Duy Nhất Là Em

Chương 440: Ngoại Truyện Đế Hậu (16) A Hoà Ghen




Sắc mặt Hoắc Thường Tầm lập tức sầm xuống, khuôn mặt của cô gái nhỏ trong lồng ngực anh ta đã trắng bệch không còn chút máu.

Cô gái kia giãy ra khỏi Hoắc Thường Tầm: "Em, em đi toilet một lát"

Thế là mèo con chạy ra ngoài. Cậu Ba Tề đần mặt.

Mèo con gì chứ, phải là mèo hoang mới đúng, vừa bướng bỉnh vừa cứng đầu. Hoắc Thường Tầm đẩy đẩy quai hàm, đi ra sau lưng cậu Ba Tề, đạp cho anh ta một cái.

Cậu Ba Tề kêu oai oái: "Cậu đạp tôi làm gì!"

Hoắc Thường Tầm nửa cười nửa không "Ông đây nhìn cậu thấy khó chịu"

Cậu Ba Tề nín bặt. Mợ nó, đồ chó!

Toilet nữ là nơi nhiều chuyện vỉa hè nhất quả đất.

Hai người phụ nữ đứng trước bồn rửa tay đang soi gương trang điểm lại, cả hai đều mặc sườn xám biểu diễn nhạc cổ phong của Thâu Nhàn Cư. Cô gái tóc dài tên là Hoàng Khởi, cô gái tóc ngắn tên là Bích Tỷ.

Đây đều là nghệ danh.

Hoàng Khởi đang soi gương vẽ lông mày: "Vừa rồi cô có nhìn thấy người cậu Tầm dẫn tới hôm nay không?"

Bích Tỷ đang dựa vào bồn rửa tay chờ cô ta: "Là người gảy đàn tranh đó phải không?"

Trước kia Kỷ Lăng Nhiễm cũng biểu diễn ở Thâu Nhàn Cư như các cô.

"Tôi còn bảo sao đang yên đang lành lại thình lình nghỉ việc..."

Hoàng Khởi bật cười, trong giọng nói có chút khinh bỉ, "Hóa ra là được cậu Tầm nhìn trúng rồi"

Bích Tỷ từng biểu diễn cùng với Kỷ Lăng Nhiễm hai lần, cũng không thân quen lắm: "Cô ấy nhìn có vẻ cũng an phận thủ thường mà."

Hoàng Khởi cười chê cô ta ngây thơ: "Nếu an phận thật thì sao có thể bò lên giường cậu Tầm được chứ?"

Cô ta cất bút kẻ lông mày vào trong túi xách, "Thâu Nhàn Cư là địa bàn của Tổng giám đốc Lục, dù cậu Tầm chơi bời thế nào cũng sẽ không động tới người ở đây. Cô cho rằng người có thể khiến cho cậu Tầm phá lệ lại là người biết an phận sao?"

Thoạt nhìn, Kỷ Lăng Nhiễm quả thật không giống với các cô, trên người vừa có khí chất lại vừa trong sạch, chẳng hợp với Thâu Nhàn Cư chút nào, lại còn gảy đàn tranh rất hay. Cô ấy mới tới đây không bao lâu, số vị công tử nhìn trúng cô ấy có thể xếp thành hàng dài, nhưng mà không có ai lọt vào mắt của cô ấy.

Người con gái như vậy, là kiểu mà các cậu ấm thích nhất.

Bích Tỷ cười cười: "Cô cũng đừng hâm mộ người ta, chỉ là nở mày nở mặt nhất thời mà thôi, cô đã từng thấy cậu Tầm nghiêm túc hẹn hò bao giờ chưa? Không phải chỉ là người tình thì cũng là được bao nuôi thôi."

Cô ta đã làm ở Thâu Nhàn Cư này được một thời gian rồi, người lui tới đều là người giàu sang. Cô ta cũng từng thấy không ít cô gái bay lên đầu cành, nhưng cuối cùng vẫn không thể biến thành Phượng Hoàng, trong những vị công tử phóng đãng kia, có mấy ai có thể quay đầu chứ, "Tôi nghe Hồng Nùng nói, những cô gái ở bên cạnh cậu Tầm, không có mấy người có thể vượt qua được một tháng"

"Vậy là đủ rồi, xưa giờ cậu Tầm luôn hào phóng" Anh ta là công tử nhà quyền quý, nếu có thể đi theo anh ta, dù chỉ là tình duyên ngắn ngủi, cũng sẽ không bị thiệt thời.

