Duyên Lệch: Cha Nuôi... Con Yêu Người!

Chương 45: Kết thúc (END)




Tất cả mọi người ai ấy đều bận rộn cho bữa tiệc BBQ, đàn ông sức dài vai rộng xung phong làm những công việc nặng nhọc hơn, còn mấy bà xã lá ngọ cành vàng chỉ phụ thêm một chút, thỉnh thoảng đùa nghịch với các con.

Cảnh Tử một bên đang mang những chiếc lá to đựng nhưng tảng thịt lớn, nghỉ tay liền thuận miệng liền gọi Đông Hoằng lại.

‘’Nhóc con, con lớn lên muốn làm gì nào?’’

Đông Hoằng ánh mắt trở nên sáng rực, mặc dù chỉ mới 4 tuổi nhưng chí khí lại có thừa. Cậu bé nhìn Cảnh Tử, nói với giọng rất nghiêm túc.

‘’Con muốn giống như ba, hành tẩu giang hồ, làm việc trượng nghĩa.’’

‘’Phụt…’’

Cảnh Tử ngay lúc này kìm không nổi mà lăn ra cười. Đông Hoằng khó hiểu mà nhìn ba của mình. Nhận thấy cậu con trai yêu quý đang bị người anh em của mình làm khó. Anh cau có đi đến.

‘’Tên kia, anh có thể đừng bắt nạt con tôi được không.’’

Cảnh Tử cười đến chảy nước mắt, cố nhịn mà nói.

‘’Cậu bé, ham muốn của con cũng cao quá nhỉ. Ba con khổ luyện biết bao nhiêu, vào sinh ra tử với Hoắc tiên sinh mới có thể được như bây giờ, nhóc con yếu đuối liệu có làm được không đó?’’

Đông Hoằng vẻ mặt quật cường vô cùng, đanh thép nói.

‘’Đương nhiên là được rồi! Con sẽ chăm chỉ tập võ, sau này lớn sẽ bảo vệ chị Di Đông.’’

‘’Hóa ra Đông Hoằng lại thích thầm Di Đông tiểu thư sao.’’

Cảnh Tử cao giọng, cố gắng nói lớn để hết thảy mọi người chú ý, Đông Hoằng bị một phen xấu hổ, hai má sớm đã đỏ bừng, đôi mắt nhỏ bé đang trốn tránh.

Hoắc Dịch Thành ở phía xa cũng cố ý nói vọng ra, giọng đùa cợt.

‘’Nếu thích ta nhận con rể từ bây giờ nhé!’’

Di Đông đang chơi đùa với anh trai, vừa khi nghe thấy liền hoảng hốt, chạy lại trước mặt Hoắc Dịch Thành, vẻ mặt đầy ai oán.

‘’Ba đừng có nhận bừa vậy được không? Con cưới ai phải do con định đoạt chứ!’’

Bản tính hung dữ, ngang ngạnh lại bắt đầu trỗi dậy. Sở Du đến bên con gái mà an ủi.

‘’Được rồi bà cô trẻ của tôi ơi. Theo ý con hết.’’ cô dùng giọng nói nhẹ nhàng nhất có thể để dỗ dành cô công chúa nhỏ này.

Ngay lúc đó, Đông Khiết được một phen phối hợp hoàn hảo, miệng nhếch lên một điệu cười, giơ ngón cái lên biểu thị sự đồng ý.

‘’Một lời đã định, tôi cũng nhận Di Đông là con dâu rồi!’’

Mọi người cười ha ha

Chỉ có Di Đông và Đông Hoằng, mỗi đứa một sắc mặt khác nhau. Nhưng chưa kịp dừng câu thì cậu cả nhà họ Hoắc cuối cùng cũng lên tiếng, bảo vệ đứa em bé bỏng của mình

‘’Đông Hoằng, trước khi cưới Di Đông, em còn phải qua cửa ải của anh đây đã.’’

Cậu cả lên tiếng khiến hết thảy mọi người đều cười phá lên. Không khí rộn rã tràn ngập tiếng cười.

