Duyên Làm Phu Quân

Chương 63




Editor: Thanh Việt

 

Đợi sau khi Kim Phong Hoa thi xong, Tiên Y mới thật sự thở phào nhẹ nhõm, tình hình khoa khảo ở cổ đại nàng đã từng đọc trong thư viện hay qua tiểu thuyết, nhưng đến khi chân chính nhập vai vào trong cảnh này, cho dù nàng không phải người đi thi, nàng cũng có thể cảm nhận được yêu cầu nghị lực và quá trình gian khổ phải trải qua.

 

Sau khi Kim Phong Hoa hoàn thành khảo thí nhị phòng cũng chưa bị người khác quấy rầy, trước mắt viện thí vẫn còn chưa yết bảng, cho nên hay qua lại gần đây cùng họ đều là đám tiểu bối Kim gia, Tiên Y cũng thừa cơ hội này mà gặp mặt vị đại tẩu đại phòng một lần mà lần trước không thấy. Đích trưởng tôn của đại phòng bởi vì trời sinh thân thể yếu ớt, hằng năm gần như đều ở trong viện của mình, ngay cả ngày lễ tết cũng rất ít khi xuất hiện. Nhưng cũng không làm cho lão phu nhân Trương thị của đại phòng chán ghét, ngược lại còn vì hắn mà cầu thân với nữ nhi Tưởng thị của người bà con nhà mẹ đẻ. Tưởng gia tuy rằng không phải đại gia tộc, nhưng cũng là quận thú một phương, Tưởng thị là đích nữ tứ phòng của Tưởng gia, tổ mẫu của nàng là biểu tỷ muội của lão phu nhân, cho nên không sợ sức khoẻ của đích trưởng tôn nhà mình không tốt, cũng có thể cưới đích nữ Tưởng gia, chỉ là hai người đã thành hôn mấy năm, đến nay vẫn chưa có con nối dõi.

 

Tiên Y nhìn thê tử của Đại lão gia và Đại thiếu gia là có thể nhìn ra được lão phu nhân đại phòng là một người có dục vọng khống chế cao, Đại thái thái là thân chất nữ của lão phu nhân, còn thiếu phu nhân lại là cháu gái họ ngoại của bà ta. Hai người không hề ngoại lệ, đều là người nhà mẹ đẻ của lão phu nhân, có thể nói nếu không dưới tình huống có mâu thuẫn lợi ích, ba người này tuyệt đối sẽ nhất trí đối ngoại, hai người đó còn phải hằng ngày nịnh bợ lão phu nhân, rốt cuộc bà ta vẫn có tên tuổi là được gọi là phu nhân, lại là thượng cấp trực tiếp của hai người họ. Nhưng mà dưới sự quan sát của Tiên Y, đây chỉ là thế cân bằng tạm thời của đại phòng, bởi vì Nhị thiếu gia của đại phòng vẫn còn đang ở quân doanh, năm nay khoảng mười bảy tuổi, rất nhanh sẽ phải thú một thiếu phu nhân mới, đến lúc đó còn phải xem xem vị lão phu nhân kia có thể tìm thêm một nữ tử có quan hệ họ hàng ở đâu ra, để mẹ chồng nàng dâu ba đời có thể kết thành một sợi dây thừng. Bất quá, nữ nhân gả chồng, mặc quần áo ăn cơm, hơn nữa đích trưởng tử thế yếu, đích thử tử mắt thấy sẽ đi theo đường cầm quần đánh giặc, tiền đồ cũng có hi vọng, đến lúc đó đại phòng có thể bình tĩnh như bây giờ không thì rất là khó nói, nói gì đi chăng nữa, di sản Đại lão thái gia lưu lại không chỉ có mỗi nhà.