Bích Tỷ không đồng ý: "Chỉ có cậu Dung đứng đắn nhất, khó trách Hồng Nùng lại luôn nhớ thương anh ấy"

"Cô thì không nhớ thương người ta sao?"

Các cô gái ở Thâu Nhàn Cư cũng thường mơ mộng chuyện tình yêu, có không ít người đem lòng cảm mến Dung Lịch, nhưng mà dáng vẻ thanh thoát kia, nào phải là người phàm.

Bích Tỷ tức giận: "Nói linh tinh gì đó"

Hoàng Khởi mở vòi nước, khuyên cô ta: "Đừng nhớ thương nữa, hôm nay cậu Dung đã dẫn bạn gái tới đấy."

"Tôi có nhớ thương cậu ấy đâu."

Hai người bọn họ cười đùa nhốn nháo, hễ mở miệng là nhắc tới cậu Dung.

Tiêu Kinh Hòa bước từ trong phòng vệ sinh ra, gõ cửa ra hiệu: "Các cô có thể đổi sang chỗ khác nói chuyện tiếp được không? Tôi nghe thấy hết rồi đấy"

Ban nãy Hoàng Khởi đã nhìn thấy Dung Lịch dắt Tiêu Kinh Hòa bước vào phòng, nên lập tức lúng túng, cô ta nói một tiếng 'Xin lỗi' rồi vội vàng kéo Bích Tỷ đi ra ngoài.

Bọn họ đi rồi Tiêu Kinh Hòa mới bước tới gõ cửa phòng vệ sinh bên cạnh.

Kỷ Lăng Nhiễm mở cửa bước ra, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt không còn chút máu: "Cảm ơn"

Tiêu Kinh Hòa mở vòi nước rửa tay: "Đừng để ý nhiều tới mấy kẻ thích nói xấu sau lưng người khác."

Cô có ấn tượng khá tốt với Kỷ Lăng Nhiễm, cô không cảm thấy cô ấy là kẻ dựa dẫm vào người có quyền thế giống như lời hai cô gái kia nói.

Kỷ Lăng Nhiễm cười khổ: "Bọn họ nói cũng đâu có sai."

Bán thân cũng vậy, bò lên giường cũng thế, đâu có gì khác nhau, chung quy giữa cô và

Hoắc Thường Tầm cũng không phải là quan hệ gì đứng đắn. Cô cảm ơn Tiêu Kinh Hòa một lần nữa rồi rời đi.

Tiêu Kinh Hòa nghĩ tới hành động đạp người vừa rồi của Hoắc Thường Tầm thì không khỏi buồn cười. Người ngoài cuộc tỉnh táo người trong cuộc u mê, trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường chính là đây. Cô tắt nước, xoay người đi ra ngoài.

Lâm Oanh Trầm bước vào, đột nhiên hỏi một câu: "Cô đã xem bộ phim "Đế Hậu" chưa?"

Cô ta nhìn thẳng vào Tiêu Kinh Hòa, "Dung Lịch còn phát hành sách nữa"

Tiêu Kinh Hòa dừng chân: "Tôi xem rồi."

Cô không thích quanh co vòng vo, "Cô muốn nói gì?"

Nhìn qua thì Lâm Oanh Trầm được giáo dục rất tốt, là tiểu thư khuê các được nâng niu nuông chiều, có tri thức hiểu lễ nghĩa, dịu dàng thanh nhã, nhưng Tiêu Kinh Hòa không có ấn tượng tốt đẹp gì với cô ta. Cô không thích ánh mắt Lâm Oanh Trầm nhìn Dung Lịch, ánh mắt đó cực kỳ có dã tâm và tính xâm lược.

Lâm Oanh Trầm đứng trước gương, vuốt vuốt lọn tóc dài bên tai: "Cô là A Hòa, tôi là Oanh Trầm"

Cô ta ngước mắt lên nhìn Tiêu Kinh Hòa trong gương, "Không phải là rất khéo sao?"

Cách nói chuyện đầy thâm ý, trong lời nói có gai.

Tiêu Kinh Hòa không tỏ thái độ, hỏi ngược lại một câu: "Cô thích bạn trai tôi à?"

