Duy Nhất Là Em

Chương 389: Ngoại Truyện Vấn Thính (9) Thính Thính, Bên Trong Anh Không Mặc Gì




Giới truyền thông và fan đều suy đoán như vậy.

Mặt Tô Vấn không chút cảm xúc: "Không phải

Phóng viên Lưu tiếp tục cố gắng: "Vậy là..."

Vẫn chưa hỏi xong thì Tô Vấn đã dứt khoát đáp lại: "Là việc riêng"

Rõ ràng là anh không muốn nói thêm nữa.

Người trong giới truyền thông đều biết tính tình Tô Vấn vừa tùy hứng vừa phách lối, nhưng fan lại bênh vực nói như thế là người ta sống thật. Ok, bó tay rồi, ai bảo người ta vừa đẹp lại vừa diễn giỏi, nên còn có thể làm sao được nữa, phải cưng chiều thôi chứ sao.

Phóng viên Lưu thức thời không hỏi nữa, anh ta đổi cách mọi thông tin: "Có thể nói một chút về nguyên nhân anh ký hợp đồng với công ty truyền thông Thiên Vũ không?"

Thật ra, anh ta chỉ muốn hỏi về gian tình giữa Tô Vấn và Vũ Văn Thính thôi.

Tô Vấn nhướn mày, khóe mắt mảnh dài hơi xếch lên, thần sắc này giống như một con hồ ly lười biếng, bờ môi mỏng khẽ hé mở, chậm rãi nói: "Không thể.

Phóng viên cạn lời.

Có cần phải từ chối thẳng thừng thế không? Tôi thì không cần sĩ diện chắc?!

Tâm trạng của phóng viên họ Lưu hơi suy sụp, anh ta cố nín nhịn.

Con đường đào bới gian tình vừa mệt nhọc vừa xa xôi, phải dẫn dắt từng bước, tiến hành theo thứ tự: "Có thể đánh giá đơn giản về người chủ mới của anh được không?"

Ý là, mau mau tiết lộ một chút về quan hệ của anh và Vũ Văn Thính đi!

Tô Vấn dùng ngón tay lau vết máu hóa trang ở khóe môi: "Tôi ký hợp đồng với Thiên Vũ đã đủ nói rõ thực lực của bọn họ rồi, còn cần phải đánh giá gì nữa sao?"

Chèn quảng cáo bất ngờ thế này, xứng đáng được điểm tuyệt đối!

Phóng viên Lưu bị ép phải hỏi thẳng: "Vậy Vũ Văn Thính, chủ mới của anh thì sao? Làm việc chung với cô ấy anh thấy thế nào?"

Gian tình! Gian tình cuồn cuộn!

Tô Vấn đổi tư thế dựa vào thành ghế, một tay lười biếng chống cằm, liếc mắt nhìn phóng viên Lưu: "Tôi là fan của cô ấy, tâm trạng của fan khi được ở cạnh thần tượng như thế nào, còn cần tôi phải thuyết minh cặn kẽ à?"

Phóng viên đờ người ra.

Ai nói scandal về Tô Vấn dễ đào vậy? Ai nói vị tổ tông này không chơi vòng vo Tam quốc vậy? Ai nói anh ấy lòng ngay dạ thẳng không biết che giấu vậy?

Tào lao!

Phóng viên Lưu hoàn toàn bó tay, hỏi câu kết bài: "Cuối cùng tôi thay mặt cho fan của anh Vấn hỏi thêm một câu nữa, anh Vấn à, anh có định mở lại Weibo không?"

Tố Vấn lơ đãng rũ ống tay áo rộng của phục trang trên người: "Có thể"

Câu trả lời mở như thế này cuối cùng cũng cho người ta có hy vọng hỏi sâu hơn: "Vậy khi nào anh sẽ mở lại?"

Lần này, Tô Ván trả lời cực kỳ thẳng thắn: "Lúc tôi công bố chuyện tình cảm"

Phóng viên im bặt.

Quá dễ để tưởng tượng được tâm trạng của fan Tô Vấn lúc đó. Ngày mà khắp chốn vui mừng... fan ôm đầu khóc rống.

Có lẽ bởi vì tâm trạng của Tô Vấn không được tốt lắm, cho nên lúc quay phim anh đã bộc lộ toàn bộ năng lực thực sự của mình không kìm hãm một chút nào. Nam thứ bị áp bức đến cùng cực, liên tục bị NG mãi đến lúc trời tối mới kết thúc công việc.