Dưới ánh tà hoàng hôn mộng ảo, mọi người quây quần bên nhau cùng ăn uống linh đình. Cánh mày râu ngồi nói chuyện tán gẫu về những việc chính sự, còn phụ nữ thì mải miết kể đủ mọi chuyện trên đời dưới biển. Đều là vợ của những ngườicó tiếng nói, đặc biệt là Hoắc phu nhân nhưng chủ đề nói đến đều không phải là những món trang sức hay những mẫu trang phục mới đắt tiền, tất cả đều là những chuyện gia đình bình dị, có những khi là những trò chơi bình dị thuở nhỏ giống như bao người khác.

‘’Đông Khiết, cậu theo tôi bao nhiêu năm rồi.’’

Âm thanh nhàn nhạt vang lên. Hoắc Dịch Thành nhấm nháp ly rượu vừa hưởng thụ phong cảnh xinh đẹp.

‘’Đã được mười ba năm rồi…’’

‘’Nhanh thật…’’

Ba con người này đã ở bên nhau không biết từ khi nào. Đông Khiết phụ vụ cho Hoắc Dịch Thành sớm hơn Cảnh Tử ba năm nhưng tình cảm chẳng khác nào ruột thịt. Đông Khiết lẳng lặng nhìn ly rượu gợn sóng, trong lòng như thêm hoài niệm về quá khứ, ngữ khí nhạt nhòa.

‘’Nhớ năm đó, khi tôi còn lang bạt đầu đường xó chợ, chỉ dựa vào việc đánh lộn để kiếm cái ăn. Ngày trời đổ mưa lớn, tôi bị bọn côn đồ đánh đến thập tử nhất sinh trên nền đá lạnh. Ha…lúc đó lão đại chỉ là một cậu nhóc kém tôi hai tuổi, vậy lại đánh 5 tên đó bất tỉnh trên đất’’

Đông Khiết nghĩ lại mà không khỏi bật cười, Cảnh Tử nhìn anh mà cao giọng nói.

‘’Ông chủ của tôi đương nhiên không phải kẻ tầm thường rồi, đúng là xuất chúng từ nhỏ.’’

‘’Lão đại từ lúc đó liền kết nghĩa anh em với tôi, có phúc cùng hưởng có họa cùng chia. Tôi vẫn luôn nợ lão đại một ân tình.’’

Hoắc Dịch Thành nghe đến đây, cảnh tượng quá khứ như hiện ra trước mặt, cảm giác nó giống như chỉ mới xảy ra ngày hôm qua, đôi ngươi sâu trầm như trở nên phức tạp.

‘’Lúc đó nhìn bộ dạng kiên cường không chịu khuất phục mặc dù biết bản thân sắp không thể chống cự nổi, nó là điều tất yếu quan trọng tôi tìm kiếm ở một trợ lý trung thành. ‘’

Cảnh Tử nhìn Hoắc Dịch Thành mà đầy hờn dỗi, giọng than thở.

‘’Ông chủ, tôi theo anh chỉ có muộn hơn tên này có ba năm thôi mà, anh có cần thiên vị thế không?’’

Anh trông dáng vẻ bất mãn của cậu mà chỉ còn biết cười khổ.

‘’Nếu tôi thật sự thiên vị Đông Khiết thì tôi đã cho cậu đến Tước làm việc lâu rồi, chứ không còn ở đó mà được làm trợ lí cao cấp đâu.’’

Sở dĩ Hoắc Dịch Thành cho hai người họ mỗi người một thân phận khác nhau, người làm trong tổ chức ngầm, người làm trong Hoắc thị, tất cả đều do sự phán đoán nhìn người ngay từ ban đầu của anh. Lần đầu tiên gặp Đông Khiết, anh đã nhận ra người này nhất định sẽ trở nên hùng mạnh về việc xã hội đen lại là người sống ân nghĩa, tuyệt đối không phản bội ân nhân.

Còn về phần Cảnh Tử, lần đầu chạm mặt là khi cậu bị đuổi khỏi một công ty lớn, điệu bộ ầm ĩ kêu gào bên ngoài nhưng thực chất lại còn đầy sự suy tính bên trong. Lúc đó anh liền muốn thử cho cậu đi theo mình, quả thực không nhìn nhầm người, cậu tiếp cận công việc một cách thành thạo, lớp vỏ tri thức bên ngoài chỉ đang che dấu đi con người thông minh và quyết đoán như cậu. Vậy nên mọi việc ở Hoắc thị giao cho Cảnh Tử anh đều rất yên tâm.

