Duy Nhất Là Em

Chương 409: Ngoại Truyện Vấn Thính (29) Cùng Sống Cùng Chết, Được Cứu




Mọi sự bình tĩnh của cô ở thời khắc này đều bị sụp đổ, cô kinh hãi lắp bắp: "Hỏng rồi..."

Tô Vấn đã liệu đến việc này, làm sao Tô Bính Nghiệp có thể để anh còn sống trở về được. Anh lớn tiếng gọi cô: "Thính Thính, mặc kệ anh, em rời khỏi đây trước đi."

Vũ Văn Thính nhìn chằm chằm vào mực nước bên Tô Vấn.

Tô Vấn lo lắng đến sắp phát điên rồi: "Đi mau đi!"

Cô đứng im tại chỗ, không xê dịch một bước.

Đột nhiên, rầm một tiếng, tấm mica dày nặng trên đầu cô bị hạ xuống. Tô Bính Nghiệp nằm sấp ở phía trên, gắng sức kéo chiếc xích sắt, trên mặt đất đầy máu, lão cười rống lên điên cuồng: "Mày, mày cho rằng tao sẽ để Tô Vấn còn sống mà ra ngoài sao?"

Lão cố hết sức cài khóa vào, cười to dữ tợn, rồi trợn mắt một cái, lại gục mặt xuống.

Dù lão có chết cũng phải lôi Tô Vấn theo cùng...

Vũ Văn Thính liếc nhìn tấm mica dày trên đầu, cô không ra ngoài được rồi, nhưng trong lòng cô lại bình tĩnh lạ kỳ, cô đi đến trước tấm kính thủy tinh ngăn cách giữa hai người: "Em biết ông ta sẽ không thả anh, cho nên em mới vặn van về phía anh"

Tô Bính Nghiệp không thể buông tha Tô Vấn, nếu cô ra ngoài được thì chí ít còn có một chút hy vọng sống.

Tô Vấn nhìn cô với đôi mắt nóng bỏng: "Anh biết"

Đương nhiên anh biết chứ, cho dù cô có oán hận anh thì cũng không thể tuyệt tình được. Thính Thính của anh là một người hiền lành lương thiện, lại dễ mềm lòng.

Cô nói tiếp, tốc độ rất nhanh: "Em cũng biết, người mà ông ta muốn bắt cóc 8 năm trước chính là anh"

Ánh mắt Tô Vấn khựng lại.

"Em còn biết anh chính là Tô Thúy Thúy"

Anh hoàn toàn luống cuống, không biết mình đã bị lộ sơ hở ở trước mặt cô khi nào.

Vũ Văn Thính dừng lại một chút: "Nhưng em không biết vì sao 8 năm trước anh lại hẹn em đến quảng trường Thiên Hòa."

Tô Vấn gần như bật thốt ra: "Anh vừa nói rồi đấy thôi."

Anh không nhìn vào mắt cô mà nhắc lại: "Để em đi chết thay cho anh"

Lại lừa cô rồi.

Cô hỏi, nhưng giọng gần như là khẳng định: "Anh mặc quần áo con trai là định đi tỏ tình với em đúng không?"

Cô tin vào tai mình, mắt mình, cô nghe được và thấy được Tô Vấn là người như thế nào, cô hiểu rất rõ.

Tô Vấn lập tức phủ nhận: "Không phải."

Cô khẳng định: "Đúng"

"Không phải!"

Anh cảm thấy mình sắp điên rồi: "Đừng hỏi nữa, cũng đừng nhìn, em xoay người sang chỗ khác đi, cứ ở đó chờ nhé, ba anh sẽ lập tức tới ngay."

Anh rất sợ, sợ Tô Bính Nghiệp đang hôn mê sẽ tỉnh lại, sợ hai kẻ vừa chạy trốn vừa rồi quay trở lại, sợ cô nhìn thấy anh nguy đến tính mạng rồi bất chấp nhảy luôn vào, giấy phút nào cô chưa được cứu ra thì giây phút đó anh còn chưa an tâm, không nhìn thấy cô bình an vô sự thì chỉ sợ anh chết cũng không thể nhắm mắt.

"Anh thì thế nào?"

Ánh mắt của cô quá kiên định, giống như là đưa ra một quyết định kiên quyết vậy.