Tô Vấn không quay về chỗ mình vốn ở mà đi thẳng tới nhà mới, đúng lúc Lưu Xung cũng vừa chuyển hết đồ đạc ra.

"Họ Tống kia tới chưa?" Anh đeo khẩu trang, có lẽ do đi gấp nên đầu tóc rối tung, nét mặt lộ rõ sự nóng nảy, còn có mấy phần quyến rũ chán chường.

"Đã tới từ lâu rồi"

Lưu Xung nhìn đồng hồ: "Được một tiếng thì phải"

Tô Vấn nhíu mày: "Anh có thể đi được rồi."

Lưu Xung nghẹn họng.

Dùng xong đá ngay, tên này đúng là không có tính người mà!

Lưu Xung trợn mắt ném chìa khóa cho anh, dẹp đường hồi phủ, đi được vài bước bỗng nhớ tới một chuyện nên quay đầu lại dặn dò: "À, bình nóng lạnh trong phòng tắm hỏng rồi..."

Anh ta chưa nói hết câu đã trợn mắt há hốc mom.

"Cậu đang làm cái trò gì thế?"

Tô Vấn không để ý tới anh ta, tiếp tục bám vào cửa nhà Vũ Văn Thính. Anh khom người, dán tại lên cửa để nghe ngóng động tĩnh bên trong.

Lưu Xung bóp trán: "Đây là chung cư cao cấp, dùng toàn vật liệu cách âm thôi.

Tô Vấn chẳng thèm để ý.

Anh không nghe được tiếng động nào nên di chuyển lỗ tai lại gần khe cửa hơn, nheo mắt tập trung… nghe lén.

Với tư cách là quản lý của một siêu sao, Lưu Xung không thể nhịn được nữa: "Dù sao cậu cũng là nhân vật công chúng đấy, chỗ này lại có camera giám sát, cậu có thể kìm nén tình yêu nồng cháy của mình một chút được không?"

Dán người lên cửa nhà người ta như thế này thì còn ra thể thống gì nữa!

Tố Vấn ngoái lại nhìn anh ta gườm gườm không chớp mắt, lẳng lặng ném ra một chữ: "Cút đi"

Lưu Xung tức rồ người.

Cút thì cút!

Tô Vấn cố gắng ép tai vào khe cửa, nhưng vẫn không nghe thấy được gì.

Trai đơn gái chiếc ở chung trong một phòng...

Anh bực bội và mái tóc cho rối tung rối bù lên. Không đợi được nữa rồi! Anh tháo khẩu trang, lấy điện thoại di động ra bấm số điện thoại của Vũ Văn Thính.

Chưa kịp kết nối điện thoại thì cửa đã thình lình mở ra.

"Tối nay em sẽ xem lại tài liệu, ngày mai trước khi họp, em..."

Vũ Văn Thính nói được một nửa thì giật mình kinh ngạc nhìn người ngoài cửa: "Sao anh lại ở đây?"

Sau giây phút im lặng ngắn ngủi, Tô Vấn quơ quơ điện thoại: "Tìm điện thoại"

Anh chỉ xuống mặt đất: "Bị rơi ở đây." Nói xong, anh thản nhiên nhìn Tống Dung bằng ánh mắt lạnh lùng.

Đều là đàn ông nên đương nhiên Tống Dung cũng hiểu được chút tâm tư này, anh nhìn Tô Vấn vẻ buồn cười, nói với Vũ Văn Thính: "Anh về trước đây, ngày mai trả lời cho anh nhé."

"Vâng ạ."

Đợi Tống Dung đi vào thang máy rồi, Vũ Văn Thính mới hỏi Tô Vấn: "Anh ở đây à?"

Anh cũng tỏ ra rất là kinh ngạc: "Em cũng ở đây à?"

Sau đó điềm nhiên cười với cô: "Đúng là khéo thật, hôm qua anh vừa mới chuyển tới đây, ở ngay đối diện nhà em"

Trình độ diễn xuất của anh quả là giống y như thật.

Vũ Văn Thính nhìn về phía cánh cửa đối diện, 'người hàng xóm' mới tới này khiến cho cô hơi bất ngờ.

Tô Vấn đổi chủ đề một cách vô cùng tự nhiên: "Em vừa mới bàn công việc cùng với giám đốc điều hành Tống à?"

Anh đã điều tra được gã họ Tống kia là một tên cáo già đã bươn chải nhiều năm ở phố Wall, bề ngoài có giống người bình thường thế nào thì cũng không thể là một người lương thiện được, chỉ số nguy hiểm là năm sao, tuyệt đối không thể lơ là.

