Duy Quân

Chương 3




CHƯƠNG 3

Sơ Tứ đến bây giờ nếu không hiểu sẽ không còn là Sơ Tứ nữa . Nháo đến đến mức này, tiểu vương gia chính là không muốn có nữ nhân bồi bên người Khang công tử a.

Trước không cần nói đây là loại tâm tính gì, quan trọng là … hắn phải nhanh nói cho tú bà một tiếng, đừng hướng Khang công tử đưa thêm cô nương nào nữa, nếu tái đưa thêm, đồ ăn trên bàn sẽ không đủ ăn đâu. Xem mấy cô nương này, bình thường đói đến mức vậy sao ? Lúc này ngay cả một chút ý tứ cũng không để ý, một đám ăn như lang thôn hổ yết. ( ăn như hổ đói a, ăn ngấu nghiến a.. tội mấy bà thím quá)

Lâu Danh cuối cùng nhịn không được, hung hăng vỗ bàn một cái quát:“Chuyện này là sao? Tới một người lại đi một người, ngươi đem các cô nương trong Phong Tú lâu kêu ra hết cho ta, để tiểu công tử bên kia chọn trước, chọn xong rồi, còn lại hướng Khang huynh bên này một người đi? Nói cho ngươi biết, đừng tưởng rằng Khang huynh không lên tiếng, liền muốn khi dễ, chúng ta mặc dù không phải vương tôn quý tộc gì, nhưng cho đến bây giờ cũng không có người nào dám coi khinh chúng ta như thế.”

Hạ Hầu Triển chậm rãi đứng lên, hắn sớm xem Lâu Danh không vừa mắt, vì cái gì hắn cùng Khang Viễn ngồi cười nói với nhau, cũng không liếc mắt qua nhìn mình một cái. Bọn họ xem ta là cái gì.( người vô hình…nên không nhìn thấy nhau…)

“Tiểu vương gia, tiểu vương gia……” Sơ tứ run rẩy, thấy Vương gia nhà mình mắt lộ hung quang, làm sao cũng nhận thấy được toàn thân Vương gia đều toát ra sát khí a.

Vừa định muốn khuyên vài câu, lại bị Hạ Hầu Triển trừng mắt nhìn vài lần, lập tức liền đem lời nói nuốt trở lại trong bụng, nghĩ thầm – mẹ ơi, tiểu Vương gia trừng mắt sao vậy so với hoàng thượng còn dọa người hơn a.

Lại nghe Hạ Hầu Triển triển lạnh lùng đối tú bà nói “Ngươi, đem tất cả cô nương ở lâu lý đều gọi vào cho ta, còn lại mấy bàn kia đều khai thượng bàn tiệc (mở tiệc a…có đồ ăn a), để cho các nàng tận tình ăn uống. Nhưng mà nếu ngươi còn dám hướng bàn kia đưa cô nương đến, cẩn thận bổn Vương hủy đi Phong Tú lâu của ngươi.”

“Hắc, ngươi quá lắm chỉ là một cái tiểu hài tử, luôn miệng nói Vương gia, Vương gia thì làm sao? Vương gia cũng không thể giống ngươi như vậy không nói lý lẽ a?”

Lâu Danh nộ khí trùng thiên ( lửa giận ngập đầu…ngưu khí trùng thiên… hắc hắc), vừa định chống tay áo muốn đứng lên, đã bị Khang Viễn ấn xuống, chỉ nghe y mỉm cười nói “Được rồi Lâu huynh, ngươi không nên cùng một hài tử tranh cãi làm gì, dù sao ta cũng không có thói quen cùng các cô nương, không cần tái kêu, ngồi xuống, mau ngồi xuống.”

Lâu Danh bị bắt ngồi xuống, xem ra là bỏ qua chuyện này. Bất quá Hạ Hầu Triển một bước nhảy lên đi đến chỗ Khang Viễn, trừng mắt nói:“Ai là hài tử? Ngươi nói ai là hài tử? Ta đã qua mười lăm tuổi, ta không phải hài tử .”

Một câu kia làm Khang Viễn nói sửng sốt, ta chỉ là khuyên can mà thôi a, sao tiểu hài tử này lại hướng ta phát hỏa a? Huống chi ngươi mới mười lăm tuổi, không phải là hài tử chẳng lẽ là đại nhân? Nga, tuy có bé trai mười lăm tuổi đã muốn thành thân , nhưng ta hai mươi tuổi , xưng ngươi một tiếng hài tử cũng không phải không đúng a.