Lâm Oanh Trầm hơi sửng sốt, không ngờ cô ấy sẽ nói toạc ra như vậy.

Tiêu Kinh Hòa là người thẳng thắn, không thích ngấm ngầm hại người, cũng không thích cảnh thái bình giả tạo, cô thờ ơ ném lại một câu: "Đúng vậy, anh ấy cũng tên là Dung Lịch, nhưng mà không khéo là, anh ấy không thích Oanh Trầm, anh ấy chỉ yêu tôi thôi."

Khuôn mặt dịu dàng duyên dáng trong gương bị mất đi vài phần màu sắc.

Sau khi ăn cơm tối xong, vẫn chưa tới 9 giờ, Lục Khải Đông đề nghị chuyển sang chỗ khác tiếp tục cuộc vui, khăng khăng đòi chơi cho thỏa, không say không về.

Dung Lịch hỏi Tiêu Kinh Hòa: "Em đi không?"

Cô lắc đầu, lông mày vẫn nhíu chặt: "Em không đi"

Anh bèn cầm áo khoác giúp Tiêu Kinh Hòa, dắt cô rời đi: "Chúng tôi về trước đây.

Lục Khải Đông đã uống mấy ly rượu, khuôn mặt đỏ bừng, say khướt, hét lớn với Dung Lịch: "Đừng mà, đi chơi cùng nhau đi."

Lần nào cũng thế, Dung Lịch là kẻ gây mất hứng nhất.

Anh từ chối: "Ngày mai bạn gái của tôi còn phải đi làm."

Lục Khải Đông hừ hừ, đàn ông đàn ang gì cứ xoắn lên thế, anh ta khó chịu vuốt cái đầu húi cua của mình một cái: "Bọn tôi cũng phải đi làm mà."

Vẫn chơi được đấy thôi.

Dung Lịch lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn: "Bạn gái của tôi là lính cứu hỏa, cậu có thể so được với cô ấy sao?"

Lục Khải Đông á khẩu.

Đau lòng quá đấy cậu Sáu Dung.

Vừa ra khỏi phòng ăn, Tiêu Kinh Hòa liền rút tay về, không cho Dung Lịch nắm nữa, lông mày cau lại, vừa nhìn đã biết là tâm trạng không tốt.

Dung Lịch lo lắng nhìn cô: "Em sao vậy?"

Cô không nói lời nào, nhìn sang nơi khác, không muốn để ý tới anh.

Dung Lịch bước vào trong tầm nhìn của cô, nhìn chằm chằm vào mắt cô, anh không biết cô tức giận chuyện gì nên nói năng có chút dè dặt: "Em đang giận à?"

Đúng, cô giận rồi.

Cô đi trước, ném Dung Lịch lại phía sau.

Dung Lịch đuổi theo, giữ chặt tay của cô: "A Hòa, em phải nói cho anh biết là em đang giận chuyện gì thì anh mới có thể dỗ em được chứ"

Giọng nói của anh trầm thấp, không có chút cáu kỉnh nào, vẻ mặt cực kỳ ngoan ngoãn, không hề giống với dáng vẻ khi đối mặt với đám bạn bè lúc ở trong phòng ăn.

Tiêu Kinh Hòa không nỡ giận anh, nhưng trong lòng vẫn thấy không thoải mái, vừa hối hận vừa thất bại, cô nói: "Cô gái tên Lâm Oanh Trầm kia thích anh"

Hơn nữa, còn ra cái vẻ nhất định phải chiếm được.

Dung Lịch suy nghĩ một chút, nở nụ cười: "Có phải là em đang ghen không?"

Còn cười à!

Cô kéo Dung Lịch tới cạnh tường, nghiêm túc thừa nhận: "Đúng, em không chỉ ghen với cô ta, em còn ghen với cả Định Tây Tướng quân nữa

Càng thích anh, cô lại càng để ý.

Ngay từ đầu Dung Lịch đã coi cô là A Hòa trong phim, bây giờ còn có thêm một Lâm Oanh Trầm, trên tường phòng anh lại treo tranh truyền thần của Định Tây Tướng quân. Cô không biết tại sao phải phức tạp như vậy, cô không hiểu các mối quan hệ này, không biết ai là cái bóng của ai, cũng không biết đâu là thật đâu là giả, thật thật giả giả, khiến cho cô nơm nớp lo sợ.

