Duyên Làm Phu Quân

Chương 42




Chương 42Editor: Thanh Việt

 

Con dâu của Kim Nhị lão gia lớn tuổi hơn so với Đại phu nhân, cũng từng sống cùng Hàn di nương mấy năm, nghe nói trước đứa con trai hiện tại đã từng có một nữ nhi, chỉ tiếc là chết yểu, mấy năm sau thì sinh được người con trai hiện tại, không lớn lắm so với Nhị thiếu gia, cũng coi như là huynh trưởng của Kim Phong Hoa. Thê tử của Kim nhị họ Hà, không phải người ở thôn này, thời trẻ nhà nghèo nên được người nhả nửa bán nửa gả cho nhị phòng của Kim gia, lúc Đại gia còn đang trong giai đoạn đọc sách cũng còn tốt, Thái di nương tương đối được lão thái gia sủng ái, Nhị lão gia lúc đó vẫn còn sống, toàn gia cũng không có phát sinh ra việc gì nên cũng coi là thoải mái dễ chịu. Từ sau khi Đại lão gia thi đậu cử nhân lại đến kinh thành tìm một nhạc gia tốt, mọi người trong thôn đều vì việc Hàn thị bị biếm làm thiếp cũng chọc cột sống của Kim gia, nhưng người ta đã mang lão thái gia và lão thái thái đến kinh thành, nói bậy thế nào cũng không ảnh hưởng được bọn họ.

 

Nhị phòng lại tương phản, Nhị lão gia ốm yếu qua đời, lão thái gia vì ngại Đại lão gia nên cũng không dám giúp đỡ nhị phòng quá nhiều, chỉ đôi lúc lén lút trợ cấp một chút, chỉ tiếc lão thái gia sống cũng không lâu lắm, cuối cùng Đại lão gia phân đất cho nhị phòng, xem như hai chi hoàn toàn tách khỏi nhau. Đến tận bây giờ, nhị phòng vẫn chỉ là một người thân có hay không có cũng được, bản thân bọn họ chẳng qua chỉ có vài mảnh ruộng đất, không khác gì những hộ khác trong thôn.

 

Hà thị một thân mặc vải thô, búi tóc được cố định bằng vải bông cũ, vóc dáng không cao, thân hình hơi gầy, hai mắt thon dài, mũi rất thẳng, chỉ là môi hơi dày, khoé miệng có một nốt ruồi đen không lớn không nhỏ.

 

“Là nhị thái thái sao?” Tiên Y và Kim Phong Hoa không tiến lên, Bích Tỉ đi qua trước, cười hỏi.

 

Hà thị bị người kêu lại vốn còn có chút buồn bực, nhưng nhìn Bích Tỉ mặc một thân váy áo bông vải, phía sau nàng ta còn có một chiếc xe ngựa và một đôi nam nữ đứng kế bên, trong lòng ẩn ẩn dự cảm gì đó.

 

“Ngươi là ai?” Hà thị xoa tay vào vạt váy, cau mày hỏi.

 

Bích Tỉ làm như không nhìn thấy, chỉ hành lễ nói: “Nô tỳ đến từ Kim gia ở kinh thành.”

 

Bích Tỉ là tì nữ bên người Tiên Y, nhưng hiện giờ Tiên Y thân phận hơi xấu hổ, nàng còn chưa gả cho Kim Phong Hoa làm vợ, nhưng cũng không thể gọi là nô tỳ Kim phủ, càng không có nhà mẹ đẻ, thế nên Bích Tỉ dứt khoát gọi thẳng Kim gia ở kinh thành, mặc dù hơi loạn ngôn nhưng cũng không tính là nói sai.

 

Hà thị vừa nghe qua Kim gia kinh thành liền lập tức nhíu mày, trong lòng không thoải mái nhưng lại vì sợ hãi quan gia, đành nhàn nhạt nói: “Kinh thành Đại bá gia có gì quan trọng sao?”

 

“Tam thiếu gia nhà ta đưa linh cữu về quê, mới vừa an bài mọi chuyện xong xuôi liền tới bái phỏng Thái di nương cùng Nhị thái thái.” Bích Tỉ không dám nhiều lời, nói xong mấy câu này liền thối lui sang một bên.