Đông Khiết đặt ly rượu xuống tấm vải trải, giọng hoài niệm

‘’Tôi vẫn còn nhớ, khi tôi và lão đại chỉ giống như hai đứa trẻ lạc lõng,chỉ biết nương tựa vào dì Á Lan, đến tiền mua một chiếc bánh mì cũng không có, vậy mà khi đủ tiền, vốn dĩ là của lão đại. Nhưng điều không ngờ là vì thấy tôi bụng đói cồn cào mà cho tôi nữa to hơn. Chính tại lúc đó, lòng tôi đã hạ quyết tâm sẽ đi theo người này cả đời.’’

‘’Thật ra lúc đó tôi thấy cậu đáng thương quá nên mới cho thôi!’’ Hoắc Dịch Thành nhanh chóng đáp lời.

Ba người cười lớn.

Nụ cười vừa vơi đi đôi chút, sắc mặt Hoắc Dịch Thành liền biến đổi mà trở nên nghiêm túc khác lạ. Âm trầm trong giây lát liền cất giọng.

‘’Hiện tại cậu đã có gia đình rồi, việc ở tổ chức không còn phù hợp với cậu nữa. Tôi không nỡ để Ngọc Dao vì ân oán mà bị cuốn vào.’’

Đông Khiết sửng sốt, cậu vội nhìn anh, ngữ khí dồn dập.

‘’Được mà, tổ chức còn rất nhiều việc, nếu tôi không đi chắc chắn sẽ trở nên hỗn loạn mất. Huống hồ, trong tổ chức chúng ta đâu ai có đủ năng lực để làm việc này chứ. Tôi đã hứa sẽ phục tùng lão đại cả đời này.’’

Giọng nói đanh thép cùng gương mặt tràn đầy vẻ náo động và kiên định. Hoắc Dịch Thành khẽ lắc đầu rồi cười, vỗ nhẹ lên vai của Đông Khiết.

‘’Không sao, nếu cậu muốn tiếp tục phục vụ tôi thì cũng được. Chi nhánh ở bên Pháp còn đang thiếu vị trí tổng giám đốc, cậu giúp tôi nhé!’’

Ý tứ sâu xa ấy khiến Đông Khiết hoàn toàn trấn động, cậu liền trở nên thảng thốt, rồi cuối cùng là sự từ chối.

‘’Thật sự không được, tôi…sao có thể như vậy mà vào điều hành chi nhánh Hoắc thị được, đây thật sự là ân huệ quá lớn, tôi nhận không nổi!’’

‘’Dù sao hiện tại công việc của Sở Du vẫn còn ở bên đó, Thiếu Tần cũng còn đang học dở. Có những lúc tôi thật sự không thể ở bên họ, coi như là cậu thay tôi bảo vệ họ, còn chuyện của tổ chức thì sẽ giảm bớt lượng công việc của cậu xuống, cấp dưới của cậu làm việc cũng ổn, không thì để hắn thay cậu làm việc, có gì không thỏa đáng thì cậu cứ chỉ dạy hắn từ từ.’’

Nghe được lời này, sự xúc động như càng thêm dâng trào trong lòng Đông Khiết, cậu nhìn Hoắc Dịch Thành đầy cảm kích.

‘’Tôi nhất định sẽ dốc sức giúp Hoắc thị phát triển.’’

‘’Được rồi, nhất anh rồi đó nhé.’’

Cảnh Tử ở một bên cũng vui mừng thay cho Đông Khiết, đều là những anh em chí cốt, cậu hiểu hơn ai hết về sự suy tính của ông chủ. Tổ chức Tước hiện tại cũng được coi như thâu tóm toàn bộ thế lực ngầm, sự bành trướng đáng gờm này đôi lúc sẽ trở thành cái gai trong mắt rất nhiều kẻ có âm mưu lật đổ.

Vụ việc bắt cóc xảy ra với Sở Du đã thức tỉnh con người Hoắc Dịch Thành, anh không muốn chứng kiến những người mình yêu thương, xem trọng vì ân oán thù hằn mà bị liên lụy.

Huống hồ Đông Khiết giờ đã là người có gia đình, vợ con là thứ quý giá. Hoắc Dịch Thành chỉ là muốn anh có nơi để làm việc, tự chủ kinh tế, lo lắng cho gia đình, chứ không phải là bán mạng cho anh.

