Duy Nhất Là Em

Chương 436: Ngoại Truyện Đế Hậu (12) Dung Lịch Bóp Nát Hoa Đào




Trong lúc Tiêu Trường Sơn đang không biết làm thế nào thì trợ lý mách cho ông ta một đường, bảo ông ta thể hiện thành ý với bên đó.

Chiều tối, Tiêu Kinh Hòa vừa kết thúc nhiệm vụ cứu hộ thì nhận được một cuộc gọi đến từ số lạ.

"Alo."

Đối phương hỏi: "Là cô Tiêu Kinh Hòa đúng không ạ?"

"Vâng"

"Tôi là quản lý của chùa Đài Thiền, là thế này, hôm nay ba cô đã đến đây lấy một món đồ ký gửi trong phúc vị của mẹ cô. Vì là đồ quý giá phải bảo quản đặc biệt nên chúng tôi cần phải xác nhận lại với cô"

Ánh mắt Tiêu Kinh Hòa lập tức lạnh đi: "Ông ta lấy gì đi?"

"Một bức tranh ạ."

Mẹ cô không được thổ táng, tro cốt của bà được gửi ở chùa Đài Thiền. Vì hồi còn sống mẹ cô rất thích hoa mai, cho nên ông ngoại đã vẽ một bức tranh hoa mai trong tuyết, gửi cùng tro cốt của mẹ cô. Đó là bức tranh cuối cùng của ông.

Không ngờ Tiêu Trường Sơn lại để ý đến bức tranh đó.

Sau khi ngắt điện thoại, cô gọi cho Tiêu Trường Sơn nhưng ông ta không bắt máy. Chắc ông ta biết ý định của cô nên cô gọi thế nào cũng không được, cô đành gọi cho Triệu Nguyệt Doanh.

"Tiêu Trường Sơn ở đâu?"

Triệu Nguyệt Doanh không trả lời.

Cô mất kiên nhẫn: "Tôi hỏi bà, ông ta đang ở đâu?"

Vì chuyện của Tiêu Nhược nên Triệu Nguyệt Doanh hơi sợ cô. Bà ta ngập ngừng rồi mới nói: "Ông ấy đi tham gia lễ mừng thọ rồi."

Chỉ sợ bức tranh đó là để mang đi tặng người ta thôi. Tiêu Trường Sơn đúng là không thể chờ được.

Cô trầm giọng: "Địa chỉ."

Triệu Nguyệt Doanh hừ một tiếng, mỉa mai: "Đấy không phải chỗ cô vào được đâu."

"Địa chỉ. Cô nhắc lại.

Triệu Nguyệt Doanh nghĩ một hồi rồi trả lời: "Nhà họ Lâm ở Đại Viện Quân Khu" Bà ta lại chẳng mong cô lao đầu vào tường quá ấy chứ, hít một đống tro thì mới sáng mắt ra được.

Tiêu Kinh Hòa ngắt điện thoại: "Tiểu Tùng xử lý nốt cho tôi nhé, tôi có việc phải đi trước đây."

"Vâng"

Cô cầm chìa khóa xe của đội rồi chạy ra ngoài, trên người vẫn còn mặc bộ quần áo bảo hộ màu cam. Tiểu Tùng ở sau lưng gọi to: "Tiểu đội trưởng, cô vẫn chưa thay quần áo kìa"

Cô vội quá nên không kịp, lái luôn xe của đội phòng cháy chữa cháy đến Đại Viện Quân Khu của Đế Đô.

Bảo vệ khu nhà chặn cô lại. Đối phương chừng hơn 40 tuổi, mặc đồ rằn ri, biểu cảm rất nghiêm túc: "Nếu không có chứng minh thông hành trong sổ đăng ký thì người ngoài không được vào đây"

Tiêu Kinh Hòa ngẩng đầu nhìn tường bao xung quanh.

Cô đang cân nhắc tính khả dĩ của việc trèo tường thì bỗng có người sau lưng cô gọi: "Người nhà Dung Lịch! Người nhà Dung Lịch đấy!"

Cô ngoảnh lại, thấy một người đàn ông đang ngồi trong xe Jeep vẫy tay với cô. Cô từng gặp người này ở buổi ký tặng của Dung Lịch, lần đó Dung Lịch bị giam trong thang máy, người này còn cãi cọ muốn tố cáo cô.

Lục Khởi Đông dừng xe lại, thò đầu ra khỏi cửa xe: "Người nhà Dung Lịch, sao cô lại ở đây?"

Gọi cái kiểu gì thế này...

Tiêu Kinh Hòa sửa lại: "Tôi họ Tiêu"

Lục Khởi Đông cũng tự giới thiệu bản thân: "Cô đến tìm Dung Lịch à?"

"Anh ấy ở trong này à?"

Lục Khởi Đông tỏ vẻ ngạc nhiên: "Cô không biết sao?"