Tô Vấn thật sự hoảng lên: "Đừng quan tâm đến anh"

Mực nước đã lên đến cằm của anh.

Sao có thể mặc kệ được, trong đầu cô rất hỗn loạn, chỉ có một ý nghĩ duy nhất là không thể để Tô Vấn chết được, ít nhất không thể trơ mắt nhìn anh chết một mình được.

Cô nhặt cục gạch vỡ trên đất lên, rồi đến trước tấm thủy tinh.

Mắt Tô Vấn đỏ ngầu, mồ hôi lạnh trên trán đã chảy ròng ròng xuống theo mặt anh, nhỏ tong tỏng xuống nước: "Em định làm gì?"

Vũ Văn Thính nhìn chằm chằm vào tấm kính thủy tinh, cô đáp gọn: "Cứu anh"

Anh hiểu ngay ý đồ của cô, hoảng hốt kêu lên: "Không được đập!"

Cô nhìn anh một cái.

Giọng anh không kìm được mà run rẩy: "Không được đập, nước sẽ tràn qua đấy"

Có tấm thủy tinh ngăn cách, cho dù bên anh đầy nước, muốn tràn sang bên cô ít nhất cũng phải mất mười mấy phút, đủ thời gian để cô được cứu rồi, nhưng nếu phá vỡ tấm thủy tinh này, thì chỉ cần 5 phút sau là cô cũng sẽ bị nước nhấn chìm.

So với anh, cô bình tĩnh hơn nhiều: "Không phải anh nói là bác sắp tới rồi à?"

Nước đã lên đến miệng, anh nhón chân lên: "Nhỡ ông ấy..."

Cô ngắt lời anh: "Không có nhỡ."

Cô giơ nửa cục gạch trong tay lên: "Vấn Vấn, bạn gái của anh là nữ hoàng dưới nước đấy, em có thể nín thở rất lâu"

Lúc này anh tình nguyện để cô hận anh vì chuyện của 8 năm trước, hận đến mức không để ý tới anh, không cần anh nữa, vậy còn tốt hơn là để cô hy sinh vì anh như thế này.

Anh gào lên: "Vũ Văn Thính! Anh không cho phép em đập em có nghe không hả..."

Còn chưa nói hết câu, cô đã giơ cục gạch lên, đập mạnh vào tấm kính thủy tinh.

"Rắc!"

Trên tấm kính xuất hiện một vết nứt.

Cô nhíu mày, lại giơ tay lên.

Tô Vấn sắp bị cô làm cho phát điên rồi: "Em còn đập nữa là anh chia tay đẩy!"

Cô không hề do dự mà đập xuống.

Mắt Tô Vấn vằn tơ máu, anh hung ác quát cô: "Cho dù anh còn sống đi ra ngoài cũng sẽ chia tay với em!"

"Rắc!"

Cô lại đập một nhát nữa, vết nứt càng ngày càng lớn hơn.

"Vũ Văn Thính?"

Chưa bao giờ Tô Vấn lại luống cuống như thế này, sự kinh hoàng chưa từng gặp sắp khiến anh sụp đổ, nhưng mặc cho anh gào thét đến mức nào, cổ đều làm ngơ mà tiếp tục nện mạnh vào vết nứt trên tấm thủy tinh.

Tô Vấn không còn cách nào nữa, nước đã đến miệng, chỉ cần há miệng là nước lại ùa vào, anh hạ thấp giọng xuống thành năn nỉ.

"Thính Thính, anh xin em"

"Đừng đập nữa được không?"

Đôi mắt anh đỏ bừng, con ngươi ướt nước, ánh mắt mơ hồ, anh gần như nghẹn ngào nói: "Anh chết không sao, nhưng em không thể chết được, anh xin em đấy Thính Thính, em dừng tay lại đi được không?"

Cô không nói không rằng, nghiến răng ra sức đập.

Cứng rắn mềm mỏng đều vô dụng, Tô Vấn cũng không thể nói được nữa vì nước đã tràn qua miệng, từ từ chặn đứng hô hấp của anh.

Vũ Văn Thính ngẩng đầu nhìn anh một cái, hốc mắt cô cũng đỏ ửng: "Anh hít mạnh lấy một hơi, không được nói nữa.

Sau đó cô cũng không lên tiếng nữa, đập từng nhát từng nhát vào chỗ nứt kia.

