Duy Nhất Là Em

Chương 64: Lại phát phúc lợi cho Thời Cẩn




Translator: Nguyetmai

Cô bé nói: "Em không phải ăn xin."

"Chị biết." Khương ửu Sênh lấy đàn guitar trên lưng xuống, "Chị muốn thuê em. Chị chỉ là nghệ sĩ đường phố mà thôi, em có muốn trở thành trợ lý của chị không?"

Cô bé nửa tin nửa ngờ: "Nhưng em không biết gì cả."

"Dễ mà, em giúp chị cầm hộp đựng tiền là được." Khương Cửu Sênh mở hộp đựng đàn ra, trải một tờ giấy trên đất rồi ngồi xuống chỉnh dây đàn, "Nếu kiếm được nhiều tiền, chị sẽ chia cho em một ít."

Cô bé đồng ý, cầm hộp đựng đàn của Khương Cửu Sênh lên.

Tự đàn tự hát, không khí xung quanh vô cùng náo nhiệt, nhanh chóng thu hút nhiều người vây xem. Khương Cửu Sênh hát liên tiếp bốn bài.

Lúc nghỉ ngơi, cô bé dùng những đồng cuối cùng trên người mình mua hai chai nước ướp lạnh. Hai tờ 100 đồng mà Khương Cửu Sênh cho, cô bé vẫn nhét trong hộp đựng đàn, không dám động vào.

"Chị tên Khương Cửu Sênh, còn em?"

"Em tên Mặc Bảo, Đàm Mặc Bảo."

"Chúng ta chuyển sang chỗ khác nhé?"

"Dạ được ạ."

Khương Cửu Sênh lại hát thêm một ca khúc nhạc rock.

Đàm Mặc Bảo không rõ ca khúc đó tên gì, chỉ nhớ bài hát ấy rất hay. Thuở đó cô ấy đã nghĩ, trên đời này, sao lại có người hát hay đến thế.

Hai người biểu diễn ở ba nơi khác nhau, lời được 1860 đồng. Sau khi cùng nhau ăn mì dưới chân cầu Tam Cửu, Khương Cửu Sênh thừa dịp cô bé đi lấy thêm bột ớt mà xếp ngay ngắn 1860 đồng đặt lên bàn, lại cộng thêm 200 đồng mà cô trả công cho cô bé, tổng cộng là 2060 đồng.

Khi ấy Đàm Mặc Bảo mới biết, Khương Cửu Sênh chẳng phải là một nghệ sĩ đường phố bình thường.

Đàm Mặc Bảo nhận tiền, dùng 1600 đồng mua chiếc quan tài rẻ tiền nhất cho mẹ. Vì không đủ tiền để thuê nhà tang lễ, cô ấy lại dùng thêm 400 đồng nữa để thuê một người làm công giúp chôn cất mẹ.

Khương Cửu Sênh suy nghĩ hồi lâu rồi đáp: "Chị nhớ khi ấy chúng ta đã lời đến 1860 đồng."

Hai mắt Đàm Mặc Bảo đỏ hoe: "Cảm ơn chị."

Khương Cửu Sênh lắc đầu: "Em bán sức lao động cho chị, còn mời chị ăn mì, không cần phải cảm ơn nữa đâu."

Quả nhiên Đàm Mặc Bảo không nhìn lầm người, Khương Cửu Sênh nhà cô chính là người tốt nhất thế giới này.

"Sênh gia, đây là chó của chị à?" Sau khi kết thúc phần bắt chuyện xã giao, Đàm Mặc Bảo ôm mèo nhà mình bước lại gần một chút.

Khương Bác Mỹ trong lòng Khương Cửu Sênh lập tức "gâu" một tiếng, Khương Cửu Sênh đáp: "Là chó của bạn chị."

Con chó này trông ú na ú nụ, lông trắng tinh mà có chút lởm chởm, nhìn sao cũng thấy vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu.

Đàm Mặc Bảo khen chân thành: "Trông ngầu quá!"

Khương Bác Mỹ dường như hiểu được, nó lập tức sủa một tiếng đầy oai vệ: "Gâu!"

Con mèo trong lòng Đàm Mặc Bảo lập tức rụt người lại, cô ấy bật cười vui vẻ: "Làm con mèo đốm nhà em sợ luôn này."

Không hổ là chó của bạn Sênh gia! Sủa thôi cũng trâu như vậy!

"Gâu! Gâu!"

Khương Bác Mỹ lại hăng máu sủa thêm vài tiếng.

Sau đó, khi đến đoạn tỉa lông, trong không gian chỉ còn sót lại mấy tiếng kêu rên thảm thiết, kinh thiên động địa mà thôi.

Thợ tỉa lông còn chưa kịp hạ kéo, Khương Bác Mỹ đã ngẩng đầu tạo thành góc 45 độ, nặn ra hai giọt nước mắt. Nó vừa ngửa mặt vừa gào to, còn cố gắng chạy trốn khắp phòng.

Khương Cửu Sênh rút ra một miếng thịt khô: "Bác Mỹ, con đừng trốn, không đau đâu!"

Nó há miệng đớp thịt khô, nhưng vẫn rên ư ử.

Con sợ quá đi huhu.

Thợ tỉa lông cắt ngắn đến gần sát da khiến Khương Bác Mỹ trông có vẻ mũm mĩm hơn. Nó nhìn mình trong gương, tự suy tư về cuộc đời, cảm thấy không thiết sống nữa.

Khương Cửu Sênh lấy di động chụp mấy tấm ảnh rồi gửi cho Thời Cẩn.

Anh nhanh chóng nhắn lại: "Không có ảnh chụp chung à?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.