Đúng là cô không biết thật, chỉ biết gia thế của nhà Dung Lịch không tầm thường, nhưng cô chưa bao giờ hỏi kỹ, Dung Lịch cũng chưa từng nhắc đến. Không tiếp tục chủ đề này nữa, cô nói: "Tôi không vào được"

Lục Khởi Đông xuống khỏi xe Jeep: "Tôi đưa cô đi nhận mặt nhé."

Tiêu Kinh Hòa theo anh ta vào phòng bảo vệ ở cửa.

Vẫn là ông bảo vệ ban nãy, hình như rất thân với Lục Khởi Đông, liền đùa nói: "Gió hôm nay là gió gì đấy, Đông Tử đến sớm thế này"

Lục Khởi Đông mặc quần áo bảo hộ, nhìn chẳng khác gì một ông bác thô lỗ lưu manh, cười cười gian xảo nói: "Đến chúc thọ ông Lâm còn gì? Tôi nào dám đến muộn"

Anh ta hất cằm, "Lão Đàm, cô gái anh vừa không cho vào là bạn gái của Dung Lịch đấy. Anh nhận mặt nhanh lên, đừng có chặn người ta lại nữa"

Lão Đàm rất kinh ngạc: "Bạn gái của cậu Sáu nhà họ Dung đấy ư?"

"Chứ còn gì nữa." Lục Khởi Đông cười hì hì, "Bảo bối của cậu ấy đấy"

Lúc này lão Đàm mới ra khỏi phòng bảo vệ, nhìn kỹ Tiêu Kinh Hòa một lượt, thấy cô mặc bộ đồ bảo hộ màu cam liền buột miệng hỏi: "Cô là lính cứu hỏa à?"

Tiêu Kinh Hòa nói phải.

Lão Đàm nói liền ba lần được lắm.

Hôm nay là lễ mừng thọ của ông cụ nhà họ Lâm, mọi người trong Đại Viện đều đi tham dự, người trong giới quân sự chính trị ở Đế Đô cũng đi. Mấy ông già trong Đại Viện bình thường khiêm nhường yên lặng, hiếm khi có buổi náo nhiệt thế này.

"Thường Tầm."

"Thường Tầm."

Mấy cậu công tử trong Đại Viện đang gọi Hoắc Thường Tầm ra chơi bài. Anh ta xua tay, đi ra chỗ khác gọi điện thoại, sắc mặt không được tốt lắm, có vẻ rất tức giận, đang dạy dỗ người ở đầu bên kia điện thoại: "Sao tiền trong cái thẻ tôi đưa cho em lại nhiều lên là thế nào?"

Kỷ Lăng Nhiễm đã chuyển vào biệt thự do anh ta chuẩn bị được mấy ngày, anh ta để lại cho cô một tấm thẻ để tiêu xài, nhưng cô lại không động đến một tí nào, ngược lại còn chuyển tiền vào trong đó, mỗi ngày chuyển mấy trăm.

Cô đã nghỉ việc ở Thâu Nhàn Cư, chuyển sang đi làm gia sư đàn cổ tranh, mỗi ngày chắc cũng kiếm được mấy trăm tệ, chuyển hết vào trong thẻ.

"Em trả cho anh." Cô gái rất kinh ngạc, "400 nghìn đó từ từ em sẽ trả hết cho anh"

Hoắc Thường Tầm nổi nóng: "Ai cần em trả?"

Anh ta mà thiếu tí tiền đó của cô à? Giọng cô vừa xa lạ vừa khách sáo: "Em không muốn nợ anh."

Ha ha, phủi tay sạch sẽ gớm nhỉ.

Hoắc Thường Tầm cười lạnh: "Yên tâm, không nợ được đâu, tôi sẽ ngủ cho đủ số"

Kỷ Lăng Nhiễm là con gái thư hương môn đệ chính hiệu, đã bao giờ nghe những lời thô bỉ như vậy đâu. Cô tức điên lên: "Hoắc Thường Tầm, anh, anh, anh..."

'Anh' nửa ngày vẫn không biết mắng ra sao, lần cô nặng lời nhất là mắng 'Không biết xấu hổ, giống như một con mèo con còn chẳng biết cả giương nanh múa vuốt.

Cô càng như vậy, Hoắc Thường Tầm càng muốn bắt nạt cô: "Bây giờ cầm cái thẻ trong tủ đầu giường đi tiêu tiền đi, tiêu không hết thì tối nay tôi xử lý em đấy."

Kỷ Lăng Nhiễm ngắt điện thoại.

Không chỉ phủi sạch quan hệ với anh ta mà còn dám ngắt điện thoại của anh ta cơ đấy. Hoắc Thường Tầm tức đến bật cười, xoa cằm nói: "Chẳng lẽ ông đây còn không trị được em hay sao"

Anh ta gửi cho cô một tin nhắn.

"Một lúc nữa tôi sẽ sang, em cứ chờ đấy"

Cậu Ba nhà họ Tề ngồi bên cạnh liếc một cái, rất ngạc nhiên hỏi: "Cậu so đo với phụ nữ làm gì chứ"

Hoắc Thường Tầm là tay chơi bời, gái qua tay anh ta không ít, nhưng không phải bạn gái thực thụ. Anh ta hứng lên thì chơi, chán rồi thì viết chi phiếu đuổi, từ trong ra ngoài là loại công tử lăng nhăng chính hiệu.