 

Tưởng thị ước chừng hai mươi tuổi, chắc vì không có hài tử, nàng ta rất yêu thích Du nhi, vẻ ngoài tuy chỉ gọi là thanh tú, nhưng cô nương từ nhà cao cửa rộng có mấy người là rụt rè, lúc này Tiên Y mới chân chính cảm nhận đầy đủ việc học tập ở chỗ Tưởng thái thái quan trọng cỡ nào. Đừng nói cái gì mà người hiện đại đã có sẵn một loại khí chất, có lẽ là có người có, nhưng tuyệt đại đa số tiểu thị dân đều là người bình thường, thậm chí còn không có khí chất bá tánh cổ đại đã chịu nhiều lễ nghi giáo dục, cùng lắm mấy người xuyên qua sẽ không rúm ró một góc, thoạt nhìn thì hào phóng, làm nô tỳ còn đỡ, nếu thật sự trở thành chủ tử, đối nhân xử thế sẽ không có quy củ giống như người ở đây. Tựu chung sự giáo dục từ nhỏ của người hiện đại và người cổ đại được dạy từ nhỏ rất khác biệt, đây cũng là nguyên nhân các thế gia cổ đại sẽ dốc vốn gốc mời một sư phó hoặc ma ma trong cung tới dạy dỗ khuê nữ nhà mình, nhà ai cưới phải một tức phụ thô thiển khó bảo, nhà chồng cũng chịu xui xẻo theo.

 

“Đệ muội, vườn này được tu sửa xong, nhìn vào thật làm cho người khác hâm mộ.” Tưởng thị đến đây tuyệt đối không phải vì thăm hỏi đơn giản, lão phu nhân trong nhà có ý tưởng gì chỉ sợ nàng ta còn rõ hơn cả bà bà của mình, Đại thái thái tuy là cháu gái ruột của lão phu nhân, nhưng lão phu nhân đã trải qua nhiều năm quan sát, biết được Đại thái thái đôi khi không thể trọng dụng, dễ lẫn đầu lộn đuôi, ỷ vào thân phận của mụ cao mà coi thường người khác, lấy chuyện kế tôn nhị phòng đến kính trà, bà bà còn có thể giáp mặt cho người khác sắc mặt tốt, liền biết được tính tình như thế nào.

 

“Đâu nào, chỉ sợ sân của đại tẩu còn đẹp hơn của chúng ta nhiều ấy chứ, chúng ta cũng chỉ có chữ “mới”, nhưng viện cũng không có gì khác nhau.” Tưởng thị nói câu trên mang theo ý thử, dù sao viện này đẹp là thật, nếu Tiên Y chỉ là một tiểu nha đầu ái mộ hư vinh, tất hồi nãy sẽ lộ ra một tia đắc ý, nhưng không những Tiên Y mang biểu cảm bình thường, còn bóp lấy đề tài mấy phòng khác muốn hiếu thắng so sánh vườn của nhị phòng với mấy phòng khác, vườn chỉ là mới sửa lại, nhìn mới mẻ, nhưng lại làm cho người ta phải hâm mộ.

 

Tưởng thị không dấu vết nhìn Tiên Y vài lần, không nói đến nha đầu nhà chồng, nha đầu nhà mẹ đẻ của nàng ta nàng ta cũng đã thấy nhiều, nhưng giống như Tiên Y lại chưa từng thấy qua, cũng khó trách nghe nói Nhị thái thái tam phòng bên kia lần trước đến Lâm Thanh khi về lại không có động tĩnh. Đây là lần đầu tiên Tưởng thị gặp mặt Tiên Y, cho dù tuổi tác của nàng ta hơn Tiên Y, nói chuyện lại cũng không chiếm được lợi thế gì từ Tiên Y, càng đừng nói xuất thân, Tiên Y chuyển từ nhà nhỏ đến cổng lớn thế gia, vậy mà không có chút gì sợ hãi… Cũng khó trách lão phu nhân muốn nàng ta đến một chuyến.

 

“Nói thế thôi, vậy các ngươi tới đây mấy ngày, ở có tốt không? Ăn có ngon miệng không? Nếu có chuyện gì ngươi cứ nói với ta, nhị phòng đã nhiều năm không có chủ tử, các ngươi đã tới đây rồi thì cũng đừng để mình bị uất ức, nói thế nào đi nữa các ngươi cũng là chủ tử.” Tưởng thị bưng li trà nhìn như chân thành nói.