Thủy tinh là chất liệu khá đặc thù, cũng không dễ vỡ, bàn tay cầm cục gạch của Vũ Văn Thính đã rớm máu, có dòng máu đỏ tươi chảy ra.

Nước đã lên tới đỉnh đầu Tô Vấn, anh ở trong nước lắc đầu quầy quậy.

"Rắc!"

Tấm thủy tinh rắc một tiếng rồi vỡ nát, chỉ trong nháy mắt, cả khối nước ào sang phía cổ, và cả Tô Vấn đứng sau tấm thủy tinh cũng ngã nhào lên người Vũ Văn Thính.

Được nới rộng không gian, mực nước lập tức hạ xuống eo.

Tô Vấn gục vào trên vai cô, ho đến mức mặt đỏ tía tai, vừa lấy lại được hơi, anh ghì chặt eo cô: "Vũ Văn Thính, em muốn chết có phải không!"

Mặt cô ướt sũng nước, nước không sạch sẽ làm cho cả người cô bẩn thỉu, trông rất nhem nhuốc, chỉ có đôi mắt của cô là vẫn trong sáng và sạch sẽ.

Cô nói: "Em không muốn chết, nhưng em càng không muốn anh chết."

Chuyện của 8 năm trước đã quá lâu rồi, cô không lo được đến khi đó, cũng không ngăn được trái tim bên trong lồng ngực. Bắt đầu từ lúc cô đồng ý ở bên anh thì trái tim cô đã ở trong tay anh rồi, không còn do cô quản lý nữa.

Tô Vấn trừng mắt với cô, anh giận cô làm ẩu nên cứ trừng mắt nhìn mãi, rồi anh kéo cô vào trong ngực mình mà hôn ngấu nghiến, hôn đến mức cắn rách môi cô rồi anh mới chịu dừng lại.

Tô Vấn liếm nhẹ lên chỗ rách ở khóe môi cô: "Em biết anh là Tô Thúy Thúy từ khi nào?"

Tay cô ôm lấy lưng anh, giữa các ngón tay có nước lạnh buốt, và cả nhiệt độ trên người anh làm cô rất an tâm, cô trả lời: "Lần anh uống say."

Cô nhìn thấy bức ảnh gia đình của nhà họ Tô, người đứng bên cạnh Tô Tân là Tô Thủy Thúy, lại nhớ tới chuyện anh cũng tới buổi họp lớp lần ấy, nên cô đã có phỏng đoán rôi.

Thừa dịp anh bị say rượu hôm sinh nhật, cô đã hỏi. Lúc ấy anh say khướt nên cực kỳ ngoan, hỏi cái gì cũng nói.

"Vấn Vấn"

Anh đã đứng nghiêm ở trước mặt cô: "Có!"

Giọng cô như dỗ dành: "Có phải anh còn một cái tên khác không?"

Lúc ấy anh mở to đôi mắt say lờ đờ của mình, vẻ rất kinh ngạc: "Làm sao em biết?"

Cô thử thăm dò: "Tô Thúy Thúy"

Tô Vấn đè ngón tay lên môi cô: "Suỵt, đừng nói cho người khác biết nhé."

Sau đó anh ôm cổ cô dụi dụi, rất vui vẻ nói: "Thính Thính, anh chính là Thúy Thúy đây. Anh không bị câm đâu, anh biết nói đấy. Anh phải nói cho em biết rằng anh rất rất thích em."

Đúng là như thế thật.

Chẳng trách mà cô luôn cảm thấy nhìn anh rất quen, chỉ là năm đó cô cùng Tô Thủy Thúy mới 14 tuổi, vóc dáng chưa phát triển, mà ký ức xa xưa cũng mơ hồ, anh lại đổi giới tính nên nhất thời cô không nhận ra được.

Tô Vấn say quắc cần câu lại như một đứa trẻ không có cảm giác an toàn, ánh mắt anh ngập ngừng và sợ hãi: "Giờ biết rồi, em sẽ không quan tâm đến anh nữa à?"

Cô khẳng định: "Không đâu."

Anh ôm chặt lấy cô, nói với vẻ thỏa mãn: "Thính Thính, em tốt với anh quá"

Anh là ai không quan trọng, anh vẫn là bạn trai của cô, lúc ấy cô chỉ có một suy nghĩ duy nhất là: A, thì ra anh đã thích cô từ lâu rồi.

