Duyên Làm Phu Quân

Chương 76




 

Editor: Thanh Việt

 

Tiên Y là ở trong lúc đánh nhau tỉnh lại, nàng cảm thấy đầu đau họng, dựa vào lòng Kim Phong Hoa cũng cảm thấy người mình mềm như bông, nàng vừa mở mắt đã biết được xe ngựa đã dừng lại, lại nghe tiếng đao kiếm bên ngoài chạm vào nhau, gây ra từng tiếng động chết chóc, tim nàng nảy lên tới cổ họng, không còn rảnh nhớ tới xúc cảm khi đâm người khác nữa, cả người nảy lên như viên đạn, khẩn trương nhìn Kim Phong Hoa nói: “Sao lại ngừng xe, chúng ta bị vây sao?”

 

“Không sao cả, nếu chỉ có chút người như vậy mà chúng cũng không làm gì được, vậy thì tồn tại còn có ý nghĩa gì.” Kim Phong Hoa cười lạnh vỗ lưng Tiên Y.

 

Tiên Y vào thời khắc này đã thấy lại được Kim Phong Hoa của đêm hôm đó, một thiếu niên cao ngạo lạnh nhạt đứng ở giữa một đống tử thi, nhưng đổi thành nơi khác, đổi lại cảnh tượng khác, hắn như vậy lại không làm nàng sợ hãi, ngược lại còn làm nàng an tâm, chỉ cần có hắn ở đây, người nào cũng đừng hòng muốn làm nàng và con của hai người họ bị thương 

 

“Lỡ như bọn Nhị thái thái biết thì sao?” Thủ hạ của Kim Phong Hoa ở trên con đường này đám gia đinh bình thường không thể sánh bằng, nếu thật sự bị người khác biết đến, giải thích cũng như không.

 

“Không ngại, bọn họ đã chạy trốn rồi.” Kim Phong Hoa cũng bất giác nhớ tới nên cử người tới cứu họ, tam phòng lúc ấy đã nguyện ý tới thông báo một tiếng, lại cùng nhau rời đi, xem như còn có tình cảm giữa người thân với nhau, Kim Phong Hoa tự nhận nhiều hơn nữa hắn cũng không làm được, huống chi là người khác.

 

Tiên Y yên lòng, chỉ đợi trong ngực Kim Phong Hoa, không ra ngoài xem thế nào, chuyện như vậy nàng không còn hiếu kì nữa, những người đi tới đi lui đó lại không phải diễn viên điện ảnh có treo dây thép, mà là sát thủ duỗi tay một phát trí mạng, nàng có thể làm lơ cho sinh mệnh mất đi, nhưng lại không muốn gánh vác gánh nặng trong lòng sau khi đã nhìn qua. Dù sao nàng cũng chỉ là một nữ nhân bình thường, để nam nhân che chở cũng không có gì mất mặt.

 

Thời gian qua một lúc, tiếng hò hét bên ngoài cũng yếu bớt, Quan Kỳ đứng ngoài cửa sổ xe ngựa nhưng không tiến vào, chỉ hồi bẩm nói: “Địch thủ tổng cộng 46 người, trong đó ba mươi người là cao thủ hạng hai, 16 người coi như là cao thủ hạng một, 46 người có 40 người chết, 6 người trọng thương, đã bẻ cằm, đánh gãy tay chân, Người của chúng ta chết ba, huynh đệ trong bóng tối không nhúc nhích.”

 

“Quá chậm!” Kim Phong Hoa có chút bất mãn nói.

 

“Vâng, trở về sẽ cho bọn họ đi chịu phạt.” Quan Kỳ vội vàng quỳ xuống trả lời.

 

“Ba người đã chết, mấy năm nay xương cốt đều giòn yếu rồi đi!” Kim Phong Hoa lạnh lùng trào phúng, nói: “Chôn tại chỗ, sau này lại tìm người mang về.”

 

“Vâng!” Quan Kỳ nhẹ nhàng thở ra, chủ tử chung quy không nặng tay.