 

Tiên Y cười thầm, mới lần đầu tiên gặp mặt đã châm ngòi, nếu thực sự nhị phòng có gì thì đó cũng là chuyện của nhị phòng, không tới phiên đại phòng nhúng tay, lại nói nếu thật sự xảy ra chuyện gì lại tìm đại phòng ra mặt hộ, nếu tam phòng thấy thì sẽ cảm thấy thế nào, huống chi nô bộc của nhị phòng đều đã là lão nhân, nàng và Kim Phong Hoa nếu thật sự dám xử lí đám lão nô đó, không nói đến chuyện chủ tử khác nghĩ như thế nào, mà người hầu trong phủ này đều sẽ sinh ra lòng cảnh giác. Nàng không thể giúp Kim Phong Hoa cái gì, nhưng chuyện trong nhà, nàng tuyệt đối sẽ không để nó kéo chân hắn.

 

“Không có gì không tốt, người hầu trong nhà đều là lão nhân từng hầu hạ trước mặt tổ phụ, phu quân ta lại là tôn tử của tổ phụ, người trong nhà này dù không muốn nịnh bợ thẳng mặt thì cũng phải nhìn mặt Phật. Nói nữa, còn có Nghiêm tổng quản, đại tẩu, ngươi nhìn đi, vườn này đẹp thế này cũng là do bọn hạ nhân săn sóc, những người này đều là do Nghiêm tổng quản đưa lên.” Tiên Y hiểu rõ Kim Phong Hoa vì sao tin tưởng người Nghiêm tổng quản đưa tới, không vì cái gì khác, chỉ là cho người ta thể diện thôi, đỡ cho người khác gièm pha rồi xúi giục đám gia nhân.

 

Nếu người nhị phòng đã chủ tớ một lòng, Tưởng thị cũng không còn gì để nói nữa, nhưng nàng ta cũng thực sự có chút bội phục, nói như thế nào đi nữa Nghiêm tổng quản cũng coi như là rắn độc, phu thê hai người họ còn rất trẻ, lại không sợ bị lão nô đó bắt chẹt, còn dám dùng người lão ta đưa đến, nếu đổi thành là nàng ta sợ đã sớm muốn cầm đồ của nhị phòng đi, nhưng cho đến bây giờ nàng ta nghe được tin tức, vài thứ kia của nhị phòng vậy mà vẫn còn ở trong tay Nghiêm tổng quản, ngay cả việc nhà trong nhị phòng trừ cái vườn này, Diêu Tiên Y cư nhiên cái gì cũng chưa quản, tuỳ ý để Nghiêm tổng quản xử lí, đây rốt cuộc là nhát gan hay trầm ổn, Tưởng thị cảm thấy mình còn phải nhìn lại.

 

Hai người lại uống thêm một li trà nữa, Tưởng thị đem mọi cử chỉ thái độ của nô bộc để vào trong mắt, đáy lòng có chút gì đó, hai người này dù gì cũng là người từ bên ngoài đến, tới đại viện không nói có rối loạn tay chân hay không, nhưng đám lão nô rất khó thu thập, nhưng nàng ta đã ngồi nhìn cả nửa ngày, không nói việc đệ muội sai bảo đều được làm tốt, ngay cả trên mặt những người này cũng không lộ ra một tia không kiên nhân hay coi khinh, làm cho Tưởng thị đã quen nhìn hạ nhân cũng cảm thấy kinh ngạc.

 

Tưởng thị ngồi không bao lâu liền cáo từ rời đi, lúc này gặp mặt tuy không xem gì được nhiều, nhưng cũng đủ cho nàng trở về báo cáo kết quả, chắc trong lòng lão phu nhân sẽ có ý tưởng khác.

 

Nhìn Tưởng thị rời đi, Tiên Y nói với Bích Tỉ đứng bên cạnh: “Hôm nay người tới hầu hạ đều được thưởng một trăm văn tiền.”

