Duyên Lệch: Cha Nuôi... Con Yêu Người!

Chương 17: Va chạm trên máy bay




Bản thảo thiết kế này đối với chính phủ Nhật vô cùng quan trọng, họ phải mất hơn một năm trời mới có thể hoàn thành nhưng ngày hôm nay lại giao vào tay ông trùm Hoắc này, bởi căn bản họ không còn lựa chọn nào khác, quân đội đang rất cần vũ khí không thể không cung cấp được. Vị chính trị gia vẻ mặt muôn phần đắn đo, lại nhìn dáng vẻ ung dung của Hoắc Dịch Thành, sau cùng vẫn phải đưa lên tập tài liệu có bản thiết kế đó.

Đôi ngươi sắc bén dừng lại trước bản thảo trên bàn, khóe miệng chợt nhếch một nụ cười.

"Cảm ơn, từ giờ máy bay chiến đấu này chỉ được sản xuất duy nhất ở Hoắc thị, nếu các vị muốn có nó chỉ đành đặt ở bên tôi thôi."

Phòng hội nghị chỉ có tiếng nói đầy lạnh lùng của anh vang vọng, những người còn lại gương mặt chả mấy vui vẻ gì. Ai mà không biết Hoắc Dịch Thành là người nổi tiếng tâm tư thủ đoạn, những thứ anh đã muốn anh sẽ dùng mọi cách để có được nó. Không khí trong phòng đột nhiên trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Đổng sự trưởng thấy mọi người đều nghiêm nghị không một tiếng nói, ông đành lên tiếng.

||||| Truyện đề cử: Vạn Cổ Chí Tôn |||||

"A ha, ông chủ Hoắc đi đường xa chắc mệt rồi, chúng tôi đã tổ chức tiệc tiếp đãi anh, mời anh đến!"

Hoắc Dịch Thành vẫn giữ nụ cười xa xăm trên môi, trực tiếp đứng dậy đi theo bọn họ.

- ------------------------

Sở Du đến bệnh viện trong tâm trạng có phần nộ khí, suốt giờ làm việc tâm trí cô chỉ chăm chăm vào chiếc điện thoại không rời, cha nuôi cứ như thế mà đi đến cả tin nhắn cũng không có một lời, đây là đang coi cô là không khí hay sao. Sở Du chẳng để tâm vào việc gì, cũng may cô chỉ là một ý tá nếu là bác sĩ thì chắc sẽ hại bệnh nhân mất.

Giờ tan trưa, Dục Lăng đến tìm cô trước, trên tay cầm thêm hộp cơm do chính tay anh làm riêng cho cô nhưng vừa vào phòng liền bắt gặp bộ dạng thơ thẩn ấy.

"Sở Du, em sao vậy? Cả ngày cứ nhìn vào điện thoại thế?"

Sở Du mắt vẫn không rời khỏi điện thoại, đáp lại anh một cách vô thức.

"Không có gì..."

Phản ứng khác lạ của cô khiến anh không mấy hài lòng, đặt nhẹ hộp cơm xuống, tiến đến gần Sở Du hơn nhưng bị cản lại.

"Dục Lăng, anh ra ngoài được không? Nay em có hơi mệt, muốn được nghỉ ngơi một chút!"

"Vậy em nghỉ ngơi đi nhé!" - anh có chút lưỡng lự rồi sau cùng vẫn rời khỏi.

Sở Du tiễn anh ra đến khỏi cửa, vừa khi cánh cửa đóng lại, điện thoại liền reo lên tiếng chuông báo. Cô gần như chả còn để tâm bất cứ điều gì, chạy thẳng đến phía điện thoại rồi cầm lên ngay tức khắc. Đọc dòng tin nhắn ấy, ánh mắt cô không khỏi ánh lên sự hạnh phúc, đôi môi đỏ hồng đã xuất hiện nụ cười ngọt ngào. Để cho cô có thể vui được lúc này thì chỉ có không ai khác ngoài Hoắc Dịch Thành. Lần đi không báo trước này có phần đột ngột, sợ cô sẽ lo lắng anh quyết định nhắn dòng tin cho cô.