Tô Vấn hoàn toàn không biết chuyện này, lần đó anh say vô cùng, có rất nhiều chuyện không nhớ rõ.

"Vậy vì sao em không nói với anh?"

Vũ Văn Thính suy nghĩ: "Sợ làm tổn thương lòng tự trọng của anh."

Đến cả một tấm ảnh gia đình mà anh còn không chấp nhận được, vậy có thể thấy anh để ý đến chuyện giả gái kia như thế nào.

Tô Vấn im thin thít.

Đó đúng là đoạn quá khứ đen tối của anh!

Nước đã tràn đến ngực Vũ Văn Thính, cô nhìn thoáng qua cái ống nước vẫn đang xả nước ra, giọng nhanh hơn một chút nữa.

"Anh trai nói với em rằng, mục tiêu trong vụ bắt cóc năm đó là anh, nên em đã đoán được."

Ban đầu cô cảm thấy thật là trùng hợp, ở chỗ đó của anh cũng có một vết sẹo, sau khi biết anh là Tô Thúy Thúy, cô vẫn chưa xác định được phỏng đoán của mình, nhưng sau khi anh trai tra ra chủ mưu là Tô Bính Nghiệp, mới chứng thực được nghi ngờ của cô.

Trước khi Tô Bính Nghiệp bắt cô, cô đã biết cả rồi, nhưng chính cô cũng không hiểu vì sao mình lại bình tĩnh như vậy, cô không thèm để ý sao? Chắc chắn không phải, năm đó cô bị thương nặng ở tay, bị đứt dây chằng, thậm chí không thể thực hiện được các động tác thể dục cơ bản nhất, đành phải giải nghệ. Cô phải tập hồi phục nửa năm, và bắt đầu lại từ đầu bằng cách tập bơi với yêu cầu tương đối thấp, chỉ có cô tự biết mình đã phải chịu bao nhiêu khổ sở, ngậm bao nhiêu cay đắng.

Cô cũng oán giận chứ.

Thế nhưng, oán hận xong cô vẫn thích anh, thậm chí còn thấy thương anh, chắc chắn anh không dễ chịu hơn cô đâu, và chắc chắn anh sẽ không tha thứ cho chính mình, sẽ tự trách, áy náy, sẽ đem sai lầm của người khác mà tự trách, tự trừng phạt mình ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác.

Nghĩ như vậy là cô không nỡ giận anh nữa, có thể trách anh được không? Trách rồi có thay đổi được gì không? Không thể.

Huống chi...

Cô đặt tay lên phía trên ngực anh : "Tô Vấn, vết sẹo ở đây của anh là do em đâm"

Huống chi 8 năm trước anh đã tới cứu cô, bế cô chạy ra khỏi biển lửa.

Giọng Tô Vấn rất nhỏ và nặng trĩu: "Thính Thính, xin lỗi em"

Lần đó hẹn cô ra ngoài, anh đã mặc đồ con trai, vốn anh muốn nói cho cô biết mình đã trưởng thành rồi, anh rất thích cô và muốn được ở bên cô, nhưng mọi chuyện không như anh mong muốn, cô bị nhầm thành cô Tư nhà họ Tô, và thay anh chịu một kiếp nan.

Vũ Văn Thính cúi đầu nhìn mặt nước: "Món nợ giữa chúng ta, chờ chúng ta trở về rồi tính"

Còn về được sao? Nước đã đến cổ rồi.

Tay Tô Vấn đỡ lưng cô, muốn đẩy cô lên cao, nhưng cô lắc đầu, giữ tay anh lại. Cô biết, anh mới chỉ luyện nín thở được hai ngày, không giống cô rất thành thạo khi ở dưới nước.

Cô vịn cổ anh, giẫm chân lên cục gạch, hơi kiễng chân lên bằng chiều cao của anh: "Anh có sợ không?"

Tô Vấn lắc đầu, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, vẻ mặt anh trở nên nghiêm túc và ra lệnh cho cô: "Không cho phép em truyền khí cho anh ở trong nước"

Vũ Văn Thính cười: "Phim ảnh lừa người đấy, tính khả thi của việc làm đó rất thấp"

Như vậy cũng tốt, anh biết cô có thể nhịn thở rất lâu, vậy thì tỷ lệ được cứu sẽ lớn hơn nhiều.