 

Hà thị không thể nào không biết Kim Tam thiếu gia, lúc trước Hàn thị bị hưu, nàng còn hãi hùng khiếp vía một lúc, khi đó trưởng nữ của nàng cũng vừa mất không lâu, nhưng vẫn luôn không khôi phục tinh thần, nàng cũng sợ hãi bà bà nhà mình noi theo Đại lão gia hưu mình, nhưng nàng lại không ngờ được, Hàn thị cuối cùng bị biếm thành thiếp, trở lại Kim phủ.

 

“Đưa linh cữu?” Hà thị trong lòng vừa động, hỏi tiếp: “Là ai đi?”

 

“Là nương ta.” Kim Phong Hoa cùng Tiên Y tiến lên, tự mình đáp, lại hành lễ với Hà thị: “Chất nhi Phong Hoa gặp qua nhị thẩm.”

 

“Đại tẩu nàng!” Hà thị kinh hãi buột miệng thốt ra, lúc sau phản ứng lại được mới hoảng loạn nắm một ít tóc, lúng túng nói: “Thật không ngờ tới…”

 

“Thái di nương có khoẻ không? Phong Hoa trước khi đi trưởng bối cũng từng nhớ qua nhắc đến.” Chỉ là một lời khách sáo, tất cả mọi người trong lòng đều biết rõ, cho dù lão thái thái nhớ tới Thái di nương chắc chắn chẳng có lời hay gì cả.

 

“Nương… Đang ở nhà… Các ngươi đi theo ta.” Hà thị nói nữa lại cảm giác không ổn lắm, nhưng dù sao đã ngần ấy năm kêu nương đã thành thói quen, cũng không nghĩ sẽ kêu di nương cái gì, đều chỉ là nông gia, quy củ như đại trạch sẽ luôn làm người ta cảm thấy xa cách.

 

Kim Phong Hoa để xe ngựa lại tại chỗ, hắn mang theo Tiên Y và Bích Tỉ hướng đến phường Thạch Đầu phía sau nông trạch, dọc đường đi hắn đã hấp dẫn không ít ánh mắt của thôn dân, còn có vài vị cô nương tránh ở một bên nhìn rồi đỏ mặt. Đời trước Tiên Y không phải là một mỹ nhân, đời này dù dung nhan không tồi nhưng cũng chưa từng được hưởng qua đãi ngộ được người khác vây xem, cho dù đại bộ phận những người ở đây đều có ánh mắt thiện ý nhưng nàng vẫn cảm thấy toàn thân khó chịu, bất giác cố gắng đi nhanh hơn một chút. Còn Kim Phong Hoa chắc đã như thói quen, không nhanh không chậm đi theo Hà thị, ngẫu nhiên còn nói hai câu.

 

Tới cửa nhị phòng Kim gia, thôn dân cũng không đi theo nữa, hầu hết đều cười chào rồi bỏ về, đương nhiên cũng có một số ít người hiểu chuyện tụ tập lại cách cửa không xa, chờ xem náo nhiệt. Tiên Y đi theo Kim Phong Hoa đi qua đại môn, sân không nhỏ, ước chừng có đến sáu bảy gian nhà ngói, trong viện còn phơi một ít rau khô hoặc một ít khoai tây khoai lang, lúc này mặt trời vừa lên, chiếu bên trong viện sáng trưng, cửa phòng còn có một lão thái bà đang vân vê sợi chỉ trên đế giày.

 

Nghe tiếng chân ở đại môn, Thái di nương cũng không ngẩng đầu lên mà trực tiếp hỏi: “Ngoài ruộng thế nào rồi?”

 

“Lúa vẫn còn đang xanh, năm nay sợ sẽ phải thu hoạch muộn.” Hà thị đáp nhanh.

 

“Nhất định là bọn tặc tử kia không làm việc cho tốt, bằng không sao có thể muộn được? Lần sau đừng nghĩ sẽ được phát nhiều tiền công như vậy nữa.” Thái di nương vừa nói đến tiền da thịt đã muốn đau, trong miệng bắt đầu nhiều lời hơn.

