Duyên Lệch: Cha Nuôi... Con Yêu Người!

Chương 9: Hầu hạ




Giọng nói Hoắc Dịch Thành cực kì lạnh nhưng bàn tay lại như ngọn lửa chui vào trong váy Sở Du. Câu nói quá mức lộ liễu khiến người cô hoàn toàn kinh hãi, như mũi tên bắn xuyên thẳng vào tim Sở Du.

"Cầu xin người... chúng ta không thể như vậy." - Toàn thân cô run rẩy không thể kiểm chế, muốn quỳ xuống xin anh, đáng tiếc đã bị anh kìm chặt trên giường, không thể động đậy.

"Trong cuộc đời ta không được phép có từ không thể!"

Đôi mắt sắc lạnh nhuốm đầy dục vọng của Hoắc Dịch Thành như mãnh thú sắp lao tới ăn thịt cô, lúc này toàn bộ sự kìm nén đã không thể khống chế được khát vọng chiếm hữu trong anh. Bàn tay không kiên nhẫn tóm lấy hai tay cô, chôn mặt vào chiếc cổ trắng ngần. Hơi thở nóng bỏng phả lên từng tấc da thịt của cô. Một bàn tay khác của anh đang từ từ cởi chiếc váy trắng bên ngoài ra. Sở Du hoảng loạn túm chặt lấy thân váy, cố dùng sức giữ chặt nó lại. Hành động của Hoắc Dịch Thành chợt dừng lại, ánh mắt rời khỏi cơ thể nhìn thẳng vào bàn tay đang run rẩy giữ váy của cô. Trong nháy mắt, anh dùng sức xé toạc chiếc váy, để lộ thân thể ngọc ngà, quyến rũ không thể che đậy trước mắt anh. Sở Du quá mức sợ hãi, hốc mắt giàn giụa nước mắt. Khóe môi anh lướt qua tia cười lạnh nhìn chằm chằm Sở Du, lại xuất hiện vẻ mặt xinh đẹp kia, đôi mắt đột nhiên chuyển biến...

"Ngoan ngoãn hầu hạ ta..."

Nói xong, cánh tay săn chắc ôm chặt lấy cô, gặm nhấm từng chút từng chút một trên cơ thể cô. Tiếng kêu sợ hãi của Sở Du cùng với bầu ngực đầy đặn đang phập phồng càng kích thính bản tính xâm chiếm của người đàn ông.

"Đúng là cực phẩm."

Âm thanh thô tục, mê luyến như nhẹ nhàng mơn trớn ngực cô, ánh mắt lại càng tối hơn. Vật nóng bỏng đã sưng cứng để giữa hai chân cô, cứ thế chà sát lên da thịt cô. Cả người Sở Du giãy dụa không ngừng, tiếng kêu đã khàn, lại bị động tác mãnh liệt của anh mà chỉ phát ra những âm thanh đứt quãng.

"Đừng... đừng mà..."

Bàn tay to lớn của Hoắc Dịch Thành cứ thong thả chu du trên khắp cơ thể cô, động tác ngày càng thô lỗ. Chưa một lần trải qua chuyện người lớn lại lộ cả thân thể trước mặt cha nuôi, trong lòng cô dâng lên nỗi sợ hãi vô cùng. Dù thế nhưng không thể khống chế cảm giác hưng phấn xung quanh mình. Cô cắn môi chịu đựng, trong đầu xuất hiện những hình ảnh ôn nhu, hiền dịu lúc trước của anh. Giá như có thể quay về lúc đó thì tốt biết mất. Sự rối bời trong lòng khiến cô sinh ra khiếp sợ, tuyệt vọng nhắm chặt mắt lại, hai hàng nước mắt cứ thế dọc theo hai gò má rơi xuống. Hoắc Dịch Thành nâng tầm mắt lên liền bắt gặp cảnh này, chớp mắt bàn tay một lần nữa vuốt ve khuôn mặt bi thương ấy, khẽ lau giọt nước mắt vừa rơi xuống.

"Đừng khóc..."

Sở Du khoáng giật mình, một khắc nào đấy cô như cảm nhận lại sự dịu dàng trước kia của anh nhưng nó chỉ được một chút. Giờ khắc này toàn thân Hoắc Dịch Thành đã nhuốm mùi dục vọng. Đôi mắt mới đây còn nhẹ nhàng lại tối sầm, cúi đầu ngậm lấy nụ hoa mẫn cảm kia, cuồng bạo gặm nhấm bầu ngực tròn trịa, mềm mại ấy. Thân thể Sở Du yểu điệu trong vòng tay anh, trên tấm ga giường màu đen càng tôn vẻ đẹp nõn nà của cô. Cô cố vùng vẫy trong tuyệt vọng, miệng liên tục bật ra tiếng khóc nức nở. Hoắc Dịch Thành bất chợt nâng chân cô lên, cảm nhận được điều gì sắp tới, Sở Du ai oán cầu xin.

"Cha nuôi, con... cầu xin người, tha... tha cho con đi."

