Thiên Vũ tắm rửa xong ra ngoài thấy Quỳnh Thư cứ đi lại trong phòng cắn móng tay rồi lại thở dài.
Anh đứng im nhìn xem cô đang nghĩ đến cái gì.
Một lúc, thấy cô lột ga giường ra hỏi anh:
- Anh, em giặt nó xong phơi ở ban công được không?
- Không cần, lát bác giúp việc giặt.
- Không được
- Sao không được?
- Bác ấy sẽ thấy mấy thứ này mất.
Thiên Vũ cười lớn, anh đến lấy ga giường trên tay cô ném vèo xuống đất rồi ôm cứng lấy cô:
- Thấy thì sao hử?
- Trên ấy có lưu lại dấu vết anh và em....
- Bé con ngốc...!không làm sao cả.
Anh còn không muốn giặt sạch vết máu ấy nữa.
- Hừ...!anh đúng là biến thái hạng nặng rồi.
Thiên Vũ tựa cằm lên đầu cô, tâm trạng vô cùng thỏa mãn sau một đêm hành hạ vợ.
- Buông em ra đi...!anh nghe thấy bụng em réo vì đói chưa?
- Vậy ăn thịt anh đi cho đỡ đói.
Quỳnh Thư mang tay anh lên cắn một cái thật đau.
Thiên Vũ nhăn nhó nhắc:
- Có lẽ lát anh phải đi tiêm phòng dại mất thôi.
Bà nội và cả nhà đang cùng nhau ăn trưa nhưng lại nói chuyện về hai nhân vật vắng mặt thật hùng hồn:
- May quá! Vũ già nhà mình cũng đến lúc lấy vợ rồi, mẹ cứ nghĩ con bé sẽ chê nó già...!may quá không chê.
- Mẹ, con trai con hơi già một tý nhưng kết cấu nó đẹp mà.
Bằng chứng là bây giờ vợ nó còn chưa dậy nổi mẹ kìa.
Bà nội vỗ tay đen đét, gật gù:
- Vậy có nên tính xem bồi bổ thêm cho nó không? Chứ nó già nhanh quá mà vợ còn trẻ thì thật thiệt thòi cho con bé.
Truyện Mạt Thế
Cả nhà cười vang còn mặt Thiên Vũ thì nhăn nhó, lửa giận bốc lên cháy xém cả mặt.
Quỳnh Thư thì xấu hổ mà mặt mũi đỏ dựng hết cả.
Nếu bà nội mà thấy cái ga giường nữa chắc cô không dám nhìn ai nữa mất.
Bố anh nhìn thấy hai người đang đứng ở chân cầu thang thì ra hiệu cho mọi người ngưng nói xấu Thiên Vũ.
Bà nội vời Quỳnh Thư lại gần:
- Con qua đây ăn cơm đi, còn Thiên Vũ chắc vẫn no nên không cần ăn đâu.
- Ai bảo bà con no chứ?
- Ơ sáng đứa nào bảo ăn thịt vợ no rồi.
- Bà lớn tuổi rồi sao còn nhớ dai vậy chứ?
Quỳnh Thư được bà nội, bố mẹ chồng gắp cho đủ thứ thi nhau ép ăn.
Thiên Vũ được bà nội gắp cho ăn còn liên tục dặn phải nâng cao sức khỏe không được để thua kém vợ.
Lúc đầu Quỳnh Thư thấy ngại nhưng dần quen lại thấy vui với độ nhây và hài của mọi người trong nhà anh.
Bà nội lớn tuổi mà vẫn lầy lội lắm bảo sao Thiên Vũ lại hay nhây với cô như vậy?
- Con chào cả nhà.
Người thanh niên vừa vào nhà đã lên tiếng chào.
Ánh mắt Quỳnh Thư chạm mặt cậu ta liền biến sắc...
- Dũng đấy hả? Mấy nay con đi đâu mất dạng thế hả?
Dũng cũng đã thấy Quỳnh Thư nhưng anh ta lại giỏi che đậy hơn nên thản nhiên lại gần Thiên Vũ ngồi xuống:
- Con đi hội họp bạn bè thôi ạ.
Mẹ con nói cậu đưa vợ sắp cưới về ra mắt nên con sang chào mợ ạ.
Bà nội buông đũa tự hào nắm tay Quỳnh Thư:
- Kia là Dũng, con chị Hồng hôm qua ở đây đấy.
Nó ra trường đi làm rồi nhưng xét cấp bậc vẫn phải gọi cháu là mợ.
Cậu ta chìa tay sang trước mặt Quỳnh Thư chào hỏi:
- Cháu chào mợ
Cô không đưa tay ra mà chỉ gật đầu khi bắt gặp nụ cười nửa miệng của cậu ta.