Cô đã coi là thật rồi, cô thích anh như vậy nên càng sợ bất kỳ điều gì không chắc chắn.

Dung Lịch đưa tay nắm lấy tay cô, thấp giọng nói nhỏ: "Cô ta đã nói gì với em rồi phải không?"

Cô không muốn giữa bọn họ có ngăn cách, nên không giấu giếm: "Cô ta nói cô ta tên là Lâm Oanh Trầm, còn hỏi em đã xem "Đế Hậu" chưa"

Lâm Oanh Trầm quả là lợi hại, chỉ nói vài ba câu mà đã khiến tâm trạng cô không yên, "Dung Lịch, những chuyện này đều là trùng hợp sao?"

Tại sao cô lại thấy bất an như vậy?

Trong hành lang có nhiều người qua lại, Dung Lịch dẫn cô đến chỗ vắng người, thấy không có người ngoài, anh mới ôm cô vào lòng: "A Hòa, anh với em không phải là trùng hợp, mà là định mệnh"

Anh ôm cô rất chặt, và nói bên tại cô, "Lâm Oanh Trầm không phải là gì cả, cô ta không có một chút xíu quan hệ nào với anh và với chúng ta."

Sự bất an trong lòng cô đã được lời nói của anh xoa dịu một chút, nhưng đầy một bụng ghen vẫn chưa tan hết, cô lẩm bẩm: "Sao lại không có quan hệ gì chứ, cô ta ái mộ anh đấy"

"Không cần ghen với cô ta."

Dung Lịch ôm cô dỗ dành, "Sau này anh sẽ không gặp cô ta nữa, em đừng giận."

Anh vừa dịu dàng vừa vô cùng nhẫn nại vỗ về cô.

Tiêu Kinh Hòa không khỏi tự trách: "Xin lỗi anh, là em vô cớ gây sự."

Cô cũng không biết tại sao mình lại trở nên so đo và đố kỵ như vậy.

Cô nghĩ tình yêu là thứ rất giỏi làm hư người ta, đã làm hỏng tính tình của cô trong phút chốc.

"Em không sai, đều là lỗi của anh" Anh vẫn còn dỗ dành cô, "Đừng giận nữa được không?"

Rõ ràng là cô cố tình gây sự, thế mà anh lại nhận sai.

Trong lòng Tiêu Kinh Hòa hỗn loạn đủ mọi cảm xúc, vừa phiền muộn vì thói ghen tuông của mình, lại vừa không thể không để ý. Cô hít sâu một hơi, bình tĩnh một lát, đợi lý trí một chút rồi mới nói với anh: "Anh đừng chiều em như vậy, em sợ sau này em sẽ càng được nước lấn tới"

Dung Lịch không hề cáu kỉnh với cô một chút nào: "Em làm gì cũng đúng"

Hơn nữa, cô cũng đâu có sai.

Anh thích dáng vẻ ghen tuông so bì của cô. Lúc vẫn còn là Định Tây Tướng quân, trong mắt cô có anh, còn có cả giang sơn và con dân của anh, nên chưa bao giờ nhõng nhẽo với anh. Bây giờ như vậy cũng tốt, để cho cô làm một cô gái bình thường, vui vẻ thì cười, giận dỗi thì quấy, không cần phải làm tướng quân lòng mang thiên hạ, không cần phải làm Định Tây Tướng quân thà đổ máu chứ không đổ lệ.

Một cô gái quá hiểu chuyện, cuối cùng sẽ phải chịu nhiều đau khổ.

Cô lắc đầu, dáng vẻ nghiêm túc hiểu chuyện: "Không được."

Cô nói, "Trước kia mẹ em cũng rất được nuông chiều, thích nhõng nhẽo."

Lúc đầu Tiêu Trường Sơn cực kỳ chiều chuộng bà ấy, chuyện gì cũng chiều ý bà ấy, nhưng dần dần về sau, ông ta lại bắt đầu chê bà ấy không hiểu chuyện.

Suy cho cùng, cô vẫn thấy sợ nên không dám làm nũng, cô sợ anh thấy phiền sẽ không thích cô nữa. Hà Lương Thanh nói rất đúng, một khi phái nữ đã động tình, cho dù là người có tính tình thoải mái dứt khoát thì cũng sẽ bắt đầu lo trước lo sau.