"Du nhi, ta có chuyện phải đi công tác, sẽ về sớm nhất với em. Chăm sóc bản thân tốt. Đợi ta!"

Trái tim giống như bị ngọn lửa nung nóng mà tan chảy, anh bảo cô đợi anh, đó là lời hứa hẹn sao? Cảm giác được quan tâm có lẽ chính là như vậy. Thời điểm hạnh phúc này cô thật sự không còn muốn nghĩ về quá khứ, cô phải sống vì hiện tại, vì tình yêu của bản thân.

Hoắc Dịch Thành dù đang ở trong bữa tiệc nhưng tâm trí lại không hề đặt vào nơi đây, Sở Du mới đi làm được hai ngày bên cạnh lại là tên Dục Lăng ấy làm sự lo lắng của anh tăng lên gấp bội. Ánh mắt đầy ý tứ ngày hôm đó của Dục Lăng đã khiến anh nhận ra ít nhiều về mối quan hệ của Sở Du và hắn.

Hoắc Dịch Thành ngay sau đó liền gọi Cảnh Tử đến, ánh mắt nổi vẻ thâm sâu.

"Chuẩn bị quay về Trung Quốc."

Cảnh Tử có chút ngỡ ngàng nhưng sau đó vẫn nhanh chóng rời đi. Bóng dáng đầy cao ngạo hòa lẫn trong những con người thượng lưu nhưng vẫn không làm lu mờ được khí chất đế vương uy quyền ấy.

Máy bay đã chờ sẵn ở sân bay tư nhân, Hoắc Dịch Thành nói vài câu với quan chức người Nhật rồi lập tức lên máy bay.Trời dần đã về xế tà, máy bay tựa như con chim ứng sắt lao trong làn mây, bên trong, con người lạnh lùng đang ngồi ung dung trên ghế, con ngươi sắc lạnh nhìn ra nền trời xanh biếc có vài vệt sáng, bất giác cau mày. Ba chiếc máy bay chiến đấu lạ mắt đang đi sát ngay bên cạnh mình, chúng gần như bao vây mọi phía.

"Lão đại, không hay rồi! Có người tiếp cận chúng ta." - Đông Khiết lên tiếng, anh phụ trách lái máy bay.

Những chiếc máy bay chiến đấu này tiếp cận chiếc máy bay của anh chắc chắn là có lý do, bất chợt Cảnh Tử liền chạy tới, giọng có vài phần lo lắng.

"Ông chủ, đối phương yêu cầu nói chuyện."

Thấy tín hiệu nhấp nháy trên màn hình máy tính, Hoắc Dịch Thành lên tiếng.

"Nối máy".

Vài giây sau, màn hình đột nhiên xuất hiện gương mặt của Lục Bằng. Hắn nở nụ cười gian tà.

"Hoắc lão đại, đã lâu không gặp! Có vẻ như anh đã lấy được bản thiết kế đó rồi."

Ánh mắt Hoắc Dịch Thành càng thêm sát khí, nở ra nụ cười nhạt.

"Đúng thì sao mà không đúng thì sao?"

Lục Bằng bỗng chốc cười lớn, thong dong dựa vào ghế. Hắn cười nói.

"Hoắc lão đại, chúng ta làm cuộc giao dịch đi. Anh đưa tôi bản thảo đó, tôi để anh đi, được chứ?"

Cảnh Tử đứng bên cạnh không khỏi nộ khí với lời nói của Lục Bằng, vừa định tiếp lời, Hoắc Dịch Thành đưa tay ngăn. Anh đưa mắt nhìn Lục Bằng, cất giọng lạnh lẽo.

"Lục lão đại là muốn giết tôi? Cuôc giao dịch này chắc tôi phải từ chối rồi!"

"Vậy... tôi không khách sáo đâu!" - vẻ mặt hắn trở nên nghiêm nghị, tỏa ra sát khí rồi ngay sau đó ngừng tín hiệu.

Bùm....