 

Không sai, người hôm nay tới hầu hạ đều là người của Nghiêm tổng quản đưa đến, ngày thường đều hầu hạ ở ngoại viện, hôm nay Tưởng thị tới Tiên Y cố ý điều họ vào nội viện, đều là đám vú già mà Tưởng thị quen mặt. Thực ra muốn để cho bọn họ phục tùng cũng không quá khó, dù gì nàng cũng chẳng cần bọn người này trung thành, người chết vì tiền, chỉ cần bọn họ làm tốt, nàng sẽ có tiền thưởng, càng sẽ không bởi vì muốn nịnh bợ Nghiêm tổng quản hay ai cả, sự kiên cường của nàng đã có từ trong xương cốt, nhóm vú già có tiền để lấy, ai sẽ nhàm chán đi rước đen đủi đến cho chủ tử chứ. Lại nói người Nghiêm tổng quản chọn đúng là không sai, ít nhất có tố chất, cũng không uổng Kim Phong Hoa tín nhiệm lão.

 

Thu dọn đồ đạc, bên ngoài liền truyền tin Kim Phong Hoa dẫn theo bằng hữu quay lại, Tiên Y cũng không có gì kì quái, Kim Phong Hoa lạnh lùng từ trong tuỷ, nhưng trước nay hắn luôn trong ngoài bất nhất, đến chỗ nào cũng luôn có một ít bằng hữu chỗ đó, tuy nhân số không nhiều, nhưng đều có ích trong tương lai của Kim Phong Hoa, hơn nữa hắn cũng không đến thanh lâu sở quán, cũng không cùng mấy bằng hữu gì đó uống rượu đến nửa đêm, cho nên Tiên Y chỉ nghe rồi sai người chuẩn bị rượu thịt, không thèm để ý.

 

“Ngươi nói phu quân bảo ta đi ra phía trước?” Tiên Y đang thay quần áo cho Du nhi, hôm nay thời tiết nóng lên, Du nhi lại hiếu động, không lâu sau quần áo đã ướt đẫm.

 

“Cũng không phải, là Quan Kỳ tự mình tới mời, nói là muốn cho thiếu nãi nãi gặp vị bằng hữu kia.” Bích Tỉ cũng thấy kì lạ, thiếu gia rất không vui khi có nam nhân nhìn thấy dung mạo của thiếu phu nhân, nhưng bây giờ lại chủ động cho mời như thế.

 

Tiên Y do dự một chút, liền thay một bộ váy khác, dẫn theo Bích Tỉ đi về phía trước của căn nhà, bây giờ trời hơi nóng, chắc là bọn họ đang ở nhà thuỷ tạ đầu tiên.

 

Người Kim Phong Hoa mời đến hôm nay chính là thiếu niên đụng phải ở lần viện thí ngày ấy, hai người sau kì thi đó lại ngẫu nhiên gặp được một lần nữa, chỉ nói chuyện phiếm hai câu về đề thi, đối phương liền coi hắn trở thành tri kỉ, mấy ngày sau thường xuyên lui tới, lần này hắn mời y tới nhà làm khách. Còn chuyện mời Tiên Y lại đây là do tâm tư nhỏ của chính hắn.

 

“Đây là Xuân Sinh huynh, khoa khảo ta đã từng gặp được, đúng là duyên phận.” Kim Phong Hoa thấy Tiên Y mặc một thân váy áo màu hoa sen, đồ trang sức toàn thân đều là trân châu bạch ngọc, một hương vị ngọt ngào lan ra làm hắn có chút hối hận, biết vậy đã không để nàng ấy tới rồi. 

 

“Đệ muội khoẻ.” Vưu Xuân Sinh đứng dậy thi lễ, trong lòng lại nói thầm, hai vợ chồng này giống như người từ trong tranh bước ra vậy, nam thì yêu nghiệt coi như hắn ta đã nhìn quen, còn tiểu phụ nhân này lại như mật ong ngọt ngào, hai người đứng chung một chỗ lại không ai làm lu mờ ai, đúng là chuyện lạ.

 

Tiên Y nhanh chóng đáp lễ, không nhìn thấy Kim Phong Hoa liếc mắt một cái, còn Kim Phong Hoa bây giờ đã sớm hối hận, nhưng ngoài mặt vẫn kéo tay Tiên Y đến cạnh Xuân Sinh nói chuyện mấy câu, không lâu liền để cho Bích Tỉ đưa Tiên Y trở về, làm Tiên Y một đầu dấu chấm hỏi, không thể hiểu nổi hắn bảo nàng ra để làm gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.