Một khắc kia cãi cọ với Khang Viễn, Hạ Hầu Triển vốn trong lòng ôm kỳ vọng to lớn, hắn chờ mong Khang Viễn có thể trước tiên nghi hoặc, rồi sau đó mới cẩn thận nhớ lại một chút, cuối cùng nhớ ra chính mình. Nhưng mà hắn thất vọng rồi, Khang Viễn chính là mỉm cười nhìn hắn, nhẹ nhàng ôn nhu an ủi:“Hảo hảo hảo, không phải hài tử, không phải tiểu hài tử, được rồi chứ?”

Khang Viễn, người này…… Căn bản là là không nhớ rõ hắn, hơn nữa trong lời nói, rõ ràng còn đem chính mình xem như một tiểu hài nhi mà an ủi, ngữ khí giống y như lần đầu tiên gặp mặt.

Trong lòng ngực Hạ Hầu Triển chợt thấy nhợn nhạo, phun ra không được đành cố gắng nuốt xuống ( hự…e bị ho ra máu ư…nhưng muk đây đâu phải phim hàn…e xì-poi ngớ ngẩn quá), hắn trong lòng nghĩ muốn đem Khang Viễn hung hăng đặt ở trên bàn đánh một chút, mặt khác lại càng nghĩ muốn đem y ôm gắt gao vào trong lòng. Chỉ tiếc hắn lúc này vóc dáng vẫn là không bằng Khang Viễn ( á á á…ẻm lùn ), cho nên điều này làm hắn càng thêm bực mình.

Hạ Hầu Triển lúc này đang tràn ngập tức giận, muốn tìm người phát tiết thì ngoài cửa đã có một người ngu ngốc tự dẫn xác tới.

Chợt nghe ngoài cửa thế nhưng có một giọng nói the thé vang lên:“Khang Viễn xảy ra chuyện gì? Hắn thân là tướng quốc công tử, thế nhưng đến nơi này phong lưu, nếu lão tử nhà hắn biết, còn không đánh chết hắn. Nói lầm bầm, hắn so được với bản Hầu gia sao? Nói cho ngươi, chỉ biêt đánh bóng bản thân, chọc giận ta, ta cho Phong Tú lâu của ngươi đóng cửa.” Lời đang nói, một thân cẩm y xanh biếc thiếu niên không sợ chết liền lung lay tiến vào.

Tú bà miệng liền giống như ăn hoàng liên ( khổ qua), nghĩ thầm ta hôm nay không biết bị sát tinh nào chiếu phải, cả một đám mở miệng chính là muốn hủy Phong Tú lâu của ta. Trên mặt lại vội vàng nở một nụ cười câu khách, thốt lên:“Di? Này không phải Phong tiểu Hầu gia sao? Xảy ra chuyện gì đây? Tức giận như thế, là ai chọc tiểu Hầu gia sinh khí?”

Phong tiểu Hầu gia hai mắt như muốn phun lửa, hắn vừa nhìn thấy Khang Viễn, khí tức đều tập trung một chỗ.

Hai người niên kỉ bằng nhau (cùng tủi), vì cái gì Khang Viễn luôn được mọi người khen ngợi, hừ đối với mình, tên hỗn đản này mặt ngài cung kình, ai biết vừa xoay người đi sẽ ở bên tai người khác nói cái gì.

Cho tới bây giờ, Khang Viễn đi ở trên đường, ai cũng lên tiếng chào hỏi, lễ mừng năm mới đều cầu hắn viết tự biên câu đối. Chính mình thì sao? Đi ở trên đường thật giống như mang ôn dịch, tất cả mọi người lo chạy chỉ sợ không kịp. Hắn không phải là lúc nào cũng trưng một bộ mặt thật hảo đấy sao?

Phong Tiểu Hầu gia mang nỗi hận này không phải một sớm một chiều . Hôm nay lửa giận đã đến đỉnh điểm, âm trầm cười đểu, một phen đẩy ra tú bà, bước đi đến trước mặt Khang Viễn, cười nói:“Khang Viễn, nói thật, ta còn nghĩ đến, phiêu kĩ loại này bị người gièm pha chắc chỉ có ta mới có thể làm, không nghĩ tới a không nghĩ tới, không nghĩ tới ngươi đường đường Tướng quốc công tử, đệ nhất tài tử, một hảo nam nhân được mọi người khen ngợi, cũng sẽ làm ra loại sự tình này, ngươi nói hôm nay lão tử phải ở trong này giáo huấn ngươi, ngươi về nhà dám nói cho lão tử của ngươi sao? Hắc hắc, đường đường Tướng quốc phủ công tử, đến loại địa phương này phiêu kĩ, để xem ngươi tiếng xấu lan ngàn dặm ra sao?”

End 3


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.