Chưa bao giờ thấy anh ta tốn hơi sức với cô gái nào như vậy.

Hoắc Thường Tầm cầm ly rượu lên: "Thế à?"

Cậu Ba nhà họ Tề khẳng định: "Ừ"

Hoắc Thường Tầm đá cho bạn mình một cái. "Ting", điện thoại báo tin nhắn rút tiền đến, lúc này anh ta mới cảm thấy thoải mái.

Cậu Ba nhà họ Tề phủi phủi ống quần âu, chẳng có tí nghiêm túc nào: "Tôi nghe Đông Tử nói gần đây Dung Lịch đang say đắm một em lính cứu hỏa, có thật không đấy?"

Lục Khởi Đông đúng là đồ lắm mồm.

Hoắc Thường Tầm lườm anh ta một cái: "Bép xép ít thôi, đừng có đàn bà thế"

Cậu Ba nhà họ Tề cười hi hi, anh ta có một khuôn mặt thư sinh nhưng khí chất thì thật quá lưu manh: "Tôi chỉ tò mò thôi mà, trước đây không phải là Dung Lịch đã nhìn thấu hồng trần muốn đi tu đấy à. Ai mà biết được cậu ta lại có người yêu rồi chứ."

"Thế còn Lâm Oanh Trầm thì sao?"

Người vừa lên tiếng cũng là một công tử trẻ tuổi của Đại Viện, tên là Khâu Tùng, gia thế kém hơn hẳn đám Hoắc Thường Thầm, tính cách không thoải mái lắm, quan hệ cũng không thân cận mấy.

Từ bé Khâu Tùng đã thích con gái riêng của nhà họ Lâm là Lâm Oanh Trầm.

Cậu Ba nhà họ Tề thì ngược lại, chưa bao giờ thích Lâm Oanh Trầm, cảm thấy cô ta quá thanh cao, lúc nào mắt cũng ở trên đỉnh đầu: "Liên quan gì đến cô ta?"

Khâu Tùng không trả lời.

Em gái anh ta nói: "Người mù cũng nhìn thấy nhà họ Lâm muốn gả cô ấy vào nhà họ Dung"

Cậu Ba nhà họ Tề hừ một tiếng: "Vậy thì cũng phải hỏi xem Dung Lịch vừa mắt không mới được."

Năm 14 tuổi Lâm Oanh Trầm mới vào ở trong Đại Viện Quân Khu. Mẹ cô ta là vợ hai, mặc dù cô ta theo họ cha dượng nhưng dù sao cũng vẫn không phải người nhà họ Lâm, thân phận rất khó xử.

Hàn Thanh rất đẹp, hơn 50 tuổi nhưng vẫn được xếp vào hàng mỹ nhân, thời trẻ bà ta là vũ công, dáng người rất chuẩn, mặc sườn xám màu tím nhạt càng tôn lên vẻ yểu điệu của mình.

"Bản nhạc đầu tiên, con nhảy với Dung Lịch đi."

Lâm Oanh Trầm nhíu mày: "Mẹ đừng can thiệp vào chuyện của con với anh ấy"

Lâm Oanh Trầm rất giống Hàn Thanh, ngũ quan tiêu chuẩn, mắt phượng mày ngài, vừa dịu dàng vừa khí khái, có vài nét cổ điển khác lạ. Cô ta cũng học khiêu vũ cổ điển, là vũ công cấp một trẻ tuổi nhất của Đoàn nghệ thuật Trung ương quốc gia.

Hàn Thanh nâng tà chiếc sườn xám, ngồi xuống một cách thanh lịch: "Mẹ không can thiệp vào thì bao giờ con mới gả vào nhà họ Dung được?"

Lâm Oanh Trầm sầm mặt, không vui.

"Oanh Trầm này" Hàn Thanh thấp giọng người ngoài không nghe thấy bà ta nói gì, chỉ nhìn thấy trên mỗi bà ta nở nụ cười đắc thắng, "Mẹ không nói con cũng phải hiểu chứ, đám người quyền quý ở đây có mấy ai tôn trọng mẹ con chúng ta đâu"

Làm sao cô ta không hiểu cho được, nhà họ Lâm có bề thế đến đâu thì cô ta cũng không mang họ Lâm. Ba dượng của cô ta chẳng qua chỉ vì tham sắc đẹp của mẹ cô ta thôi, nhưng người đẹp nào rồi cũng có lúc hạ màn.

Cô ta đứng dậy, vuốt phẳng vạt váy, đi đến trước mặt Dung Lịch, mỉm cười dịu dàng: "Em mời anh một điệu nhảy được không?"

Dung Lịch đang ngồi một mình, chẳng hào hứng gì. Anh ngước mặt, thản nhiên trả lời cô ta: "Không".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.