 

Bất đắc dĩ, Hà thị vội ho khan một tiếng nói: “Nương, có khách tới.”

 

Thái di nương híp mắt ngẩng đầu nhìn, chỉ là người lạ, nhưng những người này mặc quần áo rất tinh tế không giống người nhà quê, liền lộ ra nụ cười lấy lòng nói: “Tới tìm Chí Bảo sao?”

 

Hà thị đã sớm quen tính cách của mẹ chồng mình, không đợi Thái di nương nói mấy lời kì cục, liền nói thẳng: “Là lão tam từ kinh thành, là tức phụ trước kia Hàn thị của đại bá.”

 

Thái di nương hình như không thể hiểu được ý nghĩa của từ tức phụ, cầm đế giày sửng sốt cả nửa ngày, cuối cùng đem ánh mắt khoá trên người Kim Phong Hoa, hốc mắt lập tức đỏ lên, nức nở nói: “Sao có thể chứ? Sao lại đi sớm như vậy?”

 

Kim Phong Hoa cũng miễn cưỡng phối hợp lộ ra một tia ý cười, nói: “Mẫu thân ta vẫn luôn không được tốt, hiện giờ đi cũng coi như là được giải thoát.”

 

“Vậy cha ngươi có trở về không?” Tròng mắt Thái di nương khẽ nhúc nhích, thử hỏi.

 

“Cha ta còn có việc trong kinh, nên chỉ phái một mình ta về quê.” Kim Phong Hoa đáp.

 

Thái di nương vừa nghe đã ném đế giày vào khay đan, đứng lên bất mãn nói: “Tốt xấu gì cũng là tức phụ của hắn, sao hắn không tự mình tới!”

 

Kim Phong Hoa không thể đáp, chỉ có thể cười khổ.

 

Thái di nương thấy thế càng hăng hái, đi đến bên cạnh Kim Phong Hoa, túm chặt tay hắn thương tiếc nói: “Năm đó xảy ra chuyện kia, ta luôn không đồng tình với hắn, nhưng dù sao cha ngươi cũng đang làm quan, ta lại có thận phận như thế này, sao có thể ngăn cản được. Đáng thương cho nương người còn hầu hạ tổ mẫu ngươi một thời gian, kết quả cũng không có được lời gì hay từ bà ta, đúng là làm bậy!

 

Kim Phong Hoa cũng không tiếp lời, ngược lại chỉ nói đến sự phồn hoa của kinh thành, còn có cuộc sống hằng ngày của lão thái thái, mặt ngoài thì tỏ ra là một bộ hiếu tử hiền tôn, trên thực tế lại miêu tả nhà cửa tráng lệ thế nào tinh tế thế nào, nói cho Thái di nương không nhịn được mà lộ ra thần sắc ghen ghét.

 

“Tổ mẫu ngươi đúng là có số hưởng phúc…” Thái di nương khô khốc nói, sau đó liền đem ánh mắt chuyển tới Tiên Y và Bích Tỉ phía sau Kim Phong Hoa, càng nhìn càng thấy hai người hiền hoà nhã nhặn như nước, liền lôi kéo Kim Phong Hoa đến một bên, nhỏ giọng hỏi: “Hai người đó đều là nha đầu của ngươi?”

 

Nói xong không đợi Kim Phong Hoa giải thích, Thái di nương lại tiếp tục: “Đệ đệ của ngươi là Chí Bảo, năm nay hắn cũng muốn khảo thí nhưng bên người lại không có người để sai bảo. Chi bằng ngươi lưu lại cho đệ đệ ngươi một người, như vậy hắn có người hầu hạ, cũng không ném đi mặt mũi của Kim gia phải không, lại nói nữa, nếu tương lai đệ đệ ngươi thi đậu công danh, còn có thể không niệm tình ngươi mà giúp đỡ một chút sao? Cho dù tương lai mẹ kế ác độc kia của ngươi muốn làm gì ngươi, nhưng cũng sẽ ngẫm lại chức quan của đệ đệ ngươi, không phải sao? Hơn nữa chúng ta cũng là một nhân gia thông tình đạt lí, cho làm nô tỳ của Chí Bảo, tương lai nếu hắn phát đạt nô tỳ kia tất nhiên có thể làm di nương.”