Nước nhanh chóng tràn đến miệng, anh hôn lên môi cô một cái, thật lạnh.

"Thính Thính, anh yêu em."

Anh đang sợ.

Khi còn bé anh từng suýt bị chết đuối, nên từ trước đến nay anh rất sợ nước, mỗi lần xuống nước sẽ bất giác bị hoảng loạn, chính vì lý do này mà anh học bơi rất chật vật. Nên khi anh bị nước tràn qua mắt mà vẫn còn muốn đẩy cổ lên, Vũ Văn Thịnh thả luôn mình vào trong nước.

Tô Vấn sợ nước như vậy, cô nên ở bên cạnh anh.

Vả lại, chuyện dùng miệng truyền oxy ở trong nước có tính khả thi thấp, thân là vận động viên bơi lợi, sao cô lại không biết điều ấy, nhưng cô cũng nên làm chút gì đó. Vì vậy, ở thời điểm anh sắp mất đi ý thức, và cơ thể cô sắp thiếu oxy lên não, cô đã làm cái việc có tính khả thi rất thấp kia...

Dưỡng khí trong đại não càng ngày càng ít, hình như cô bắt đầu gặp ảo giác, à, không phải là ảo giác, mà là chuyện của 8 năm trước.

Cũng ở trong cái tầng hầng ẩm ướt lạnh lẽo này, mắt cô bị dán băng dính nên chẳng nhìn thấy gì cả.

Chiếc quạt trần cũ kỹ quay, phát ra âm thanh ken két khiến người ta vô cùng phiền lòng, còn cả giọng nam thô kệch quanh quẩn trong tầng hầm chứa đầy đồ linh tinh này.

"Ý mày là gì?"

Không biết người trong điện thoại nói gì mà gã đàn ông rất tức giận: "Sai người ư?"

Gã bật ra tiếng cười trầm đục: "A, mày chơi tao đấy à?"

Nói xong, gã nện điện thoại xuống đất, nhặt một cây gậy sắt to bằng cánh tay lên, kéo lê nó trên mặt đất phát ra tiếng cọ sát chói tai, gã tới gần cô: "Có trách thì phải trách mày không may mắn thôi, bị làm bia đỡ đạn."

Chỉ nói câu này rồi gã giơ gậy sắt trong tay lên, đập mạnh xuống. Cô không nhìn thấy gì nhưng theo bản năng nghiêng người né tránh, gậy sắt đập trượt đầu của cô, đánh vào tay cô, gã kia dùng toàn lực, đến sợi dây thừng trên tay cô còn đứt tung, huống chi là tay của cô...

Cô đau đến mức muốn ngất đi, bên tai lại vang lên tiếng kim loại ma sát trên mặt đất.

Gã đàn ông lại giơ cây gậy sắt trong tay lên lần nữa, ánh mắt độc ác của gã nhìn chằm chằm vào cô.

Lúc này ở cổng có người đang gọi. "Anh Khoan, có người đến đấy, rút thôi!"

Cô không nhìn thấy gì cả, chỉ nghe thấy cái giọng khàn khàn trầm đục của gã đàn ông kia nói: "Châm lửa"

Sau đó có mùi xăng bốc lên, phủ lên mùi ẩm mốc vốn có của tầng hầm. Ngoài cổng vang lên tiếng động huyện náo.

"Mày là ai?" Gã tên Khoan kia hỏi. Không biết là ai tới.

"Đoàng"

Cô nghe thấy có tiếng súng, tiếng đánh nhau, còn có tiếng đàn ông hét thảm cùng tiếng chửi rủa tức giận.

Ý thức cô hoảng hốt, cô ngửi thấy mùi thuốc súng nồng đậm và tiếng bước chân tới gần cô, cô siết chặt một nửa thanh cốt thép trong tay.

Trên mắt cô vẫn còn miếng băng dính màu lam nên cô chẳng nhìn thấy cái gì cả.

"Ai?"

Người mới tới không nói một câu nào.

Cô ngửi thấy mùi máu rất nồng và mùi bạc hà, trộn lẫn bên trong mùi khét của lửa cháy, cô hoảng sợ lùi lại, một cái tay lạnh ngắt đụng vào mu bàn tay của cô.

Cô không kịp suy nghĩ nữa, đâm mạnh đoạn sắt rỉ nắm trong tay vào vai người đó.