"Vâng, bọn em đang bàn một dự án đầu tư"

Cô vừa mới tiếp nhận Thiên Vũ, có rất nhiều chuyện còn phải học hỏi, đầu óc kinh doanh của Tống Dung rất tốt, chỉ mới một tháng mà cô đã thu được rất nhiều lợi ích.

Tô Vấn nhíu mày rõ chặt: "Muộn thế này rồi, không an toàn"

Nói xong lại lập tức giải thích: "Anh không có ý gì khác, ý của anh là đàn ông đều là cầm thú, em đừng tin tưởng bọn họ quá"

Khóe miệng cô cong lên, trong mắt như thoáng có nụ cười: "Anh cũng vậy à?"

Tô Vấn nghẹn lời.

Đúng là gậy ông đập lưng ông, Tô Vấn không biết phải giải thích thế nào.

"Vậy..." Tính cô vốn kiệm lời, im lặng một lúc rồi nói: "Chúc anh ngủ ngon"

Tô Vấn đứng trước cửa nhà cô, nhìn cô vài ba lượt rồi mới quay về nhà mình: "Chúc em ngủ ngon.

Cạch.

Vũ Văn Thính đóng cửa lại.

Tô Vấn đứng ở cửa thất vọng thở dài một hơi, mệt mỏi quay về nhà. Nhà ở secondhand, bài trí cũng tạm được, do anh chuyển vào gấp quá nên chưa kịp mua thêm đồ dùng trong nhà. Nhà cửa trống không, ngoài một chiếc giường lớn và một cái tủ đầu giường trong phòng ngủ ra thì không có gì cả, trong phòng khách còn có sáu cái va li.

Lưu Xung cũng khá chu đáo, còn bỏ cả sữa tắm dầu gội vào phòng tắm cho anh, trong toilet cố tình để thêm một phích nước nóng, trên mặt đất có một thùng nước khoáng.

Không có sofa nên Tô Vấn ngồi trên và li

một lát, hơi buồn bực một chút. Cuối cùng anh cầm quần áo, quyết định đi tắm rửa. Thế nhưng, anh vừa gội đầu được một nửa, còn chưa xối sạch bọt xà phòng thì nước đột nhiên ngừng chảy.

Anh vặn vòi nước mấy lần nhưng vẫn không có nước chảy ra.

Tô Vấn sắp phát khùng.

Anh hít sâu một hơi, lau nước rồi mặc áo choàng tắm vào, để nguyên cái đầu đầy bọt xà phòng đi ra ngoài gọi điện thoại.

Lưu Xung đang lái xe: "Lại sao vậy? Tổ tông của tôi ơi!"

"Bình nóng lạnh hỏng rồi"

Giọng nói lạnh đến nỗi có thể giết chết người.

Lưu Xung rụt cổ lại theo bản năng: "Tôi đã nói với cậu rồi mà"

Tuy là cách điện thoại di động, nhưng vẫn có thể cảm nhận được hơi thở u ám của Tô Vấn: "Lúc nào?"

"Lúc cậu đang dán tại lên cửa nhà Vũ Văn Thính để nghe lén."

Tô Vấn câm nín.

Chết tiệt!

Anh cúp điện thoại, mặc quân ngủ vào, ngôi xổm xuống bóc thùng nước khoáng ra, vừa mở nắp bình nước thì bỗng ngừng tay. Anh ngây người trong giây lát rồi sờ lên tóc, bọt xà phòng đã tan đi gần hết, chỉ là lúc sờ vào vẫn còn trơn trơn dính dính. Khóe miệng anh cong lên, anh đứng dậy đi vào phòng tắm, bóp một đống dầu gội đầu, xoa xoa tạo bọt, cuối cùng mang theo một cái khăn lông đi tới gõ cửa nhà Vũ Văn Thính.

Vũ Văn Thính ra mở cửa, nhìn anh với vẻ nghi ngờ: "Có chuyện gì vậy?"

Tô Vấn mặc áo tắm, thắt lưng buộc lỏng lẻo, đôi mắt chứa hơi nước mờ mịt nhìn cô: "Bình nóng lạnh nhà anh hỏng rồi, nhưng anh vẫn chưa gội đầu xong"

Giọng điệu của anh, có chút đáng thương.

Nhiệt độ buổi tối rất thấp, cô mềm lòng nói: "Anh không ngại thì có thể dùng tạm bên nhà em trước đi"

Giọng anh bay vút lên: "Anh không ngại!"