 

“Những tên gọi là mã tặc kia, soát người toàn bộ, sau đó đốt một đống lửa, còn mấy tên còn sống bảo người ở chỗ tối của chúng ta mang về, ta không tin là không cạy miệng bọn chúng ra được!” Kim Phong Hoa gần như là nghiến răng nghiến lợi nói, kiếp trước lúc hắn còn làm Chỉ huy sứ, chưa từng không cạy ra tin tức được, lúc này bọn khốn đó làm hắn chật vật thế này, chờ đến khi hắn biết đầu đuôi sự tình, hắn chắc chắn phải diệt chín tộc của chủ tử nhà bọn chúng!

 

Lúc này động tác của người bên ngoài cực nhanh, sợ lại dính phải họng súng của Kim Phong Hoa, xe ngựa lại một lần nữa ngay ngắn lại, lại một lần nữa lên đường.

 

“Chúng ta sẽ đi cứu người của tam phòng sao?” Tiên Y cảm thấy đều đi cùng nhau, bọn họ được cứu mà tam phòng lại xảy ra chuyện, tựu chung cũng không hay lắm.

 

“Yên tâm đi, ta cũng đã nhìn qua, Kim gia dù sao cũng là xuất thân võ gia, thân nhân được tam phòng đưa tới biên cương cũng không kém như vậy, hơn nữa chúng ta chia một ít người, bọn họ dù tổn thất lớn một chút nhưng chắc chắn chủ tử sẽ không có việc gì.” Kim Phong Hoa trước đó cũng từng nghĩ qua chuyện này, vì thế mới có thể an tâm lưu lại một phần mã tặc.

 

“Vậy chúng ta nói là thoát hiểm như thế nào?” Tiên Y nhìn điệu bộ không nhanh không chậm Kim Phong Hoa, trong lòng có chút không yên.

 

“Tách ra một khoảng thời gian, đến lúc đó sẽ luôn có cớ.” Lời này vừa nói xong, xe ngựa liền quay đầu, trở về lại nơi bọn họ vừa tới.

 

Kim Phong Hoa không ngốc mà lúc này có thể đuổi kịp đến, mỗi người đều có số phận riêng, đại phòng hiện tại còn chưa biết thế nào, nếu không phải hôm nay hắn có bản lĩnh, hôm nay nói không chừng nhị phòng bọn họ sẽ phải tính vào số lượng thương vong ở nơi này. Hiện tại việc bọn họ phải làm, chính là bảo vệ bản thân, rời khỏi nơi này.

 

“Quan Kỳ, trực tiếp đến Lâm Thanh đi.” Kim Phong Hoa đột nhiên nói.

 

“Chúng ta không đi Thanh Châu sao?” Tiên Y khó hiểu nói.

 

“Gặp được loại chuyện này, người thường nhất định sẽ đi tới nơi mình quen thuộc, Thanh Châu so với Lâm Thanh thì xa hơn, lại nói chúng ta cũng không quen tổ trạch Thanh Châu, đương nhiên trước tiên phải về Lâm Thanh, đến lúc đó mới có lời giải thích.” Kim Phong Hoa còn muốn về lại Lâm Thanh tìm sư nương Tưởng thái thái, năm đó có nhiều việc, hắn tin rằng Tưởng thái thái hẳn là phải có ấn tượng.

 

Vì thế, xe ngựa nhanh chóng đi đường vòng chạy tới Lâm Thanh phương, lúc này, sắc trời tờ mờ sáng, sương mù ban đêm cuối cùng cũng đã tan đi.

 

“Chủ tử, đằng trước có quan binh.” Quan Kỳ gõ gõ vách tường xe nói.

 

Kim Phong Hoa vừa ra bên ngoài đã thấy, quả nhiên có một đội quan binh ước chừng hơn trăm người đang giơ đuốc, đi về hướng của bọn họ, tuy rằng những người này ăn mặc quần áo của binh lính địa phương, trong mắt Kim Phong Hoa, một chút hắn liền nhận ra những người này chỉ sợ không phải là quan binh đơn giản như vậy, trên người bọn họ có hơi thở giống với Nhị thiếu gia Kim Thành Nghiệp, hẳn là xuất thân từ quân doanh.

 

“Dừng xe dừng xe!” Người đứng đầu trong đám quan binh hô lên.