 

Đáy mắt của Kim Phong Hoa hiện lên một tia không kiên nhẫn nhưng rất nhanh đã dấu đi, giả vờ khó xử nói: “Hai người này không phải nha đầu của ta, một người là vị hôn thê của ta, một người là nha đầu thiếp thân của vị hôn thê ta.”

 

“Cái gì?” Thái di nương duỗi đầu, quan sát Tiên Y một chút, chỉ cảm thấy đó nhất định là cô nương nhà giàu, trong lòng liền dâng lên từng đợt không thoải mái, cho dù như thế nào đi nữa, Kim Chí Bảo cũng là con vợ cả nhị phòng, nhưng Kim Phong Hoa nói cho dễ nghe cũng chỉ là con vợ lẽ của đại phòng, sao có thể xứng với cô nương khí phái như vậy được, đúng là ông trời không có mắt, đại phòng đúng là khi dễ người ta quá. Chỉ là, còn chưa thành hôn đã đi theo hôn phu đến nhà họ hàng, Thái di nương chua lòm nói: “Mẹ kế kia của ngươi đúng là không có hảo tâm, không thì sao có thể tìm một cô nương không có da mặt như vậy, ngươi đưa linh cữu về quê, nàng còn theo ngươi làm gì?”

 

“Diêu thị là nữ nhi của ma ma hồi môn của phu nhân, lòng ta hướng tới nàng nên cầu nàng với phu nhân, nhưng cùng lắm hơn một tháng nữa sẽ thành hôn.” Kim Phong Hoa nói xong lời này, có chút ngượng ngùng, vốn bộ dạng này chỉ là mặt nạ của hắn, không nghĩ tới bây giờ trong lòng lại có một tia bất thường, một loại cảm giác hắn không nói nên lời, đúng lúc hắn đang muốn suy nghĩ kĩ liền bị một tiếng kêu của Thái di nương đánh gãy.

 

“Cái gì? Nha đầu?” Sắc mặt Thái di nương lập tức biến đổi, dùng sức kéo Kim Phong Hoa, vô cùng đau đớn nói: “Mẹ kế kia của ngươi thật là không có lòng tốt, đem một nha đầu cho người để làm thê, ngươi tốt xấu gì cũng là con nối dõi của đại phòng, sao lại chà đạp ngươi như vậy cơ chứ! Cha ngươi không ngăn lại sao?”

 

“Không, không phải do phu nhân…” Kim Phong Hoa nhỏ giọng nói: “Là ta tự mình cầu.”

 

“Ta hiểu ta hiểu, hài tử đáng thương, ngay cả lời nói thật cũng không dám nói.” Thái di nương khinh thường nhìn Tiên Y, Tiên Y lại không hiểu gì cả, nhưng cũng phát hiện được lão thái bà nay thay đổi thái độ với mình, hoàn toàn khác biệt so với lúc nãy, vừa rồi thì có lẽ là làm lơ, còn bây giờ lại là miệt thị.

 

Kim Phong Hoa thấy nói nữa bà ta cũng không thông, cũng lười dây dưa, trực tiếp mang lễ vật đặt lên bàn, nói thế nào đi nữa, về quê sẽ phải tới gặp trưởng bối, có lẽ Đại lão gia sẽ không cần làm nhưng hắn là tiểu bối, không cần để cho người khác xì xào sau lưng được.

 

Thái di nương vừa thấy có lễ, lập tức trong lòng nở hoa, nói không ít lời hay cho Kim Phong Hoa nghe, lại khen tôn tử mình có tài năng thế nào. Cuối cùng thấy Kim Phong Hoa không đề cập đến việc để lại nha đầu, cũng không nói chuyện giúp đỡ nhập học, Thái di nương cắn răng một cái, đành vứt bỏ thể diện hỏi: “Các ngươi lần này trở về có cần phải ở trong tổ trạch không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.