Vũ Văn Thính nghiêng người cho anh vào: "Anh cứ đi vào trong, phòng tắm ở bên trái"

"Ừm."

Vẻ mặt của anh hiện rõ sự sung sướng, tâm trạng vô cùng khoan khoái, bước chân nhẹ nhàng đi vào phòng tắm của cô, đóng cửa lại. Anh ngồi xổm dưới vòi hoa sen, không vội gội đầu ngay mà xem thử Thính Thính nhà anh dùng loại dầu gội đầu nào trước, lát nữa quay về anh sẽ đi mua loại giống cô.

Anh sờ soạng mấy chai lọ trên kệ hết một lượt, sau đó mới mở nước.

Vũ Văn Thính cuộn người trên ghế sofa, đặt laptop ở trên đùi tiếp tục xử lý email công việc.

Cửa phòng tắm mở ra, Tô Vấn thò đầu ra ngoài: "Thính Thính à"

"Sao ạ?" Cô quay đầu lại.

Anh nhìn cô bằng ánh mắt không có một chút suy nghĩ đen tối nào, giọng điệu rất đứng đắn: "Anh có thể dùng dầu gội đầu của em được không?"

"Được ạ"

Cô có thể thìn thấy xương quai xanh lõa lồ của anh ở cửa. Cô mất tự nhiên dịch ánh mắt sang chỗ khác, vành tai ửng đỏ. Đợi Tô Vấn đóng cửa lại, cô mới tiếp tục xử lý email nhưng tự dưng lại mất tập trung, không thể nhìn nổi một chữ nào trên màn hình nữa. Vì vậy, cô dứt khoát tắt máy tính.

Trong lúc Tô Vấn gội đầu, đồ ăn cô gọi đã được mang đến. Lúc anh bước ra thì cô đang ăn cơm.

Tô Vấn quấn khăn lông của mình ở trên đầu, so với lúc bình thường, trong đôi mắt ẩm ướt của anh có thêm vài phần lười biếng và tùy ý như ở nhà.

Anh đi tới chỗ cô, nói: "Cảm ơn em."

"Không cần cảm ơn đâu.

Trong 15 năm trước đây của Vũ Văn Thính thì có tới 90% thời gian cô đều ở phòng tập thể thao, cô không biết làm cơm nên rất hay gọi đồ ăn ở ngoài, có bữa chính, cũng có cả món điểm tâm ngọt.

Tô Vấn thản nhiên nói một câu: "Anh cũng chưa ăn cơm."

Bữa cơm tối nay đạo diễn mời cho chó ăn rồi.

Xuất phát từ phép lịch sự, Vũ Văn Thính hỏi: "Anh muốn ăn cùng không?"

"Có"

Cô thầm nghĩ, may mà mình gọi nhiều.

Tô Vấn tự giác kéo ghế tới đặt ở bên cạnh cô, sau đó lau khô tóc và đợi cô cầm bát đũa ra cho anh. Đúng lúc này, Lưu Xung gọi điện thoại tới, bị anh ấn từ chối.

Lưu Xung lại gọi lại.

Tô Vấn dứt khoát tắt điện thoại luôn.

Vũ Văn Thính từ phòng bếp trở ra, mang bát đũa sạch ra để ở trước mặt anh: "Anh ăn mì không?"

"Ăn"

"Có ăn cay được không?"

"Có" Tô Vấn cố tình bổ sung thêm: "Anh không kén ăn"

Cô lại nghĩ, anh cũng dễ nuôi thật đấy, sau đó đẩy mì Ý và há cảo chưa hề động đũa tới cho anh, còn gắp thêm một miếng sườn heo và một con tôm vào đĩa của anh nữa.

Tô Vấn cầm đũa lên, cô cho cái gì thì anh ăn cái đó.

Ngoan quá cơ! Đây là cảm giác của cô ấy hiện giờ.

Lúc ăn cơm cô không thích nói chuyện, Tô Vấn cũng im lặng ăn cơm. Lễ nghi trên bàn ăn của anh rất tốt, động tác chậm rãi lại cộng thêm tướng mạo phi phàm, ngọn đèn ấm áp trên bàn ăn chiếu xuống, giống hệt như một bức tranh, khiến cho người ta nhìn thôi cũng thấy vui.

Ăn xong, Vũ Văn Thính đi pha một bình trà, cốc sứ thanh hoa rất tinh xảo.

"Anh có uống trà chanh không?" Cô hỏi anh.

"Anh có"

Tóc anh đã gần khô rồi, tóc mái vừa mảnh vừa mềm phủ lên trán, nhìn anh dịu dàng hơn nhiều, lại trẻ hơn mấy phần.