 

Kim Phong Hoa ra ý bảo xe ngựa dừng lại, hắn để Tiên Y ôm nhi tử ở trong xe, mình cùng Quan Kỳ nhảy từ trên xe ngựa xuống, mặt đối mặt với quan binh, lòng Kim Phong Hoa lập tức trầm xuống, người gọi không phải là quan tướng gì, mà lại là người một bước rời khỏi khách điếm ngày trước Cát Đại Bằng. Lúc này Cát Đại Bằng mặc quan phục của người đứng đầu, vác đại đao đánh giá đám người Kim Phong Hoa, ánh đuốc chiếu lên khuôn mặt Kim Phong Hoa liền làm cho đám binh lính quân doanh càn quấy rớt nước miếng tong tong, ngay cả âm lượng giọng nói của Cát Đại Bằng cũng nhẹ hơn: “Vị này… Các người là người nơi nào? Từ đâu tới đây?”

 

Kim Phong Hoa chắp tay nói: “Ta là từ Mâu huyện tới, trên đường gặp phải mã tặc, hoảng loạn bị thất lạc người nhà, chỉ còn lại có nhiêu đây người.”

 

Cát Đại Bằng vừa nghe giọng nói liền biết không là nữ giả nam trang, trong lòng có chút thất vọng, lại nghe bọn hắn gặp phải mã tặc, liền lập tức nói: “Các ngươi là nhà ai, định đến nơi nào?”

 

“Chúng ta là người của Hoành thành Kim gia, một phần người trong nhà đã không biết tung tích, một phần lại bị đuổi tới khe vực sâu bên cạnh Mâu huyện.” Kim Phong Hoa ăn ngay nói thật nói.

 

Lúc này một tiểu binh đi qua, đang xem đằng sau xe ngựa, trở về nói khẽ với Cát Đại Bằng : “Xác thật có dấu vết đao kiếm, hẳn là bị đuổi theo tới.”

 

Kim Phong Hoa liều mạng ngăn mình tiến lên xé xác người nọ, hắn biết rõ, người này chưa bao giờ đi vào chỗ nguy hiểm một mình, chỉ cần y ở đây, hơn trăm người trước mặt căn bản chỉ là bề ngoài, sợ rằng thân vệ của y đã sớm mai phục gần đây, hắn nếu bây giờ giết y, người nhà của hắn cũng không thể chạy thoát, như vậy thì đúng là hạ sách.

 

“Các ngươi đúng là may mắn.” Cát Đại Bằng gật đầu nói: “Hướng của khe sâu đó là ở đâu?”

 

“Là hướng đầu đường bọn ta.” Kim Phong Hoa trả lời, cũng coi như cho tam phòng một sự trợ giúp, hi vọng còn kịp.

 

“Đi, các ngươi đi về phía trước đi, ai biết mã tặc có lại đến nữa hay không, chờ các ngươi đến nơi an toàn thì lại tiếp tục chờ tin người nhà đi.” Cát Đại Bằng sợ hãi Kim Phong Hoa vì muốn đoàn tụ với người nhà mà đi theo sau bọn họ, lại kéo chân sau cản trở bọn họ.

 

Kim Phong Hoa đáp lời.

  

“Chúng ta đi!” Cát Đại Bằng mang người đi về phía trước, Kim Phong Hoa cũng cáo từ, làm như không có việc gì rồi lên xe ngựa, nhân mã hai phương dần dần đi về hai hướng khác nhau.

 

Trịnh Dịch Hiên đi ở đằng trước, bỗng nhiên lại quay đầu lại đi nhìn một đoàn xe của Kim Phong Hoa đã đi xa.

 

“Làm sao vậy? Ngươi sẽ không coi trọng tiểu tử kia đấy chứ.” Cát Đại Bằng luôn luôn vô tâm vô phế*, vỗ lão hữu ở phía sau lưng cười to nói.

 

*Vô tâm vô phế: loại người không tinh tế, suy nghĩ đơn giản, thậm chí là ngu đần.

 

“Toàn là cái gì bậy bạ không!” Trịnh Dịch Hiên nhíu mày, lạnh mặt nói.

 

“Nói thật, tiểu tử này đúng là đại mỹ nhân, ta mới vừa nãy còn tưởng rằng là một cô nương, chậc…… Đáng tiếc.” Cát Đại Bằng tiếc nuối nói.