"A Hòa."

Lúc nào anh gọi tên cô cũng dịu dàng như nước.

"Em không phải là mẹ em, anh cũng không phải là Tiêu Trường Sơn."

Anh đưa tay ra sờ lên mặt cô, "Anh còn yêu em nhiều hơn thể"

Đây không phải là Đại Sở, anh không phải là đế vương, cô cũng không phải là tướng quân, không có quân địch kéo tới chân thành, cũng không có giang sơn bách tính. Lúc này đây, anh không cần cô phải hiểu chuyện, không cần cô phải gánh vác gian khổ, cô làm loạn một chút cũng không sao, thậm chí hư thêm một chút cũng được.

Anh thích là được rồi, không cần lưu tên ngàn năm, một mình anh thích là đủ rồi.

"A Hòa."

Anh nói: "Em không biết anh yêu em nhiều như thế nào đâu."

Dưới ánh đèn, hốc mắt anh hơi đỏ lên.

Không biết tại sao tim cô lại rất rất đau, cô đón lấy ánh nhìn của anh trong chốc lát, vươn tay ra mở cửa phòng bên cạnh và kéo anh vào trong, sau đó đóng cửa lại.

"Dung Lịch, anh có muốn hôn em không?"

Đột nhiên cô cực kỳ muốn hôn anh.

Dung Lịch bật đèn trong phòng lên, ánh đèn sáng rực hòa tan vào trong mắt, anh nói: "Muốn"

Cô ôm cổ anh, kiễng chân hôn lên môi anh.

Dung Lịch mở to mắt nhìn cô.

Môi cô vẫn đang dán trên môi anh, hơi thở rối loạn: "Anh nhắm mắt lại đi"

Dung Lịch bèn nhắm mắt lại, cô ôm cổ anh, ngậm môi anh, mút một cách nhẹ nhàng, giày vò đến khi cánh môi lành lạnh của anh nóng lên mới vươn đầu lưỡi ra liếm môi và răng của anh.

Dung Lịch mở miệng ra, cả cổ lẫn tại đều đỏ bừng, hai mắt nhắm lại, lông mi run run, ngừng thở, để cô muốn hôn thế nào thì hôn.

Tiêu Kinh Hòa không biết cách lấy hơi, hôn một hồi bèn lui ra, hơi thở đã loạn hết.

Dung Lịch mở mắt ra nhìn cô, ánh mắt nóng hổi: "Sao em biết làm thế này?"

Khuôn mặt lạnh lùng của anh hơi ửng hồng, "Em xem Tị Hỏa đồ rồi phải không?"

Trước kia, cô đã từng xem Tị Hỏa đồ, lại còn không cho anh xem.

Vừa rồi lúc hôn thì bạo dạn không thấy xấu hổ, bây giờ bị anh nhìn như vậy, khuôn mặt cô lại nóng bừng lên: "Tị Hỏa đồ là cái gì?"

Dung Lịch nói: "Tranh 18+"

Thời đại này, ai lại xem thoại bản 18+.

Cô trả lời: "Tranh 18+ thì em chưa xem, nhưng em đọc truyện tranh."

Không chỉ hôn môi, trong truyện tranh còn có cả cảnh giường chiếu.

Câu nói còn lại, cô không nói thẳng ra.

Nét mặt Dung Lịch rất nghiêm túc: "Từ nay về sau không được đọc nữa." Anh không thích cô nhìn người đàn ông khác, dù là tranh vẽ cũng không được.

Tiêu Kinh Hòa mỉm cười, kéo cà vạt của anh: "Anh cúi xuống một chút đi."

Dung Lịch cúi đầu xuống, cô tiếp tục hôn anh, nhẹ nhàng chậm rãi chà xát trên môi anh: "Dung Lịch, anh cũng không biết là em yêu anh nhiều đến thế nào đâu"

Chính bản thân cô cũng không biết là cô sẽ thích một người tới như vậy. Sau khi yêu anh, cô mới phát hiện, hình như đúng là không có gì mà cô sẽ không làm vì anh.

"A Hòa..." Anh học theo cô, khẽ cắn lên môi cô.

"Dạ?"

Anh bế cô lên bàn, cúi đầu xuống, hôn cô một cách mạnh mẽ, không thành thạo, rất vội vàng, va chỗ này đụng chỗ kia, thậm chí còn cắn vào cô.