Hoắc Dịch Thành gần như để ngoài tai lời cầu xin của cô, trong mắt đã lan tràn dục vọng, khát vọng xâm chiếm đã lên đến đỉnh điểm, ngay sau đó hắn liền động thân mạnh. Thân thể Sở Du mới chỉ là một cô gái mười tám, sức lực yếu ớt, sao có thể chống lại sức mạnh lớn như vật. Sự đau đớn kịch liệt khiến cô thiếu chút nữa ngất đi.

"Tốt lắm!" - Giọng điệu hài lòng vang lên đầy thỏa mãn.

Không khí lúc này tràn mập tiếng thở hỗn suyễn của đàn ông cùng tiếng kêu thất thanh của người con gái.

Đau đớn! Quả thật đau đớn. Hoắc Dịch Thành từng chút từng chút dày vò cơ thể nhỏ bé của cô. Nỗi bi thương cùng thất vọng lan tràn khắp tâm trí, mỗi một lần tiến vào giống như một mũi dao đâm xuyên tim cô. Đây quả thật giống như một cơn ác mộng đối với cô, biến mọi thứ hạnh phúc thành chuỗi ngày bi kịch. Thật muốn đó chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ để sau khi tỉnh lại cô có thể trở về khoảng thời gian tươi đẹp lúc trước. Có lẽ những ngày tháng sau này đối với cô vô cùng khó sống rồi đây.

Khuôn mặt Sở Du ngày càng tái nhợt, mồ hôi đẫm trên trán. Dục vọng của cha nuôi quá lớn, động tác mạnh mẽ làm cô không thể nào nhận nổi.

Đêm dài trôi qua như cả ngàn năm, màu dục vọng ma quỷ cứ thế lan tràn khắp căn phòng rộng lớn. Mọi

chuyện cứ thế tiếp diễn cho đến khi Sở Du không còn chút hơi sức nào nữa, vô lực mà ngất đi.

- ----------------------

Trải qua một đêm tra tấn, lúc Sở Du tỉnh lại đã gần trưa ngày hôm sau. Cô nặng nề mở mí mắt, thân thể hoàn toàn mất hết sức sống. Cú sốc ngày hôm qua đã khiến Sở Du từ một cô gái hoạt bát vui vẻ giờ đây giống như một con búp bê sứ không hồn, đẹp đến mức khiến người ta đau lòng. Ánh mắt bơ phờ đảo quanh căn phòng, không còn thấy bóng dáng cha nuôi đâu nữa. Hốc mắt vô thức ứa lệ.

Không! Cô không thể khóc!

Cô phải mạnh mẽ, mạnh mẽ để chống chọi với ngày tháng sắp tới. Đột nhiên Sở Du cảm thấy cuộc sống này thật nực cười, sinh nhật mười tám tuổi, tiệc sinh nhật ý nghĩa và mong chờ nhất lại biến thành đầy rẫy bi kịch. Người cha nuôi mà cô dành hết tình cảm của mình lại điên cuồng cưỡng đoạt cô! Sở Du đi từng bước khó nhọc để tiến về phía phòng tắm, thời gian từng giây từng phút trôi qua, Sở Du cuối cùng cũng đã mặc quần áo sạch sẽ, nhìn vào tấm gương trong suốt, gương mặt trắng bệch không còn huyết sắc khiến cô không khỏi giật mình. Chỉ sau một đêm mà nhan sắc cô lại trở nên tệ hại đến như vậy. Sở Du nặng nề bước ra, vừa khi qua cánh cửa nhà tắm, ánh mắt chợt dừng lại ở người đàn ông trước mắt. Cha nuôi! Cô hốt hoảng lùi về phía sau vài bước nhưng lại bị chặn bởi chiếc tường lớn. Đôi mắt khiếp đảm nhìn Hoắc Dịch Thành âu phục đen u lãnh ngồi trên chiếc giường lớn nơi diễn ra màn ô nhục tối qua, vẻ mặt vô cảm liếc nhìn cô.

"Tỉnh rồi?"

Sở Du không dám lên tiếng, đối với sự việc tối qua cô không còn chút mặt mũi nào mà nhìn mặt cha nuôi nữa. Sự uất ức trong lòng vẫn còn chưa tan đi. Nhìn nét mặt khủng hoảng của cô, Hoắc Dịch Thành nhíu mày không vui, ngữ khí lạnh lẽo.

"Trả lời!"

Tiếng quát đột ngột làm cô giật mình sợ hãi, bàn tay nắm chặt, giọng nói hoảng loạn.

"Dạ... dạ vâng."

"Chuẩn bị đi, lát nữa ta đưa con ra ngoài."

Hoắc Dịch Thành khẽ dịu giọng xuống, cố kìm nén tâm tình khó chịu của mình, ngay sau đó liền ra ngoài. Sở Du đợi đến khi cánh cửa phòng đóng chăt, tinh thần mới thả lỏng một chút, thở dài lấy mỹ phẩm trang điểm lại, đặc biệt phải nhanh chóng che đi những vết bầm trên cơ thể, không để ai phát hiện ra, nếu không nó thực sự sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.