịa chuyện: “Đúng vậy, vị công tử kia rất yêu thích đạo pháp, muốn tìm một nơi yên tĩnh để thanh tu, liền cùng ta đồng hành, thường xuyên nghiên cứu đan dược thuật với nhau.”

Đan Thành Lăng nói: “Hoá ra đạo trưởng thiên về luyện đan.”

Ta nói: “Cũng không phải, thật ra bói toán tương lai xem phong thuỷ bần đạo đây tu luyện cũng rất sâu, bần đạo thấy thí chủ cốt cách thanh liêm mang dáng vẻ của người trên thiên đình, tướng mạo nhàn nhã đại quý, đúng là phúc của tổ thiên thật thâm hậu, cuộc đời này an nhàn tiêu dao, thí chủ có muốn bần đạo bói giúp ngươi một quẻ hay không, để xem cát hung dạo gần đây?”

Đan Thành Lăng giấu ánh nhìn đi nói: “Tại hạ hôm nay có chút mệt mỏi, ngày khác đi.” Rồi xoay người lại muốn rời đi.

Ta làm bộ sải từng bước lớn về phía trước: “Thí chủ quả thật không muốn xem sao? Quẻ bói của bần đạo chính là sự thật mà Lão Quân trong mộng truyền đến, một quẻ chỉ cần mười tiền, bần đạo đây nếu cùng nghĩa đệ của thí chủ có chút quen biết, chỉ lấy tám tiền thôi. Cũng có thể bói toán chỉ qua một chữ, thí chủ thấy thế nào?”

Đan Thành Lăng nhất định nói để hôm khác, rồi sải bước đi.

Ta thở dài một tiếng, khép cửa phòng lại. Phía sau chợt vang tiếng nói: “Ta ra hai mươi tiền, thỉnh đạo trưởng bói cho ta một quẻ.”

——————————-

(*) tố tam ti xào: món xào gồm ba thứ được sắt sợi như hình dưới


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.