Translator: Nguyetmai
"Được thôi." Thời Cẩn lấy di động ra, chuyển khoản ngay tại chỗ.
"…"
Từ Thanh Bách hạn hán lời.
Mười giây sau, điện thoại báo có tin nhắn mới, Từ Thanh Bách đếm mấy con số trên màn hình, thành khẩn nói với Thời Cẩn: "Sau này có việc gì cứ việc gọi tôi, gọi một cú là có mặt ngay."
Thời Cẩn gật đầu, rời khỏi sở cảnh sát.
Từ Thanh Bách đi đằng sau, vừa đi vừa nghĩ, không muốn làm tổng giám đốc bá đạo con nhà giàu có thì không phải một bác sĩ tốt. Quả nhiên, bác sĩ Thời hào phóng biết bao.
Đã hơn mười hai giờ, nhân viên cảnh sát trực ban trong đồn cảnh sát đã díu hết cả mắt, đầu gà gật liên hồi.
"Xin chào."
Nhân viên cảnh sát dụi mắt, nhìn lên: "Có chuyện gì?"
Là một cô gái trẻ, đến để cho lời khai về một vụ tai nạn giao thông, đã đợi hơn nửa tiếng rồi.
Cô gái hỏi: "Tôi có quen với người vừa đi ra ngoài, tôi có thể hỏi thăm một chút không, anh ấy…" Cô dè dặt hỏi, "Anh ấy phạm phải tội gì vậy?"
Nhân viên cảnh sát quan sát cô gái: "Cô hỏi điều này để làm gì?"
Cô gái hơi xấu hổ, ngại ngùng nói: "Một người bạn của tôi rất thích anh ấy, tôi sợ anh ấy là người xấu, sẽ hại bạn tôi."
Hai người ban nãy làm kinh động đến cả Cục trưởng Dương, nhất định là loại tai to mặt lớn.
Nghĩ đến đó, nhân viên cảnh sát càng tỏ vẻ cảnh giác: "Là chuyện riêng của người khác, cô đừng quan tâm làm gì."
"Vâng, cảm ơn ạ."
Cô gái thất vọng, quay đầu ngồi về chỗ mình.
Lúc này, có người đứng ở trước cửa phòng lấy lời khai, gọi to: "Trần Dịch Kiều?"
Cô gái đáp lời: "Là tôi đây."
"Đến đây lấy lời khai."
"Vâng."
Chín giờ sáng hôm sau, Mạc Băng gọi điện cho Khương Cửu Sênh.
"A lô."
Khương Cửu Sênh mới tỉnh dậy, giọng khàn khàn.
Hiệu suất của Mạc Băng luôn rất cao, kể ngay: "Đã điều tra xong, người đàn ông kia tên là Tiền Trí Bằng, thần kinh có vấn đề. Hắn ta mới chuyển đến khu chung cư của cô hai tháng trước, chỉ là làm công ăn lương bình thường, nhà đang ở cũng chỉ là nhà thuê. Cảnh sát đã kiểm tra, trong nhà hắn dán đầy hình cô, trong nhà tắm cũng có. Về phía hội quán tán thủ, Tiểu Kiều cũng đã đi hỏi, quả thật có người này, xem ra hắn ta đã theo dõi cô một khoảng thời gian rồi."
Cũng không khác mấy so với những gì Khương Cửu Sênh đã dự đoán: "Bây giờ tên đó đang ở đâu?"
"Vốn là ở bệnh viện, nhưng sáng nay chị đi hỏi thì đã chuyển viện rồi." Mạc Băng ngẫm nghĩ, nghiêm giọng nói, "Kỳ lạ thật, bên phía cảnh sát chỉ giải quyết theo pháp luật, kín miệng cũng đúng thôi, nhưng ngay cả người bị hại cũng nói năng vô cùng thận trọng thì quả thật rất kỳ quái. Chưa kể, hai nhân viên bảo vệ tối qua cũng đã đi đâu mất, cảm giác như có người thứ ba nhúng tay vào vậy."