“Thính Thính"

Giọng của một anh thiếu niên đột nhiên vang lên bên tại cô, âm sắc rất trong, giọng điệu dịu dàng.

Người này không phải là kẻ địch...

Cô bỗng nhiên buông lỏng tay, đoạn sắt dính máu rơi xuống đất. Khói đặc cuộn lên, cố che miệng ho khan liên tục, cái tay bị thương kia vẫn đang chảy máu, ngón tay bị đập nát be bét.

Anh thiếu niên kia không gỡ bỏ băng dính trên mắt cô nên cô không nhìn thấy anh ta, chỉ biết là anh ta dùng khăn tay quấn lấy bàn tay bị chảy máu của cô.

Anh ta nhặt được ở dưới đất một chai nước khoảng còn lại một nửa, anh ta cởi áo khoác ra, thấm nước rồi che lên mũi và miệng của cô.

"Đừng sợ, anh sẽ dẫn em ra ngoài."

Anh thiếu niên ôm lấy cô rồi chạy xuyên thẳng qua trận lửa to, cô ở trong lòng anh, chiếc áo khoác của anh che kín gương mặt cô, ngăn cách với khói ở bên ngoài, cô chỉ ngửi thấy hương bạc hà mát lạnh.

Khi tỉnh lại cô đã ở trong bệnh viện, anh trai đang ngồi ở đầu giường trông coi cô, cô không nhìn thấy anh thiếu niên kia. Cô từng muốn tìm hiểu nhưng chẳng tìm ra được cái gì cả...

"Thính Thính"

"Thính Thính"

Cô mở mắt ra, tia sáng thoáng làm cô chói mắt, giống như chưa tỉnh khỏi giấc mộng: "Anh"

Vũ Văn Xung Phong kéo màn cửa lên một nửa, anh ngồi ở chiếc ghế trên đầu giường và không nói gì, anh vỗ nhẹ lên đầu của cô, dỗ dành: "Em ngủ thêm một lúc nữa đi"

Cô cố gắng chống mí mắt lên: "Tô Vấn đâu"

"Cậu ta không sao."

Vậy là tốt rồi.

Cô không gắng gượng nữa, chìm vào mê man.

8 giờ tối Tô Vấn mới tỉnh, vừa mở mắt ra đã hét lên: "Thính Thính!"

Tô Tân đang gọi điện thoại bảo thủ hạ đưa Tô Bính Nghiệp vào nhà giam, nghe thấy tiếng nói bèn ném điện thoại chạy đến đầu giường, thấy đứa con trai bảo bối tỉnh rồi thì mừng rỡ như điên: "Vấn Vấn, cuối cùng con cũng tỉnh, con làm ba sợ muốn chết"

Ông sắp khóc đến nơi rồi.

Không đúng, khi ông chạy đến cái tầng hầm đó, trông thấy con trai và con dâu bất tỉnh ở trong nước, lúc ấy ông đã chảy nước mắt cực kỳ bi thương rồi.

Lúc ấy ông đã nghĩ, nếu con trai không còn nữa, ông sẽ đi theo nó.

Gương mặt xinh đẹp như hồ ly tinh của Tô Vấn tái nhợt, vì phổi bị vào nhiều nước nhiễm trùng nên anh bị sốt cao nửa ngày, cuống họng sưng đến mức sắp không phát ra được âm thanh.

Anh cố hết sức hỏi: "Thính Thính đâu? Cô ấy thế nào rồi?"

Tổ Tân vội trấn an anh: "Con đừng lo, con bé không sao."

Vũ Văn Thính kiếm cơm bằng bơi lội, tất nhiên tình trạng của cô tốt hơn Tô Vấn rất nhiều.

Lòng Tô Vấn nóng như lửa đốt: "Cô ấy đang ở đâu?"

Tô Tân ấp úng.

Anh lặp lại một lần nữa: "Cô ấy đang ở đâu?"

Tô Tân ấp úng.

Anh lặp lại một lần nữa: "Cô ấy đang ở đâu?"

Tổ Tân không lên tiếng, Tô Vấn bèn giật kim tiêm trên mu bàn tay ra rồi xuống giường, Tô Tân vội giữ chặt anh lại: "Con bé không ở bệnh viện này nữa, anh con bé đã đưa nó đi rồi".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.