 

“Ngươi không phát hiện ra tiểu tử này có chút dị thường sao?” Trịnh Dịch Hiên nói không rõ được cảm giác nhìn Kim Phong Hoa là gì, lúc đầu hắn không nhìn tướng mạo của Kim Phong Hoa, nhưng trên người gã này lại phát ra một thứ quái lạ, hắn ngay từ lần đầu tiên đã mẫn cảm phát hiện.

 

“Có chút dị thường ư, một đại nam nhân lớn lên đẹp như vậy, đây là buộc nam nhân khác phải đoạn tụ đấy.” Cát Đại Bằng vui đùa vỗ bụng nói.

 

“Không đúng, ngươi nói bọn họ sao có thể thoát hiểm chứ?” Trịnh Dịch Hiên dừng lại bước chân suy tư nói.

 

“Dấu vết xe ngựa kia là do ngươi chính mắt xem xét, chắc sẽ không phải giả, chỉ sợ… Chỉ sợ mục đích của những người đó không ở trên tiểu tử này.” Cát Đại Bằng nói, huýt sáo mấy tiếng với rừng cây, Kim Phong Hoa quả nhiên không có dự liệu sai, trong rừng cây xuất hiện thêm một đội người, cũng mặc quần áo lính của quan phủ như nhau, còn dắt ra mấy con ngựa tốt.

 

Trịnh Dịch Hiên ngồi trên lưng ngựa, còn đang suy nghĩ đến Kim Phong Hoa, số mệnh thật khéo, Kim Phong Hoa làm cho hắn cảm giác được loại áp bức chưa bao giờ gặp qua, rõ ràng chỉ là một người thường không biết võ công, một công tử thế gia, nhưng Kim Phong Hoa đối với hắn mà nói, phảng phất như một loại nguy hiểm nào đó không thể giải thích.

 

“Đi thôi, đừng nghĩ, chạy nhanh qua nhìn người nhà của hắn một cái, một đám mọi rợ cũng không biết là thất tâm phong ở đâu, thế nhưng còn muốn chạy tới tính kế người của Kim gia Hoành thành, là do bọn người hận Kim lão gia tử năm đó cho bọn chúng một mối thù diệt quốc chăng?”

 

“Nói cẩn thận!” Trịnh Dịch Hiên theo sát sau, nói: “Hai vị lão thái gia Kim gia đều là đại anh hùng đương thời.” Cát Đại Bằng kéo roi ngựa, chạy như bay mà đi.

 

“Ai! Dịch Hiên, ngươi nói bọn ngu kia rốt cuộc là muốn tìm cái gì? Đến nỗi phải tính kế Kim gia như vậy, thậm chí sát phạt đại giới dùng mã tặc vây Hoành thành như vậy, ngay cả ngươi thiếu chút nữa cũng bị hạ độc thủ.” Cát Đại Bằng ném bọn người phía sau xa một đoạn, sau đó hắn mới nhỏ giọng nói.

 

Trịnh Dịch Hiên nhìn không trung dần dần trắng trong, lắc đầu nói: “Đồ vật đó tất nhiên là thứ quan trọng, nhất định là trên người nữ quyến, bằng không cũng không giày vò đến mức đó.”

 

“Trước vây thành, buộc nữ quyến Kim gia mang theo con cháu đi xa rồi nửa đường chặn giết, xem ra chẳng những là muốn tìm thứ gì mà còn muốn cắt đứt gân cốt Kim gia.” Cát Đại Bằng bưng sắc mặt có chút khó coi, bọn họ đều tham gia quân ngũ, đều đã từng lên chiến trường, ai lại không có cừu hận chiến tranh với nước láng giềng? Nhưng nếu bọn láng giềng này chẳng những hướng về phía quốc gia, còn hướng về phía người lãnh binh tới đánh, cho dù ngươi đã chết cũng phải cắt đứt đời sau của người, đúng là làm cho người ta giận sôi.

 

Cát Đại Bằng run lên, mang theo cảm giác thỏ chết cáo buồn* trong lòng, gã đột nhiên kéo ngựa, tốc độ càng nhanh hơn, hi vọng là còn kịp.

 

*Thỏ và cáo bên cạnh nhà nhau lập liên minh chống sói, nên coi như đồng minh, vì thế thỏ chết cáo buồn. Còn có một nghĩa trái ngược là giống như câu mèo khóc chuột.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.