Đã thế còn với tốc độ xử lý hết sức kinh người!
Khương Cửu Sênh nghe xong cũng không có phản ứng gì đặc biệt: "Vậy thì đừng nhúng tay vào, tránh cho đám phóng viên có cớ để bịa đặt vô căn cứ." Một lúc lâu sau lại bổ sung thêm một câu, "Tên fan cuồng kia sau này sẽ không xuất hiện nữa."
"Sao cô khẳng định được như thế?" Mạc Băng ngạc nhiên hỏi lại, "Có phải hôm qua còn có chuyện khác nữa không?"
Khương Cửu Sênh không đáp, chỉ hỏi ngược lại: "Còn có thể có chuyện gì nữa chứ?"
Ai mà biết! Khương Cửu Sênh là kiểu người có chuyện gì cũng im ỉm kín tiếng, Mạc Băng nửa tin nửa ngờ: "Nghe người ở bệnh viện nói, tên fan cuồng kia bị thương không nhẹ, cô đánh à?"
Khương Cửu Sênh quả thật có khả năng này, nhưng đây không phải tác phong của cô.
Mãi một lúc lâu sau, cô mới thừa nhận: "Ừ, em đánh đấy."
Không biết vì sao, Mạc Băng cảm thấy câu này không đáng tin, nhưng nếu không phải Khương Cửu Sênh đánh, vậy là ai mới được? Nghệ sĩ nhà cô cánh đủ cứng cáp rồi, giờ còn có bí mật nữa chứ.
"Còn tên lái chiếc xe có biển số 0902 thì sao?" Mạc Băng giờ mới biết, trong khu chung cư này, ngoài tên fan cuồng mới bị bắt kia ra, còn có một fan cuồng theo dõi khác, "Hôm qua có gặp tên đó không?"
Khương Cửu Sênh đổi đề tài: "Chị đỡ hơn chưa?" Tỏ vẻ không muốn nói nhiều thêm nữa.
Mạc Băng cũng không hỏi sâu hơn: "Ừ, Lâm An Chi đang ở đây. Không sao đâu, chiều chị xuất viện." Mạc Băng trở mình, há miệng ra, Lâm An Chi đút cho cô một thìa cháo, cô lại lắc đầu, Lâm An Chi bưng tô cháo đi, hầu hạ vô cùng thuần thục.
Khương Cửu Sênh buồn cười, bà chị Mạc Băng này, lại dám sai Tam Kim ảnh đế (1) như bảo mẫu vậy.
(1) Tam kim ảnh đế: người đoạt giải "nam diễn viên xuất sắc nhất" của cả ba giải thưởng lớn uy tín của nền điện ảnh Hoa ngữ: Kim Mã (Đài Loan), Kim Tượng (Hồng Kông), Kim Kê (Trung Quốc).
"Giọng cô bị sao đấy?" Mạc Băng thắc mắc.
Khương Cửu Sênh hắng giọng: "Em mới ngủ dậy."
"Sao lại nghe mệt mỏi như thế?"
"Em ngủ không ngon."
Mạc Băng nghĩ ngợi: "Có cần chị hẹn bác sĩ Thường cho cô không?"
Có một khoảng thời gian, Khương Cửu Sênh bị mất ngủ nghiêm trọng. Bác sĩ Thường chính là bác sĩ điều trị của cô, nhưng đã lâu cô không gặp bác sĩ tâm lý rồi.
Khương Cửu Sênh luôn tỏ vẻ rằng mình chỉ cần uống thuốc ngủ thôi, không muốn gặp bác sĩ, tính cô vốn luôn như thế, không tình nguyện dốc hết ruột gan với người khác.
Quả nhiên cô từ chối: "Không cần đâu." Ngập ngừng giây lát mới chân thành đề nghị, "Nếu chị không yên lòng, cứ mua cho em thêm hai hộp thuốc lá là được."
Mạc Băng nghẹn họng, thẳng tay cúp máy.