Ba người với ba sắc thái, dáng vẻ khác nhau tựa như những ngôi sao tinh tú của trời đêm, tỏa sáng lấp lánh khiến người ta phải ngước nhìn.

Khi người lớn đang vui vầy nói chuyện thì ba đứa trẻ ở một nơi nào đó đang nằm trên bãi cỏ xanh mởn mà hưởng thụ khí tiết trong lành, nhìn mặt trời từ từ khuất sau núi.

Thiếu Tần nằm kế đứa em gái nhỏ của mình, vô thức mà hỏi một câu.

‘’Đông Đông…sau này em muốn trở thành người thế nào?’’

Di Đông nhỏ nhắn nhưng lại vô cùng thông minh lanh lợi, hỏi ngược lại anh mình.

‘’Vậy anh muốn là người thế nào?’’

Ánh mắt sâu trầm hướng lên bầu trời cao rộng kia, im lặng vài giây rồi mới lên tiếng.

‘’Anh muốn trở thành người mạnh như ba, như vậy mới có thể bảo vệ được ba mẹ và em nữa chứ.’’

Đông Hoằng ở một bên cũng không nhịn được mà lên tiếng.

‘’Em cũng thế, em muốn bảo vệ chị Di Đông.’’

Cô bé nằm bên cạnh nhìn người em nhỏ hơn mình một tuổi này, hơi bĩu môi.

‘’Em còn nhỏ hơn chị, sao mà bảo vệ được chứ?’’

‘’Em không nhỏ mãi mà, em sẽ lớn, đến lúc đó có thể bảo vệ chị rồi.’’

Âm thanh nhàn nhạt vội cắt ngang lời.

‘’Em muốn bảo vệ em gái anh đến khi nào?’’

Thiếu Tần đưa ra một câu hỏi khiến Đông Hoằng nhất thời chưa biết phản ứng ra sao. Cậu nhóc bốn tuổi đăm chiêu suy nghĩ, một hồi như phát hiện ra gì đó mà cất cao giọng với vẻ hãnh diện.

‘’Cả đời…phải…em sẽ bảo vệ chị Di Đông cả đời.’’

Câu nói ngây thơ hồn nhiên lại chẳng chút do dự ấy khiến Thiếu Tần phải bật cười,lũ trẻ thơ thật sự chẳng thể nào hiểu nổi giá trị của từ ‘’cả đời’’ là thế nào.

‘’Được, anh chờ xem chú em sẽ bảo vệ công chúa nhà anh được cả đời hay không.’’

‘’Em chắc chắn sẽ làm được điều đó mà.’’

Dưới bầu trời đêm huy hoàng, hết thảy mọi sự đều bình yên vô cùng. Gia đình, ngôi nhà, tất cả đều đã yên ấm. Đám mây cuối cùng ngoài xa lơ lửng mà hững hờ trôi nhẹ, tựa như sắc hồng của tình yêu tuyệt đẹp. Ông trời vốn chẳng phụ lòng người, bên nhau rồily biệt rồi lại về bên nhau, đó là sự dàn xếp của thần linh, là bước thử thách chính loài người trước sự rung động trái tim.

Kiên cường, bạo dạn giành lấy hạnh phúc cho mình giống như cách mà Hoắc Dịch Thành đã từng làm, hay đơn giản là buông bỏ giống như Dục Lăng, chỉ cần nhìn thấy người mình yêu hạnh phúc thì tất cả đều đã là quá đủ. Hoặc chẳng cần sóng gió như thế, bình lặng yêu đương giống như đôi trai gái Đông Khiết và Ngọc Dao, đơm hoa kết trái mà bình bình an an sinh ra những hoàng tử công chúa.

Làn gió nhẹ nhàng của trời thu như mang theo cả hương vị tình yêu đến muôn nẻo thế gian. Hạnh phúc chính là hồi kết viên mãn nhất cho mọi cuộc tình. Những đứa trẻ sau này trưởng thành, tình yêu sẽ lại được tiếp tục phát triển, chúng sẽ giống như ba mẹ của mình, tự tay vẽ lên câu chuyện tình yêu tuyệt vời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.