Đây là nụ hôn đầu của bọn họ, vừa thô lỗ vừa dữ dội.

"A Hòa"

"A Hòa."

Anh hôn một lát lại gọi cô một tiếng, si mê quấn quít.

Tiêu Kinh Hòa bị anh gọi đến nỗi hồn cũng bay đi mất.

Đang hôn nhau quấn quýt, cửa phòng bất ngờ bị đẩy ra.

Người đàn ông đứng ở cửa sững người, rõ ràng anh ta nhận ra Dung Lịch, chẳng qua là cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nên lắp bắp: "Cậu, cậu Dung"

Không ngờ cậu Dung không gần nữ sắc lại trốn ở đây ăn vụng...

Dung Lịch giấu người trong lòng đi, tình ý trong mắt vẫn chưa biến mất, nhưng giọng nói lại lạnh buốt: "Đi ra ngoài, đóng cửa lại."

Anh chàng kia vội vàng lui ra ngoài, đóng cửa lại.

Lửa nóng sót lại ở khóe mắt Dung Lịch vẫn chưa giảm xuống: "Tiếp tục nhé?"

Tiêu Kinh Hòa gật đầu: "Vâng"

Anh cúi người xuống, tiếp tục hôn cô.

Có lẽ là anh bị nghiện rồi, anh hôn cô quấn quít không ngừng, đến lúc môi của cô bị anh cắn rách, đã hơi sưng đỏ, anh mới tạm thời dừng lại, lái xe chở cô về nhà.

"Em lên nhà đây"

Anh kéo cô lại: "Nán lại thêm chút nữa đi."

Anh cởi dây an toàn ra, nhoài sang hôn lên môi cô. Môi cô bị rách da, anh sợ làm cô đau nên hỗn cực kỳ nhẹ nhàng cẩn thận, không dám tiếp tục làm càn.

Anh lui lại một chút, thấp giọng cười, "Đêm xuân ngắn ngủi có phần, ngai rồng từ đó chậm phần vua ra. Trước kia anh chỉ cảm thấy câu thơ này thật hoang đường, bây giờ anh cũng đồng ý với câu thơ ấy, nếu anh là đế quân, em là hậu phi, thì cũng sẽ như vậy"

Anh không phải là thánh hiền, anh ham mê sắc đẹp của cô. Nếu năm đó không có chiến tranh, anh dùng nghi lễ Đế Hậu để cưới tiểu thư của phủ Định Tây Tướng quân, sợ là sau này anh cũng sẽ 'chậm phần vua ra' thôi.

Tiêu Kinh Hòa mỉm cười: "Anh muốn làm hôn quân sao?"

Dung Lịch thu tầm mắt lại, che giấu sự buồn thảm thoáng hiện lên trong đáy mắt: "Hôn quân có gì không tốt chứ? Muốn làm minh quân, phải yêu thương xã tắc và con dân của mình"

Không phải anh đã làm minh quân rồi sao, kết quả được gì? Cô đơn lẻ loi cả đời, giữ được giang sơn nghìn dặm, nhưng không giữ được nốt chu sa trong lòng mình.

"Người khác em không biết"

Cô tỏ vẻ nghiêm túc, nghĩ kỹ rồi mới trả lời, "Nếu như là em, em không nỡ để anh làm hôn quân."

Đã qua một kiếp rồi, sao cô vẫn còn hiểu chuyện như vậy.

Anh nắm tay cô, đặt lên môi mình hôn một cái: "A Hòa, dọn tới ở chung với anh được không?"

Anh không nỡ để cho cô quay về nhà, anh muốn ở cùng với cô mọi phút mọi giây.

Tiêu Kinh Hòa suy nghĩ một chút, không đồng ý: "Chúng ta chỉ mới hẹn hò hôm qua thôi mà"

Không biết người khác khi yêu đương cuồng nhiệt sẽ thế nào, nhưng hai người bọn họ đang giống như dùng cây khô để đốt lửa trong sa mạc, ngọn lửa bốc lên vừa nhanh chóng mạnh mẽ.

Cô sợ đốt xong sẽ không còn nhiệt độ, nên cứ mãi bận tâm, muốn tiến triển từ từ.

Dung Lịch rất cố chấp với vấn đề này: "Vậy bao giờ chúng ta mới có thể sống chung?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.