Khương Cửu Sênh ném điện thoại sang một bên, xoa trán. Đầu cô đau âm ỉ, thuốc ngủ hôm qua không có tác dụng gì mấy, khiến cô cả đêm ngủ không ngon giấc. Vừa nhắm mắt lại đã thấy gương mặt của Thời Cẩn, mọi thứ đều mờ mờ ảo ảo, nhưng cô mãi không thể ngừng lại được.
Chín giờ rưỡi, cô ra khỏi nhà.
"Lạch cạch."
Cô đẩy cửa bước ra, không ngờ lại nhìn thấy một đôi mắt sâu thẳm như đêm đông.
"Sênh Sênh."
Giọng Thời Cẩn khô khốc, khản đặc đến kỳ lạ. Anh vẫn mặc quần áo ngày hôm qua, đứng trước cửa nhà cô, mấy sợi tóc trên trán hơi rũ xuống.
Khương Cửu Sênh kinh sợ hồi lâu: "Tôi tưởng anh đi tham dự hội thảo rồi."
Anh đứng rất nghiêm chỉnh, giọng khẽ khàng: "Không phải em muốn tôi chờ em sao?"
"Anh chờ bao lâu rồi?"
"Từ mười hai giờ rưỡi khuya đến giờ."
Nhà cô chỉ cách nhà anh hai mét, anh nghĩ gì mà lại đứng trước cửa nhà cô chín tiếng cơ chứ.
"Sao anh không ấn chuông?" Cô lấy làm lạ.
Anh giữ nguyên tư thế kia đứng trước mặt cô, chẳng mảy may cử động: "Tôi không muốn quấy rầy giấc ngủ của em."
Anh đúng là một người kỳ quái, khiến người ta không thể đoán được.
Khương Cửu Sênh quan sát anh thật kĩ, lúc này mới phát hiện, trong đôi mắt đen nhánh kia hằn tia máu, cằm mọc râu lún phún, trông khá chật vật.
Quen biết anh đã lâu, đây là lần đầu cô nhìn thấy dáng vẻ lôi thôi này của Thời Cẩn. Dù vậy, anh vẫn khiến người ta không thể rời mắt. Kỳ lạ thật, rõ ràng cô có rất nhiều điều muốn hỏi, có rất nhiều điều muốn biết, nhưng khi nhìn thấy anh, đầu óc cô lại trống rỗng, thậm chí, cô còn không thể kìm được ý nghĩ rằng, trông anh lúc này lại có vài phần quyến rũ.
Cô bỗng thèm thuốc lá, lòng dạ rối bời.
"Sênh Sênh."
Cô ngẩng đầu: "Gì cơ?"
Thời Cẩn cất giọng trịnh trọng: "Tôi không giống với tên fan cuồng kia. Tôi sẽ không làm tổn thương em."
Mắt anh rất đen, trong suốt không chứa chút tạp chất. Khi anh chăm chú nhìn cô, cô cảm thấy như đang nhìn thấy một bầu trời đêm hè đầy sao, lấp lánh rực rỡ.
Đôi mắt xinh đẹp kia dường như có thể hút cô chìm vào sâu bên trong.
Khương Cửu Sênh thoáng thảng thốt gật đầu: "Tôi biết."
Cô biết, anh sợ cô xem mình cùng loại với tên fan cuồng kia, hoặc sợ cô cảm thấy kinh khiếp trước tình cảnh máu tanh bạo lực tối qua.
Cô cũng biết rằng, dù đã gặp qua biết bao nhiêu loại fan cuồng, cô vẫn luôn một mực tin tưởng rằng, Thời Cẩn hoàn toàn khác biệt.
Cô chân thành giải thích: "Tối qua, không phải là tôi nghi ngờ anh, cũng không phải sợ anh sẽ tổn thương tôi, chỉ là Mạc Băng gặp tai nạn giao thông, tôi vội chạy đến nơi xảy ra tai nạn nên mới không thể nghe hết câu anh nói thôi. Xin lỗi anh."