- Vợ cậu mà mày định bắt tay bắt chân cái gì?
Thiên Vũ vụt vào tay Dũng một cái nhắc cậu ta bỏ tay về không để Quỳnh Thư khó xử.
Từ lúc cậu ta xuất hiện, Quỳnh Thư luôn bắt gặp ánh nhìn không thiện cảm của hắn.
Có lẽ hắn cũng biết chuyện cô và Thanh Du bị Châu Giang bán đứng nên mới có thái độ như vậy? Chú Quý đã xử lý hết thông tin, có lẽ hắn vẫn nghĩ cô bị mấy gã đàn ông kia chà đạp rồi cũng nên.
Nghĩ lại, cô không thấy sợ mà thấy bực bội lẫn ghét bỏ.
Nếu không có chú Quý chắc cô và Thanh Du vẫn không nhận ra bộ mặt thật của Châu Giang.
Thật may năm đó, cô đã không hành xử ngu ngốc không thì đã làm liên lụy Thanh Du rồi.
Quỳnh Thư ngồi đợi Thiên Vũ thay quần áo và lấy giấy tờ để đi đăng kí.
Dũng ra đứng cạnh, đút tay túi quần nhìn cô với ánh mắt khinh bỉ:
- Cậu tôi có biết cô từng bị mấy gã đàn ông chơi không?
- Hóa ra cậu biết việc ấy sao? Một lũ súc sinh đốn mạt chơi với nhau bảo sao đứng gần cậu tôi lại thấy bốc mùi.
- Cô???
- Làm sao? Không phải chính cậu và Châu Giang cùng lũ bạn chó chết của cậu muốn hại tôi với Thanh Du sao hả? Cứ chờ đấy, sau này tôi có luật pháp trong tay sẽ quay lại kiện các người.
- Cô dám sao? Rồi tất cả mọi người, kể cả cậu Vũ cũng sẽ biết cô bị hãm h.i.ếp.
Đẹp mặt nhỉ?
- Lời nói rác rưởi, nhân cách thối tha bảo sao Châu Giang lại bỏ cậu mà đi theo người khác.
Đúng là đôi lứa xứng đôi...
Dũng tức tối lao đến, giơ tay lên nhưng chưa kịp động đến Quỳnh Thư thì tay hắn bị giữ lại.
Quỳnh Thư giật mình thấy Thiên Vũ xuất hiện từ bao giờ? Ánh mắt anh nhìn Dũng như muốn giết người, bàn tay anh bóp chặt cổ tay hắn tay:
- Cậu, đau cháu.
- Mày định làm gì cô ấy? Nói mau?
- Cậu không nên lấy cô ta đâu? Cô ta đã bị bạn cháu "chơi hội đồng" rồi.
Quỳnh Thư nghe thấy tiếng xương gãy giòn tan.
Anh đạp hắn ngã dúi dụi còn tặng thêm vài cú đấm nữa.
- Cậu...!cháu chỉ nói sự thật thôi mà.
- Câm miệng
Dũng sợ dúm người khi bị anh quát, đôi mắt anh hằn lên chứa đầy lửa:
- Tao cảnh cáo mày lần đầu cũng là lần cuối.
Mày còn dám động vào cô ấy thì đừng trách tao.
Khôn hồn thì ngậm ngay cái miệng chó của mày lại.
- Cậu...
- Cút ngay.
Tên Dũng không phục nhưng sợ Thiên Vũ đánh nên lồm cồm bò dậy chạy chối chết.
Quỳnh Thư nhìn Thiên Vũ, có vẻ anh đã nghe được những gì cần nghe rồi.
Cô sẽ giải thích nếu anh tin tưởng cô.
- Thiên Vũ...
- Em không sao chứ?
- Anh không hỏi em chuyện gì đã xảy ra sao?
- Anh có phải trẻ con đâu mà không biết vợ mình còn trong sạch không chứ?
- Vì sao anh lại không hỏi?
- Vì anh tin em.
Em tức giận với nó như vậy chứng tỏ chuyện xảy ra khiến em đau lòng.
Anh không muốn em nhắc lại chuyện không vui ấy.
Nhưng anh sẽ truy cứu trách nhiệm, sẽ không bỏ qua cho những kẻ đã động đến em đâu.
Quỳnh Thư tiến đến vòng tay ôm hông Thiên Vũ, áp mặt vào lồng ngực anh:
- Thực sự em đã bị bọn chúng hại nhưng chú Quý đã cứu em và Du kịp thời.
Tại sao anh lại tin em như vậy?
Thiên Vũ nhẹ vuốt tóc cô, vòng tay xiết chặt hơn cô gái nhỏ.
Anh nhẹ nâng cằm cô ngẩng lên nhìn vào mắt mình khẽ nói:
- Vì anh yêu em..