Tiếng động lớn vang theo kèm theo lần rung lắc cực mạnh. Đông Khiết ngồi ở ghế lái, hét lớn.

"Một chiếc máy bay chiến đấu đã bắn vào thân máy bay chúng ta."

Hoắc Dịch Thành nhíu chặt mày, cả người tràn ngập khí lạnh bức người, ngay sau đó anh liền ra lệnh, âm thanh độc đoán quá mức cường ngạch.

"Đáp trả!"

Đông Khiết nghe rõ lệnh liền nhanh chóng ấn nút, một tên lửa bất giác bắn về phía chiếc máy bay chiến đấu vừa bắn. Với phạm vị hẹp như vậy, cường độ tấn công của tên lửa càng lớn. Chiếc máy bay đó ngay lập tức bị nổ tung, một quả cầu lửa khổng lồ rơi xuống dưới, tóe ra vô số tia lửa như trận mưa hoa.

Nhìn qua cửa kính thấy quả cầu lửa dần biến mất, đáy mắt anh mới có chút hài lòng. Mặc dù không phải máy bay chiến đấu nhưng máy bay tư nhân của anh luôn trang bị đầy đủ vũ khí để sẵn sàng đáp trả bất cứ khi nào kẻ địch tấn công. Cả Đông Khiết và Cảnh Tử đều rất căng thẳng nhưng Hoắc Dịch Thành vẫn không để lộ bất kì cảm xúc lo lắng hay tức giận trên gương mặt. Anh chính là như vậy, kể cả đối diện với cái chết với anh đều không đáng sợ.

Tín hiệu lại nhấp nháy, lần nay đối phương chỉ giữ một lời thoại.

"Tôi cho anh ba giây để suy nghĩ lại, một đấu ba đối với anh đều bất lợi, hà cớ phải ngoan cố. Nếu anh chịu giao ra bản thảo thì tất cả sẽ an toàn." - Lời nói đầy kiêu ngạo như thể đang uy hiếp mà từ trước đến giờ điều anh ghét nhất là uy hiếp, bất kể ai cũng không có quyền uy hiếp bản thân anh, đó chính là giới hạn của cực điểm.

Tiếng tíc tắc bắt đầu kêu lên ở tín hiệu,Hoắc Dịch Thành vẫn im lặng, đến giây thứ ba, một trong hai chiếc máy bay chiến đấu còn lại liền phóng tên lửa lên cánh của chiếc máy bay làm động cơ một bên hoàn toàn bị hỏng. Bên trong một lần nữa rung lắc cực độ, Đông Khiết cầm chắc tay lái, cố gắng kiểm soát phương hướng, nhấn mạnh để tăng tốc độ, đối phương có vẻ quyết tâm muốn dành đồ. Từ ô cửa, đạn không ngừng bắn ra một cách điên cuồng. Máy bay của anh đã gần như mất kiểm soát, giống như chuẩn bị rơi xuống. Hoắc Dịch Thành lúc này đã mất đi vẻ trầm tĩnh ban nãy, muốn giết anh làm sao dễ dàng thế được. Anh đứng dậy một cách tức giận nói với Cảnh Tử.

"Mau đi báo bên quản lý điều hành chuyến bay, nói họ chuẩn bị mọi thứ để ta đáp xuống khu vữc biên giới gần nhất"

"Rõ "- Cảnh Tử lập tức đi ngay.

Trình độ lái máy bay trong tổ chức không ai giỏi hơn Hoắc Dịch Thành, anh nhanh chóng thế chỗ Đông Khiết, cầm chắc cần lái, càng tăng thêm tốc độ. Thân và cánh máy bay đã bị tổn hại nặng nề, có thể sẽ rơi bất kì lúc nào nhưng nếu chưa đến lãnh thổ Trung Quốc căn bản không thể được. Anh nhìn bàn điều khiển đầy gắt gao, đạn ở phía sau vẫn không ngừng bắn. Đột nhiên một chiếc máy bay chiến đấu đối diện với đầu máy bay rồi bấm trực diện một loạt đạn vào tấm kính lớn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.