Cô rót cho anh một cốc trà, ánh mắt không kìm được rơi xuống bàn tay anh, đầu ngón tay nắm tay cầm của chiếc cốc sứ thanh hoa, làn da còn trắng nõn nhẵn nhụi hơn cả con gái. Quả đúng là đôi tay của người sống an nhàn sung sướng.

Tô Vấn nhấn một ngụm nhỏ đầu lưỡi có vị chua ngọt nhàn nhạt: "Ngon quá.

"Trà này do đồng đội trước đây của em tự ủ đấy"

Đồng đội á?

Tô Vấn lập tức cảnh giác: "Tăng Tất Thủy à?"

Tính cách cô hướng nội, trong những người đồng đội có quan hệ thân thiết thì chỉ có Tăng Tất Thủy là con trai, quan trọng là trên mạng còn có một nhóm nhỏ là fan couple của hai người này.

"Anh cũng biết anh ấy à?"

Có thể không biết được sao? Couple được ghép công khai của cô, tình địch số một của anh đấy!

"Hai người vẫn thường xuyên liên lạc sao?" Sắc mặt Tô Vấn tỉnh bơ, nhưng trong lòng thì bất ổn.

"Tương đối ít."

Cô đổ thêm một ít nước sôi vào bình trà, rót thêm trà cho anh: "Cường độ huấn luyện của vận động viên rất cao, phần lớn thời gian sẽ không liên lạc với người bên ngoài"

Cặp lông mày đang nhíu chặt của Tô Vấn hơi thả lỏng một chút, anh cúi đầu uống trà, cổ áo tắm bị trượt xuống một ít, để lộ xương quai xanh bên phải.

Hóa ra cụm từ 'băng cơ ngọc cốt' cũng có thể dùng để miêu tả phái nam.

Ánh mắt cô cứng đờ, đôi mắt sáng lung linh cứ như thế nhìn chằm chằm vào xương quai xanh của anh không hề chớp mắt.

Yết hầu của Tô Vấn lăn lên lăn xuống, anh bị cô nhìn đến nỗi miệng đắng lưỡi khô. Anh liếm mỗi nâng cốc trà lên uống một hớp lớn, động tác hơi mạnh nên cổ áo lại trượt xuống thêm một ít.

Cô đột nhiên vươn đầu ngón tay tới kéo vạt áo tắm của anh ra.

Cạch.

Chiếc cốc không trong tay Tô Vấn rơi xuống thảm trải sàn, khuôn mặt của anh hơi ửng đỏ dưới ánh đèn, giọng nói khàn khàn, trầm xuống gọi: "Thính Thính"

Anh nuốt nước bọt, yết hầu khẽ động đậy: "Ở bên trong anh không mặc gì đâu"

Mặc dù nói như vậy, nhưng anh vẫn không nhúc nhích, để mặc cho đầu ngón tay lành lạnh của cô lướt trên làn da nóng hổi của mình, khiến cho lòng anh ngứa ngáy khó chịu.

Vũ Văn Thính ngước mắt lên: "Em xin lỗi, mạo phạm anh quá."

Thế nhưng, cô lại không hề thu tay về, mà còn kéo cổ áo tắm của anh sang một bên: "Vết sẹo này của anh là thế nào vậy?"

Phía dưới xương quai xanh của anh có một vết sẹo lớn bằng khoảng ngón cái.

Anh lập tức luống cuống, cảm xúc diễm lệ trong mắt gần như biến mất không còn chút gì, anh lập tức kéo cổ áo lên: "Không may thôi.

Vũ Văn Thính hơi lúng túng thu tay lại: "Từ bao giờ thế?"

"Không nhớ nữa"

Anh cúi đầu khom lưng nhặt cái cốc lên: "Từ rất lâu trước đây rồi"

Cô không hỏi nữa.

Tô Vấn lại ngồi thêm một lát nữa. Đợi anh đi rồi thì cô gọi một cuộc điện thoại.

"Anh à."

Cô ngồi xuống ghế sofa, ôm gối vào lòng, dường như không chắc chắn lắm, ngẫm nghĩ một lát: "Có thể điều tra một chuyện giúp em được không?"

"Em nói đi."

Ánh mắt của cô nhìn xuống chiếc khăn lông Tô Vấn làm rơi trên thảm trải sàn, cô nhặt lên, gấp lại rồi đặt lên bàn uống nước: "Điều tra giúp em vụ án bắt cóc 8 năm trước".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.